Tuổi 18, tôi luôn đòi hỏi một cuộc sống “động”. Không chỉ là động tay động chân, động não mà còn là cảm động nữa. Vì bởi cảm động sẽ đem đến tình yêu- thứ năng lực kì diệu mà đến cả nhà vật lý vĩ đại Albert Einstein cũng chưa thể lí giải được. Và tôi luôn tin rằng tình yêu được trao đi dù nhỏ bé đi chăng nữa đều là một nâng thang đến ghé thăm thiên đường của hạnh phúc như cách nhà văn Banana Yoshimoto từng viết "Nơi in dấu bởi tình yêu nhỏ bé, một ngày nào đó sẽ trở thành những con đường nở đầy hoa". “Con đường nở đầy hoa” ở đây chính là thiên đường hạnh phúc nơi không còn khổ đau, chúng ta được sống chan hòa trong tình người ấm áp. Lời văn của Banana Yoshimoto như một lời nhắc nhở thật chân tình: ta hãy cứ hết lòng yêu thương, đừng so đo trọng lượng của tình yêu ta dành cho người khác. Tình yêu dẫu có nhỏ bé nhưng nó vẫn là một hạt vật chất cấu tạo nguyên tử hạnh phúc tồn tại trong thế giới không hoàn hảo này. Con người có xu hướng tới những điều vĩ mô coi đó là chân mệnh để chinh phục. Và với tình yêu cũng vậy, chúng ta thường nghĩ chỉ có hành động cao cả mới kiến tạo tình yêu lớn lao thay đổi thế giới trở nên tốt đẹp. Nhưng thực chất tình yêu cao cả bởi bản chất chứ không được so gang bằng hành động ta làm. Giống như cái cách mà chúng ta cùng nhau chia sẻ những khó khăn trong đại dịch Covid 19, giống như cách mà Malana Yousafzai yêu thương và đấu tranh cho những người phụ nữ, và gần gũi hơn cả là cách bố mẹ, bạn bè, thầy cô và chúng ta yêu thương, tương trợ lẫn nhau. Đó đều là “những dấu ấn của tình yêu nhỏ bé” đều trở thành “con đường nở đầy hoa” mang đến hương sắc ấm áp, xua đi cái lạnh giá của cuộc đời còn nhiều ngang trái, bất công. Thật đúng như đức mẹ Teresa từng chia sẻ “Những điều nhỏ nhặt quả thực là ít nhưng chân thành trong những điều nhỏ bé là một điều tuyệt vời”. Cốt lõi của tình yêu ta trao đi là tình cảm từ tận đáy lòng, không cầu mưu lợi, không mong đền đáp thì dẫu điều bạn trao đi bình thường cũng không bao giờ khiến tình yêu của chúng ta tầm thường và nhỏ bé. Nhưng thật đáng tiếc, phải chăng trong xã hội hôm nay chúng ta đã quên mất cách in dấu tình yêu lên mặt đất thay vào đó trở thành một tảng băng di động vô cảm với thế giới xung quanh? Một liều thuốc độc chảy vào cơ thể sẽ làm người ta đau đớn chết đi ở phần thể xác. Nhưng vô cảm còn nghiệt ngã hơn cả thuốc độc. Nó len lỏi vào từng tế bào, bóp nghẹn con người cả về thế xác và tinh thần. Vì vậy, ngay từ hôm nay, chúng ta hãy thử mở lòng trao đi yêu thương, xin đừng ngần ngại những điều mình làm chỉ nhỏ bé mà nghĩ nó là vô dụng bởi “những con người nhỏ bé làm những điều nhỏ bé ở những nơi nhỏ bé sẽ thay đổi cả thế giới” ( Barton ).