Cuộc đời là một hành trình dài mà mỗi người chúng ta đều phải đi qua.Đương nhiên con đường của chúng ta đi như thế nào lại phụ thuộc vào lựa chọn của mỗi chúng ta.Vào tuổi trẻ còn chông chênh hầu như ai cũng hoang mang về tương lai.Ở những bước đi chập chững đầu đời,nhiều người sẽ lựa chọn lối đi an toàn dựa vào sự sắp xếp của gia đình,đi theo những nét bút được vẽ sẵn,cũng có người chạy theo ước mơ của bản thân mặc kệ những định kiến xung quanh ,thậm chí cả sự phản đối của gia đình,vác ba lô đi về phương xa,đi theo nhịp đập của con tim.Ở tuổi 18,tôi cũng giống như vậy,mang theo xốc nổi,can đảm của tuổi trẻ tôi bỏ qua lời khuyên của gia đình,thầy cô và cả bạn bè.Cả người chỉ mang theo một chiếc vali,một thân một mình đi lên chuyến xe đến thành phố Sài Gòn náo nhiệt theo đuổi ngành CNTT của trường SPKT.Thời điểm xuống xe,một mình đứng giữa bến xe đông đúc,đặc biệt là có cảnh tượng những người xung quanh làm đối lập,khoảnh khắc đó thật sự chân chính cảm giác được cô độc,lẻ loi giữa dòng đời ngược xuôi .Nhưng cũng như câu nói của Lư Tư Hạo :"Đứa bé muốn hái sao,cô độc là môn học bắt buộc của chúng,ta không sợ chính mình nỗ lực rồi không ưu tú,ta chỉ sợ người ưu tú hơn ta còn nỗ lực hơn ta".Có lẽ trong con đường thực hiện ước mơ,ai trong chúng ta cũng đã từng phải trải qua cảm giác cô độc.Huống chi trong câu nói của Lư Tư Hạo,đứa trẻ không phải là "thực hiện ước mơ" mà là hái sao.Như chúng ta đã biết,"hái sao" có lẽ là một trong những ước mơ của nhiều đứa trẻ khi còn bé nhưng "hái sao" cũng là một điều không thực vì khoảng cách giữa ta và những ngôi sao thật sự vô cùng xa xôi mà chúng ta lại càng là nhỏ bé so với những ngôi sao nhìn như nhỏ bé kia.Từ đó ta có thể thấy,"hái sao" trong câu nói của Lư Tư Hạo có lẽ là để chỉ những ước mơ xa xôi,ngoài tầm với,vượt sức của chúng ta.Ddương nhiên để thực hiện được những điều đó chúng ta phải vô cùng nỗ lực nhưng vì sao lại phải học thêm cả "môn học cô độc" -một bộ môn vô cùng đáng sợ giữa cuộc đời? Có lẽ sẽ có nhiều người thắc mắc,thế gian có hơn 7 tỷ người vậy thì sao lại có lúc ta cảm thấy cô độc được.Thế nhưng thật ra cũng không phải vậy,cô độc không phải là chỉ có một mình mà cô độc là khi có nhiều người bên cạnh nhưng người chân chính hiểu được ta cũng chỉ có chính ta.Hơn nữa,cô độc hoàn toàn không phải là một "bộ môn" xấu,ngược lại nó mang lại cho ta những điều tích cực trong cuộc sống.Nhưng KafKa từng nói :"Cô độc là một cách để chúng ta tự hiểu rõ về bản thân".Chỉ khi cô độc,ta mới có thể đối diện và tự hỏi bản thân một cách rõ ràng nhất rằng bạn muốn sống một cuộc sống như thế nào,ước mơ của bạn là gì mà không bị ảnh hưởng của những người xung quanh.Dẫu biết rằng gia đình ,bạn bè thân thiết là những người yêu thương chúng ta nhất nhưng họ vẫn không phải là bạn.Nên họ đương nhiên cũng không thể biết được bạn muốn gì,bạn ước gì cả nên chỉ khi học xong bộ môn bắt buộc này ta mới có thể hái được "vì sao " mà bản thân chúng ta hằng mong ước được.Nhà khai sáng lỗi lạc của triết học Pháp-  Rousseau đã khẳng định điều này:"Những giờ cô độc và trầm tư này là những giờ duy nhất trong ngày, lúc tôi trọn vẹn là tôi và thuộc về tôi không hề bị phân tán, không có trở ngại, lúc tôi thật sự có thể là những gì mà tự nhiên mong muốn."  Tuy nhiên,hành trình "hái sao" không chỉ cực khổ bởi vì phải chịu sự cô độc mà còn phải nỗ lực và không ngừng hành động và hoàn thiện bản thân,dám chấp nhận thất bại và luôn hướng về tương lai.Thế giới này có hàng triệu người giống chúng ta ,cùng tuổi với chúng ta và đang nỗ lực hơn chúng ta.Bởi cuộc sống là một cuộc hành trình thám hiểm đầy thú vị và người chiến thắng không phải là kẻ lúc đầu chạy nhanh nhất mà là người chạy đến phút cuối cùng.Gioongs như trong tập cuối của bộ phim Rocky,võ sỹ quyền anh Rocky Balboa đã khuyên con trai mình:"Thế giới này  không chỉ toàn bình minh và cầu vồng.Vân còn những tàn ác,khốc liệt sẵn sàng đánh con ngã gục và nằm lại đó mãi mãi nếu con cho phép điều đó xảy ra.nhưng điểm mấu chốt là không phải con ra đòn mạnh đến đâu mà là con chịu đòn được tới mức nào để tiếp tục dấn bước.Hứng chịu được bao nhiêu cú đấm và đứng vững chính là điều làm nên chiến thắng".Những người bước lên đỉnh vinh quang chưa chắc đã là người thông minh,tài năng nhất nhưng chắc chắn người đã bước lên sẽ là những con người kiên trì,nỗ lực đến cùng không bỏ cuộc.Để dẫu cho đến cùng,ta vẫn chẳng thể trở nên ưu tú như ta nghĩ,chẳng thể được như những gì ta mong muốn nhưng ta vẫn có thể tự hào ngoảnh mặt lại mà nói thật rõ ràng:"Tớ đã nỗ lực hết sức,tớ đã không bỏ phí thanh xuân của bản thân ,tớ đã và đang nỗ lực để trở nên tốt đẹp hơn".Dù sao thì cũng không có ai quy định,thất bại không thể làm lại,không ưu tú thì khộng thể nỗ lực tiếp? Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là nỗ lực rồi lại không thành công mà là những người rõ ràng đã ưu tú hơn ta,điều kiện nổi bật mà lại còn ưu tú hơn ta.Bởi những người như vậy,chúng ta sẽ rất khó để có thể đuổi kịp họ.Trong tuổi trẻ rực cháy,ta sống hết mình với thanh xuân ,trở thành phiên bản tuyệt với nhất của bản thân đã là một tuổi trẻ tuyệt vời và tràn đầy sức sống.Hi vọng các bạn đủ nỗ lực để bạn của năm năm tới sẽ không hối hận vì sự lười biếng nhất thời ngày hôm naycủa bản thân bạn nhé.