Giống như một câu truyện ''Nàng tiên ống tre'' . Do ông lão tìm thấy một đứa trẻ tí hon trong một thân tre phát sáng. Lúc về nhà ông lão gọi bà lão ra xem do hai người hiếm muộn không có một đứa con, nên đã nhận nuôi nó. Nhưng khi bà vừa nâng đứa trẻ lên tay, lúc ấy đứa trẻ này bỗng dần dần to lên.Ngày qua ngày cô bé lớn nhanh như thổi. Hôm ông lão đi chặt tre , thấy một thân tre phát sáng vừa chặt ra đã có nhiều miếng vải lụa phun ra, ông nghĩ '' Có lẽ , ông Trời đã định ta phải nuôi cô bé như một công chúa. Thế nên, tối đến khi về nhà ông đã kể cho bà lão nghe. Bà nghe xong thì gật đầu, quyết định ngày mai sẽ cùng ông lão lên kinh thành để dựng một ngôi nhà cho nó. Sáng sớm, hai người cùng nhau đi lên kinh. Cô bé lúc đó đang đi chơi với một người bạn, hai người hẹn tối nay sẽ cùng nhau ăn món gà tây. Nhưng khi cô vừa xách giỏ thức ăn về , thì ông bà đã về đón cô bé đi và giỏ thức ăn vẫn còn trên ghế. Từ khi lên kinh thành ông lão đã trở nên khó tính. Ông cấm cô không được ra ngoài , không được lên núi, không được làm gì không liên quan đến một công chúa.

Đến đây, chúng ta thấy cô ấy giống như bị cấm cung. ''Cuộc đời ai cũng giống như quả trứng muối , phải nở ra mới thấy vừa vặn''. Như chúng ta cũng ngày càng lớn lên, quần áo đã không còn vừa nên phải mua cái khác , mới thấy vừa vặn, thoải mái.