Tại vùng quê em, có một góc thiên đàng tuyệt đẹp hơn cả, và đó chính là cánh đồng lúa chín vàng rực.

Cánh đồng lúa ở quê em không phải là một mảnh diện tích rộng lớn, không có hình ảnh cò bay vút qua trong những cuốn sách miêu tả. Thế nhưng, đó là sự kết hợp của nhiều mẫu ruộng nằm gần nhau, tạo thành một dải đất dài lê thê, là nguồn sống nuôi dưỡng hàng thế kỷ của cả làng quê. Giữa những thửa ruộng ấy, có những lối đi nhỏ mòn mạt, trải thảm cỏ xanh non, chỉ đủ rộng cho một người đi qua.

Và khi mùa lúa chín tới, bông lúa trở nên to tròn, như những viên ngọc màu vàng sặc sỡ. Những bông lúa này quá nặng, khiến thân lúa không thể đứng thẳng, mà cúi đầu xuống, như một người cong gù vì gánh nặng cuộc sống. Điều đặc biệt là, như thể các cây lúa đã được chỉ định trước, chúng ngả hướng một chiều như được vẽ ra bởi bàn tay tài hoa. Mùi thơm của lúa chín ấm áp và ngọt ngào tràn ngập, lan tỏa khắp làng, là lời kêu gọi để mọi người đổ ra thu hoạch.

Nhưng cảnh đẹp của cánh đồng lúa chín không chỉ nằm ở sự rực rỡ của cây lúa, mà còn được tô điểm bởi nụ cười hạnh phúc, tận hưởng của những người nông dân. Ánh nắng mặt trời chiếu qua hàng lúa, gắn liền với những nụ cười ấm áp, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt họ. Đây mới thực sự là yếu tố tạo nên vẻ đẹp sâu sắc, không thể phai mờ của cánh đồng lúa chín vàng.