Tiếng Anh 

Doing something for the first time can be a memorable memory for anyone, and for me the first day of class is a memory that I will never forget. It was a beautiful autumn morning, I sat behind my mother's bicycle with an anxious feeling when I had to go to school for the first day. Some people had teased me by saying that the teachers at school were very strict and scary, and I was angry at my mother because she was about to leave me with them. At school, my mother took me to the classroom to meet my teacher, and suddenly I nestled in her lap like a little chick that was afraid of the world. My mother and the teacher laughed at my expressions, but she did not forget to reassure me that my teacher was a gentle and lenient lady. Although I heard that clearly, I still refused to look at her, and I kept facing my mother’s lap until she spoke to me. I still remember her soft voice, and that was the thing that erased my negative thoughts. I looked at her curiously, and to this day I still think that she is the second most beautiful person after my mother. After taking me and my classmates into our class, she spent the rest of the time getting us to know each other and the atmosphere at school. I did not remember what I had learned that day, what I remember were just the cheerful laughs of my teacher and friends. Since we all spent time kindergarten, no one cried as their parents left. It was a good day for me, and although I had forgotten many things when I was a little kid, I still remember the day I went to first grade.

Tiếng Việt

Việc làm một điều gì đó vào lần đầu tiên cũng đều có thể trở thành kỷ niệm đáng nhớ cho bất kì ai, và với tôi thì ngày đầu tiên vào lớp một là kỷ niệm mà tôi không thể nào quên. Đó một buổi sáng mùa thu đẹp trời, tôi ngồi sau chiếc xe đạp của mẹ với tâm trạng lo lắng khi tôi phải đến trường ngày đầu tiên. Có một số người đã trêu ghẹo tôi bằng cách nói rằng các giáo viên ở trường rất nghiêm khắc và đáng sợ, và tôi đã rất giận mẹ vì mẹ sắp sửa bỏ tôi lại cùng với những người đó. Khi đến trường, mẹ dắt tôi vào lớp để gặp cô giáo, và bất chợt tôi nép mình vào lòng mẹ như 1 chú gà con sợ hãi với thế giới bên ngoài. Mẹ và cô giáo đều bật cười trước biểu cảm của tôi, nhưng mẹ cũng không quên trấn an tôi rằng cô giáo là một người dịu dàng và hiền lành. Dù nghe rõ rang như thế nhưng tôi vẫn từ chối nhìn cô giáo, và tôi cứ úp mặt vào người mẹ cho đến khi cô lên tiếng dỗ dành tôi. Tôi vẫn nhớ rất rõ giọng nói nhẹ nhàng của cô, và chính điều đó đã xóa bỏ những suy nghĩ tiêu cực của tôi. Tôi tò mò nhìn cô, và đến tận bây giờ tôi vẫn cho rằng cô là người đẹp thứ nhì chỉ sau mẹ của tôi. Sau khi dẫn tôi và các bạn khác vào lớp, cô dành khoảng thời gian còn lại để chúng tôi làm quen với nhau và làm quen với không khí của trường lớp. Tôi không nhớ mình đã học được những gì vào ngày hôm đó, những gì tôi nhớ được chỉ là tiếng cười đùa vui vẻ của cô giáo và các bạn. Vì tất cả chúng tôi đều đã học ở trường mẫu giáo, nên không ai khóc khi bố mẹ rời khỏi. Đó là một ngày tốt đẹp đối với tôi, và mặc dù tôi đã quên rất nhiều việc khi tôi còn nhỏ, tôi vẫn nhớ mãi ngày đầu tiên tôi vào lớp một.