"Tôi như trẻ nhỏ, ngồi bên hiên nhà, chờ xem thế kỷ tàn phai/ Tôi như trẻ nhỏ, tìm nơi nương tựa mà sao vẫn cứ lạc loài" ( Trịnh Công Sơn). Có những ngày tôi đã lặng lẽ và tồn tại nhạt nhòa như thế. Nhưng cũng nhờ nó mà tôi hiểu hơn về giá trị của sự sống và tình yêu thương trong cuộc đời. Tôi nhận ra rằng “"Nơi in dấu bởi tình yêu nhỏ bé, một ngày nào đó sẽ trở thành những con đường nở đầy hoa". Câu nói của nhà văn Banana Yoshimoto đã truyền cho tôi động lực mạnh mẽ trao đi “tình yêu nhỏ bé” trong tim mình góp phần xây dựng cộng đồng vững mạnh lấy yêu thương làm trụ cột nâng đỡ những mảnh đời bất hạnh. “Con đường nở đầy hoa” là nơi được chiếu rọi ánh sáng của hạnh phúc. Lời tâm sự đầy cảm động của Banana Yoshimoto đã giúp tôi nhận ra rằng việc tử tế nhỏ nhặt trong cuộc sống thường nhật là những bông hoa đẹp nhất kiến tạo nên “con đường nở đầy hoa” ấy. “Những điều lớn lao được tạo nên từ nhiều điều nhỏ nhặt” ( Van Gogh). Vì vậy không phải “người đắp lũy xây thành, kẻ vá trời lấp bể” mới là người tạo nên những con đường nở đầy hoa hiến dâng cho cuộc đời vẻ đẹp hoàn mỹ nhất mà chính chúng ta - những con người bình thường vẫn có thể làm nên những chân giá trị. Khi biết lan tỏa đi “tình yêu nhỏ bé” bằng chính việc tử tế hằng ngày thì mỗi người đều được bao bọc trong “tấm áo” yêu thương, từ đó nhân lên niềm hạnh phúc cho một xã hội. Giống như cách mà anh Lâm Hiếu Long của “biệt đội săn bắt cướp Thành phố Hồ Chí Minh” đã làm để những người dân xung quanh có cuộc sống an toàn hơn. Hay cách mà  chị Lan Anh- nữ gia sư nhiễm chất độc da cam, vượt lên số phận, mở lớp học cho trẻ em nghèo. Họ là những người làm vườn tuyệt vời để lại cho đời những con đường đầy hương sắc rạng rỡ góp phần gắn kết xã hội bằng chất keo kỳ diệu mang tên “tình người”. Có một điều hiển nhiên rằng sẽ không có “tình yêu nhỏ bé” cả riêng một người nào có đủ khả năng biến những “con đường đầy hoa” trở thành hiện thực. Điều đó cần sự chung tay góp sức của cả một cộng đồng cùng khát vọng cho đi yêu thương, tình nguyện trở thành tấm chăn sưởi ấm cho những tiếng lòng đang run rẩy trong cái giá rét của hiện thực. Tôi đã từng là một Belikov bị giam giữ trong cái bao của lối sống cũ im lìm nhàm tẻ và luôn suy nghĩ cho lợi ích của riêng mình. Nhưng rồi một ngày tôi chứng kiến tình yêu thương thực sự dẫu nhỏ bé nhưng lại có sức mạnh thật kỳ diệu thay đổi “thế giới tàn nhẫn” thành mảnh đất màu mỡ cho hạnh phúc sinh sôi và phát triển. Belikov trong tôi đã chết để bắt đầu hành trình gieo mầm và gìn giữ tình yêu thương cho cộng đồng tôi đang sống. “Đừng bao giờ đánh giá thấp tầm quan trọng của những việc nhỏ được thực hiện từ một trái tim yêu thương rộng lớn”. Đó là một triết lý của Elizabeth George tôi yêu thích và bản thân tôi tin rằng chỉ cần đặt tình yêu chân thành từ tận đáy lòng vào mỗi việc nhỏ mình thực hiện sẽ không bao giờ là vô nghĩa. “Phần đẹp nhất trong đời một người là những hành động tử tế và yêu thương nhỏ bé, vô danh, không được nhớ đến” ( William Wordsworth), đó cũng là cách tôi tô điểm cho tuổi trẻ của mình và lưu giữ những dấu ấn trên” con đường nở đầy hoa” của cuộc đời.