Tôi là một đứa trẻ cũng bình thường thôi.Nhưng tuổi thơ của tôi sẽ không bao giờ có chữ "ngọt ngào" đâu.

       Tôi còn nhớ lúc nhỏ tôi nhớ có lần tôi chốn ngử trưa của mẹ.Lúc đó vì quá tẻ nhạt nên mới vào nghịch ví tiền của bố và mẹ.Tôi mở túi tiền của tôi ra và bắt đầu so sánh với túi của bố mẹ,tôi tự hỏi:"Rõ ràng túi mình đẹp hơn sao lại có ít tiền hơn." Và bắt đầu đếm số tiền của ba người và chia cho ba người bằng tiền nhau,tôi nói:"Chia xong rồi.Vui quá, à mình sẽ chia nửa tiền của mình cho cụ.Không,cho cụ nhiều hơn mình hai trăm.Cũng không được,hơn ba trăm,chắc được rồi."

       Vừa vui vẻ đang định chạy bộ xuống cụ đưa tiền,mẹ hét lên gọi tên mình vội vàng chạy vào nhà.Thấy bố mẹ đang tìm đồ và để ví trên bàn bố hỏi:"Này con có lấy tiền của bố mẹ không?",bố mẹ lục lại ví tự nhiên bố nói :"hai trăm này của anh mà sao ở bên ví em ?" mẹ cũng nói:"lăm trăm này của em sao ở trong ví anh?" Hai người nói làm tôi giật mình không ít,rất sợ bị phát hiện.Mẹ phát hiện ra và hỏi :"Ví con đâu đưa mẹ mượn được không?" Tôi sợ hãi kéo từ từ cái kệ tủ ra.Bố tôi lấy ví luôn và tôi bị phát hiện ăn trộm tiền của bố mẹ tôi khóc lóc, vừa sợ bị đánh và đuổi ra khỏi nhà nhưng tôi lại nghĩ luôn tới cụ :"Tiền của cụ không còn lữa." Nghĩ đến đây tôi còn khóc to hơn.

       Tôi hôm đó không bị sao hết. Hôm sau tôi xuống cụ chơi, cụ hỏi :"Sao tôi lấy tiền của bố mẹ?" TôI trả lời:" Cháu muốn mua bim." nhưng thực chất là tôi lấy muốn cho cụ tiền. Cụ nói tiếp :"Cụ không biết chắc chắn cháu lấy tiền vì muốn làm gì nhưng cụ biết cháu là người tốt!" . Lúc đó tôi thật sự muốn khóc và tự nhủ :" Sau này lớn hàng tháng cháu sẽ gửi tiền cho cụ cháu sẽ cố gắng học cụ chờ cháu nhé!"