Gửi cô Trang yêu dấu của con!

         Tháng 11 lại về mang theo cơn gió heo may nhè nhẹ mơn man trên những cánh hoa ban tím cuối mùa. 20/11 đã đến, lòng con lại mênh mang hoài niệm nhớ về ngày tháng được làm học trò nhỏ của cô dưới mái trường cấp III yêu dấu. Hôm nay, con viết bức thư này với mục đích tìm về chốn cũ thăm hỏi người lái đò dìu dắt con năm nào đồng thời nói hết bao “điều thầm kín” chưa có dịp được một lần nói hết với cô. 

                 

       Ba năm cấp 3 của chúng con trôi qua thật đáng tiếc khi rơi vào thời điểm dịch COVID 19 hoành hành, chúng ta đã bỏ rất nhiều thời gian ở bên nhau. Đó chính là điều con hối tiếc nhất. “Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò”, con biết có đôi khi chúng con đã khiến cô bận lòng. Nhưng cô chưa bao giờ trách móc mà luôn lựa chọn các khuyên bảo để chúng con tìm ra hướng đi đúng cho chính mình. Cô còn nhớ không? Vào giai đoạn tháng ba khi dịch bùng lên mạnh mẽ nhất. Gần như các bạn trong lớp đều đã bị nhiễm bệnh đồng thời động lực học cũng dần giảm sút theo thời gian. Chúng con đã học tập và tương tác qua màn hình kéo dài, khi ấy dường như đối với con việc học chẳng còn quan trọng nữa. Buông thả, sa vào những trò chơi trên mạng xã hội là tình trạng chung của một vài bạn trong lớp của chúng ta. Và khi chúng con đã rơi vào trạng thái mất “nhiệt”, nhiệt huyết với việc học đã bị những cám dỗ bên ngoài dập tắt. Một lần nữa cô lại thắp lên hy vọng cho chúng con. Cô luôn tìm cách chia sẻ và nhắn nhủ với lớp rằng: “Đừng quên mục đích ban đầu khi các con bước chân vào cấp 3 chẳng phải là muốn đến đích cuối cùng là bước chân vào trường Đại Học mà các con mơ ước hay sao?”. 

         Khi có bạn vì đã chán nản có ý định bỏ cuộc đua, cô đã liên lạc thường xuyên luôn động viên và cổ vũ tinh thần cho bạn ấy. Đó chính là con. Cô đã cho con hiểu rằng đại học không phải là con đường duy nhất nhưng nó sẽ là đôi cánh hoàn hảo để đưa giấc mơ đáp xuống những miền đất đầy hứa hẹn. “Nếu con bỏ cuộc chính là con đã tự vứt bỏ nửa cuộc đời. Sau này, chúng ta luôn hối tiếc về những điều mình chưa làm hơn là những điều mình đã làm. Hãy để nửa đời sau mình được nở nụ cười mãn nguyện vì bản thân đã làm hết sức hơn là dằn vặt chính mình trong hối tiếc bồng bột của tuổi 18”. Những lời nói ấy bén rễ trong trái tim con trở thành hành trang con muốn mang theo suốt đời. Mỗi khoảnh khắc qua đi, một hạt mầm kỉ niệm lại được gieo xuống và khoảng thời gian bên cô và lớp là quãng thời gian vô giá con dành một đời để nhớ để thương. 

Mỗi lần nghe lại câu nói “Những nơi đẹp nhất là những nơi chưa từng đi qua, thời gian đẹp nhất là thời gian không thể trở lại", lòng con lại rạo rực một nỗi nhớ khôn nguôi về thời học sinh đã từng bước qua. Bước vào những hồi ức thời niên thiếu, có những người chỉ như chiếc bóng âm thầm, lặng lẽ như cơn mưa rào chợt đến chợt đi nhưng có những người lại lưu lại dấu ấn như nét khảm trên phiến đá in dấu trên dòng thời gian miên viễn. Và cô là người giáo viên con yêu quý nhất trong mười hai năm cắp sách tới trường. Có một câu nói con luôn ấn tượng "Chúng ta luôn nghĩ núi cao nước xa, năm dài tháng rộng. Lại không biết tên siêu trộm mang tên thời gian đang lặng lẽ dần lấy mất tình cảm, ký ức, thậm chí cả những người chúng ta yêu thương nhất". Bao chuyến đò của cô đã cập bến tương lai thì còn mấy ai nhớ về những ngày được đò đưa đón trong quá khứ cùng người lái đò năm ấy? Con sợ chính bản thân mình cũng sẽ trở thành một kẻ vô tâm như thế quên đi cô quên tất cả những kỉ niệm cùng lớp. Nhưng có một điều con chắc chắn, hình bóng của cô sẽ luôn được trưng bày trong tủ kính đẹp nhất của trái tim, từ đó trở thành động lực mạnh mẽ để con vượt qua khó khăn muôn trùng bước lên đỉnh cao danh vọng của chính mình. 

     Ba năm rồi cũng đến lúc nói lời chia tay. Hai tiếng chia tay giờ đây sao nghe sao luyến tiếc nghe sao thiết tha. Nhiều lúc muốn thỏa hiệp với cuộc đời và dừng chân và ghé tai nói nhỏ “Nếu có thể chúng mình đừng đi nữa được không?”. Con chỉ muốn ở mãi với mái trường cấp III này, bên cô và bên lớp thật lâu nữa thôi. Năm tháng vội vã như câu trả lời cho ước vọng ngây ngô thuở ấy. Giờ đây học trò bé bỏng ngày nào của cô đã trở thành sinh viên Đại Học. Dù cuộc đời có đổi thay, thế giới có xoay chiều, con luôn tự dặn lòng mình ““Hãy cảm ơn ngọn đèn vì ánh sáng của nó nhưng đừng quên người cầm đèn đang đứng trong bóng đêm” như một cách để bản thân nhớ về cô. Con sẽ ghi nhớ mọi điều cô dạy, những hồi ức quý giá mà thượng đế ban tặng khi được làm học trò của cô. 

             Nhân dịp 20/11 này, con xin chúc cô luôn hạnh phúc và gặt hái được nhiều thành công trong sự nghiệp trồng người. Cô là người mẹ thứ hai của con và đứa con nhỏ này sẽ luôn hướng về người mẹ yêu dấu của mình. Dẫu có bao nhiêu xa cách, hẹn được một ngày trở về trong vòng tay mẹ.

                                                                    Học trò nhỏ của cô.