Bài làm:

“Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”. Câu thơ của Tố Hữu gợi nhắc tôi nhớ đến câu nói nổi tiếng của Banana Yoshimoto: "Những nơi in dấu bởi tình yêu nhỏ bé, một ngày nào đó sẽ trở thành những con đường nở đầy hoa”. Yêu thương là tình cảm gắn bó, là sợi dây kết nối con người với con người. Đó không phải là thứ để sở hữu mà dùng để trao đi và nhận lại. Trong xã hội, còn nhiều góc khuất, nhiều mảnh đời bất hạnh cần được giúp đỡ, những nỗi buồn cần được san sẻ. Ta truyền đi hơi ấm tình thương là gieo lên mảnh đất tăm tối những hạt mầm hy vọng, để rồi tất cả chúng ta đều sẽ hạnh phúc. Trao đi yêu thương không khó, chỉ cần một cái ôm, một ánh mắt, một hành động nhỏ bé nhưng trong nó lại chứa đựng sức mạnh tinh thần lớn lao - tình yêu thương, sự cảm thông và chia sẻ. Hơn nữa cho đi là còn mãi. Suy cho cùng tình yêu thương giống như suối nguồn đem năng lượng nuôi dưỡng những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Câu nói làm tôi nhớ tới người Mẹ Teresa. Trong hơn 40 năm, bà chăm sóc người nghèo, bệnh tật, trẻ mồ côi, người hấp hối và lãnh đạo dòng Thừa Sai Bác Ái (Missionaries of Charity) phát triển khắp Ấn Độ và đến các quốc gia khác. Bà đã lan tỏa tình yêu thương của để xoa dịu “cơn khát” hòa bình trên thế giới. Từ câu chuyện của Mẹ Teresa tôi chợt nhận ra đôi lúc mình vô tình đến vô tâm. Tôi đã lướt qua một cô bé bị ngã trên đường, lướt qua cả những trang tin tử vong hàng ngày vì đại dịch Covid mà chẳng hề mảy may suy nghĩ, bận lòng. Tôi biết mình cần học cách yêu thương nhiều hơn nữa, yêu vạn vật quanh mình. Và tôi cũng muốn được góp thêm những dấu in tình yêu nhỏ bé của mình vào trong cuộc sống vô cùng. Tôi và bạn hãy thử làm một mặt trời nhỏ, đem đến ánh sáng sưởi ấm cho mọi người, để cùng thấy cuộc sống của mình đáng giá hơn.