Trong cuộc sống đôi khi có những lúc ta chìm đắm trong sự chú ý của mọi người mà quên đi trách nhiệm của mình. Họ sống, tồn tại chỉ vì cái tôi cá nhân, sự ích kỉ của họ khiến họ bị lãng quên.Hình ảnh ngọn nến trong câu chuyện trên đã giúp chúng ta nhận ra cái giá của sự ích kỉ.

Trong câu chuyện, ban đầu ngọn nến cảm thấy vô cùng vui sướng vì được cháy sáng, được mọi người chú ý nhưng khi bắt đầu tan chảy ra, nó thấy mình thiệt thòi, bởi sự chú ý của mọi người ko đáng để nó hi sinh thân mình vì vậy nó đã tìm cách tự tắt sáng đi. Nó muốn được tỏa sáng, được mọi người chú ý nhưng lại không muốn tan chảy, ko muốn hy sinh mình mạng sống của chính nó. Đó là thói ích kỉ của con người, ko biết đoàn kết, sợ mình bị thiệt hơn người khác nên chỉ lo nghĩ cho bản thân mình ko quan tâm đến người khác. Để rồi khi họ tìm được những thứ tốt đẹp hơn, những người sẵn sàng hy sinh vì lợi ích chung, họ sẽ luôn ở bên cạnh hững thứ tốt đẹp đó. Khi cây nến nhận ra một cách muộn màng rằng hạnh phúc của nó là được cháy sáng, được mọi người chú ý, được mọi người sử dụng, được coi như một mặt trời nhỏ trong những khoảnh khắc thiếu vắng mặt tròi của vũ trụ dù sau đó có tan chảy đi.

Và con người cũng cần nhận thức đúng về vị trí, vai trò của mình trong cộng đồng, gia đình và xã hội. Dù ở vị trí nào, con người cũng phải biết cống hiến toàn bộ khả năng của mình để trở thành người sống có ích cho xã hội. Có như thế con người mới không hối tiếc vì đã sống hoài, sống phí, sống một cách riêng lẻ, chỉ nghĩ cho bản thân mình. Câu chuyện giản dị nhưng chứa đựng một bài học nhân sinh sâu sắc. Từ việc phê phán lối sống ích kỉ người viết nhắn gửi: sống là phải cống hiến, làm được những điều có ích. Đó cũng là cách để tự khẳng định giá trị bản thân. Câu chuyện đã nêu lên cái giá của sự ích kỉ.

Ích kỉ là một thói xấu hay gặp và dễ mắc phải. Con người phải có bản lĩnh, sự nhân hậu để vượt lên trên thói ích kỉ cá nhân để sống có ích, đem lại niềm vui cho nhiều người và chính bản thân mình. Trong câu chuyện điện, đèn, nến: ẩn ý về mỗi cá nhân trong quan hệ với cộng đồng, gia đình, xã hội; con người không thể sống tách mình ra khỏi cộng đồng, phải hòa nhập, bổ sung, tương hỗ cho nhau. Con người sống ở trên đời ai cũng có ý thức về cái tôi của mình, thậm chí sự tự ý thức về cái tôi để nâng mình lên, để tự khẳng định mình là một nhu cầu chính đáng. Song cần phải phân biệt rõ khát vọng “tỏa sáng” với tham vọng “đánh bóng” bản thân; ý thức khẳng định bản thân khác hẳn với sự ích kỉ, cá nhân chủ nghĩa. Mối quan hệ biện chứng giữa “cho” và “nhận”, “được” và “mất” rất tinh tế. “Giọt nước muốn không khô cạn phải hòa vào biển cả”. Khi sống cống hiến vô tư, con người sẽ nhận được nhiều hạnh phúc. Ngọn nến chỉ thực sự sống hết cuộc đời của nó khi cháy hết mình và tan chảy. Nếu không nó hoàn toàn bị quên lãng và vô nghĩa. Cháy còn đồng nghĩa với đam mê. Trong cuộc sống, rất nhiều tấm gương cố gắng cống hiến năng lực, trí tuệ, thậm chí dâng hiến cả cuộc đời mình cho đất nước, nhân dân. (Những người lính hi sinh bản thân mình bản vệ đất nước; những bạn trẻ đam mê học tập lao động làm giàu cho quê hương; những thầy cô giáo miệt mài bên con chữ dạy bao thế hệ học sinh nên người...); bên cạnh đó không ít người sống ích kỉ, tự mãn chỉ biết vun vén cho bản thân, không biết cống hiến. Như  Peter Marshall đã từng cho rằng: “thước đo của cuộc đời không phải là thời gian mà là cống hiến”. Vì vậy hãy đừng suy nghĩ gì cả mà hãy cống hiến hết mình, gạt đi cái tôi cá nhân để đem lại một cuộc sống tốt đẹp hơn bởi một cuộc sống có thể không xấu đi chỉ vì một vài sự ích kỉ của ai đó nhưng nó sẽ tốt đẹp hơn nếu sự cống hiến, sẻ chia ở khắp mọi nơi.

Là một thanh thiếu niên, là mầm non tương lai của đất nước, đừng ai trong chúng ta sống ích kỉ, hãy sống cống hiến trong mỗi vị trí, công việc để mang lại hạnh phúc cho nhiều người. Đừng bao giờ như ngọn nến “bị bỏ quên trong ngăn kéo, rồi cũng không còn ai nhớ đến nó nữa”. Hãy dũng cảm hành động, có thể bản thân phải chịu thiệt thòi nhưng để tỏa sáng cho cuộc đời.

Tóm lại câu chuyện trên là lời cảnh tỉnh chúng ta hãy sống 1 cách tập thể, đừng chỉ nghĩ đến bản thân mình để rồi bị lãng quên một cách vô nghĩa