Nhịp sống hiện đại luôn cuốn con người theo những guồng quay tất bật, có khi nào chúng ta thật sự “bước chậm lại giữa thế gian vội vã” để lắng nghe những thanh âm cuộc đời. Dừng lại để tận hưởng những vẻ đẹp cuộc sống, lắng nghe từng bước chuyển mình của thiên nhiên hay để thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Điều đó quá xa xỉ với những con người bận rộn trong cuộc sống hiện đại. Thứ họ đặt tâm trí vào có lẽ chỉ là đồng tiền và công việc. Đó cũng là điều tôi nhìn thấy thông qua câu chuyện “Bị “Thất sủng” trong ga điện ngầm Washington” của Joshua Bell. Qua đó ta không chỉ thấy bức chân dung của con người sống vội vàng trong bộn bề công việc mà còn là câu chuyện về tầm quan trọng của tài năng cần đặt đúng chỗ. 

     Câu chuyện xoay quanh nghiên cứu của các nhà khoa học về nghệ sĩ Bell khi cho anh biểu diễn ở ga tàu điện ngầm tại Washington - nơi phát triển nhất của nhạc giao hưởng. Vậy mà trái ngược với giá vé cao ngất trời thì trong hơn một nghìn hành khách đi bộ chỉ có 27 người ném tiền. Và đặc biệt hơn tại nơi đông đúc ấy chỉ có duy nhất một người nhận ra anh trong khi anh là một nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng. Chính câu chuyện ấy đã khiến chúng ta tự đặt ra câu hỏi: Phải chăng khi con người càng bị cuốn vào những xoay vần của xã hội, họ đã đánh mất phần tâm hồn thưởng thức và lắng nghe những vẻ đẹp của cuộc sống?

     Tại ga tàu điện ngầm đông đúc bởi nó là nơi tập trung những con người của công việc. Tâm trí họ bận rộn còn bản thân thì mệt mỏi khi phải chờ đợi để đến nơi làm việc. Khi ấy, họ còn tâm trí đâu để quan sát vẻ đẹp của thiên nhiên hay lắng nghe một điệu nhạc tuyệt mĩ. Đó chính là hiện trạng chân thực nhất của con người trong cuộc sống hiện đại khi họ quá coi trọng công việc, tất bật chạy theo đồng tiền mà quên mất cách tận hưởng cuộc sống. Âu là cái tất nhiên bởi chúng ta cần lao động để nuôi sống bản thân và gia đình. “Cơm áo gạo tiền” luôn là gánh nặng khó có thể buông bỏ để nghĩ về một điều gì khác… Nhưng lòng tôi vẫn đôi chút hụt hẫng. Con người đang dần biến mình trở thành một tảng băng di động. Thế giới trôi đi trong vội vàng, mỗi người đang trong tư thế vươn ra biển lớn với một trái tim nóng và một cái đầu lạnh chỉ toàn tư duy và lí trí. Biển đời lạnh lẽo và tình người cũng vì thế mà đóng băng. Vậy làm sao có thể đơm hoa kết trái trên mảnh đất giá băng ấy? Không chỉ tình người mà bản thân họ cũng đang để những mệt mỏi ăn mòn tâm hồn mất dần khả năng “lắng nghe” và “cảm nhận” sâu sắc.

      Không chỉ thế, đằng sau bức tranh toàn cảnh về con người còn là bài học cần đặt đúng chỗ mới có thể tỏa sáng và phát huy một cách tối đa nhất. Giá vé của Bell trong một buổi hòa nhạc là 100USD nhưng khi anh diễn bên ga tàu điện ngầm thì số tiền anh nhận lại chỉ như muối bỏ bể. Đó chính là minh chứng rõ nét nhất cho việc giá trị bức tranh trong lồng kính với bức tranh bên lề đường có sự chênh lệch rất lớn. Những người đến buổi hòa nhạc của Bell với tâm thế thưởng thức nghệ thuật, còn những người bên ga tàu điện ngầm họ không có thời gian để tận hưởng tác phẩm của anh. Giả sử nếu chúng ta dùng góc độ Bell chỉ được 27 người ném tiền và một người nhận ra để đánh giá về tài năng của anh ấy vậy có khác nào là “Đánh giá một con cá qua khả năng leo cây” đâu. Bell là một người tài năng và nó chỉ tỏa sáng khi anh biểu diễn trước những người luôn sẵn sàng đón nhận nghệ thuật. Mỗi chúng ta cũng có thể là một người như Bell với tiềm năng vô hạn nhưng chỉ được khai phá và biết tới khi ta đứng đúng vị trí thuộc về mình. Trong cuộc sống hôm nay, chúng ta cần phải cố gắng nỗ lực để có được chỗ đứng phù hợp với năng lực của bản thân. Đó cũng chính là đại lộ danh vọng cho chúng ta tỏa sáng với những giá trị mà mình có. Đừng bao giờ ngừng nỗ lực để được đứng tại nơi thật sự coi trọng tài năng của mình. Và qua đó cũng là lời nhắn gửi về cách đánh giá một con người. Không nên chỉ nhìn vào một khía cạnh nhỏ và phiến diện để phán xét, nêu ra ý kiến chủ quan của bản thân khi ta chưa thật sự hiểu hết về họ. 

    Câu chuyện trên thật ý nghĩa. Nó đã phác họa một bức tranh toàn cảnh về nhịp sống vội vã của con người như một lời cảnh tỉnh về sự héo mòn trong tinh thần khi ta tất bật chạy theo cuộc sống. Nhưng ẩn sâu trong đó cũng là bài học sâu sắc về lẽ sống cổ vũ chúng ta nỗ lực để vươn tới những tầm cao và không bao giờ đánh giá người khác ở một khía cạnh phiến diện. Tôi mong rằng tuổi trẻ mỗi chúng ta hôm nay đều không dễ dàng chấp nhận “cái chết trong tâm hồn” mà cuộc sống đang thử thách chúng ta. Hãy mạnh dạn lắng nghe và đón nhận những điều tốt đẹp để tìm một con đường ngay giữa tim ta.