K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

25 tháng 2 2018

 Đêm nay Bác ngồi đó

     Đêm nay Bác không ngủ

 Vì một lẽ thường tình

Bác là Hồ Chí Minh.

 Đoạn thơ khiến lòng ta gợn lên câu hỏi: Tại sao Bác không ngủ lại là "Vì... Bác là Hồ Chí Minh"? Có thể nói, trong suốt cuộc đời hoạt động Cách mạng của mình, Bác Hồ đã trải qua nhiều đêm không ngủ. Còn nhớ, thời kì bị giam cầm ở nhà lao của Tưởng Giới Thạch, Bác từng: "Một canh... hai canh... lại ba canh. Trằn trọc băn khoăn giấc chẳng thành..."; rồi giữa rừng Việt Bắc trong chiến dịch Thu - Đông 1947, Bác từng chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà". Việc "Đêm nay Bác không ngủ" là "một lẽ thường tình", vì "Bác là Hồ Chí Minh" bởi Bác đã trở thành một biểu tượng, một "định nghĩa" về đức hi sinh, lo lắng cho dân, cho nước. Câu hỏi: Tại sao "Đêm nay Bác không ngủ"? có mộtcâu trả lời thật giản dị mà vĩ đại như vậy đó!

25 tháng 2 2018

 Đêm nay Bác ngồi đó

     Đêm nay Bác không ngủ

 Vì một lẽ thường tình

Bác là Hồ Chí Minh.

 Đoạn thơ khiến lòng ta gợn lên câu hỏi: Tại sao Bác không ngủ lại là "Vì... Bác là Hồ Chí Minh"? Có thể nói, trong suốt cuộc đời hoạt động Cách mạng của mình, Bác Hồ đã trải qua nhiều đêm không ngủ. Còn nhớ, thời kì bị giam cầm ở nhà lao của Tưởng Giới Thạch, Bác từng: "Một canh... hai canh... lại ba canh. Trằn trọc băn khoăn giấc chẳng thành..."; rồi giữa rừng Việt Bắc trong chiến dịch Thu - Đông 1947, Bác từng chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà". Việc "Đêm nay Bác không ngủ" là "một lẽ thường tình", vì "Bác là Hồ Chí Minh" bởi Bác đã trở thành một biểu tượng, một "định nghĩa" về đức hi sinh, lo lắng cho dân, cho nước. Câu hỏi: Tại sao "Đêm nay Bác không ngủ"? có mộtcâu trả lời thật giản dị mà vĩ đại như vậy đó!

25 tháng 2 2018

Mỗi mùa có vẻ đẹp riêng. Ai cũng thích một mùa. Riêng em, em thích cả 4 mùa xuân, hạ, thu, đông.

Đầu năm đến, cũng là lúc xuân tới. Xuân tới mang theo sự đâm chồi, nảy lộc của hoa lá. Trên cành bàng khẳng khiu, em đã nhận ra ngay những chồi non lấm tấm. Tiết trời xuân nhè nhẹ, dịu dàng. Bầu trời xuân ảm đạm, xám đục. Từng hạt mưa phùn rơi xuống. A! Mưa xuân đấy! Làm mưa trong trẻo, mát lạnh. Mưa lất phất gọi chồi non khẻ tỉnh giấc, mưa trải qua cánh đồng lúa xanh rờn. Tất cả đều tạo nên một bài ca mùa xuân.

Rồi mùa hè đến, những cơn nắng dịu mùa xuân qua đi, những tia nắng nóng của mùa hè lại lũ lượt kéo nhau xuống trần gian. Đầu hè, bầu trời trong xanh, cao vời vợi.Nó như một chiếc dù bay xa mãi. Những tia nắng trốn vào kẽ lá rồi nhảy xuống lòng đường tạo thành những đốm nắng lung linh. Mùa hè cũng là mùa phượng nở. Hoa phượng cháy rừng rực cả một góc trời. Thỉnh thoảng, vài cơn gió nhẹ làm cách hoa bay. Trong vòm lá, nhạc sĩ ve ngân nga dạo lên khúc nhạc đồng quê chào hè tới. Tất cả đều tạo nen bức tranh mùa hạ thật tuyệt vời.

Mùa hè nhanh chóng trôi qua, mùa thu tới. Ngày đầu thu, đất trời như bồng bềnh trong làn sương. Tiết trời thu thật dịu nhẹ. Khí oi bức của mùa hè đi qua để lại khoảng trời xanh thẳm của mùa thu. Ông mặt trời đủng đỉnh từ đằng đông đi tới. Ông tươi cười ngắm nhìn mặt đất. Trong vườn, vài chiếc lá đang lìa cành. Vài chiếc lá như còn luyến tiếc khung trời rộng, còn lưu luyến đám lá trên cành, nghiêng mình chao lượn trong không gian trước khi rơi xuống đất. Hoa lộng vừng như những tràng pháo đỏ rung rinh dưới ánh nắng dịu nhẹ. Làn gió heo may ko ào ạt mà nhẹ nhàng, se sẽ như bước chân ai đang rón rén bước trên thảm lá khô.

Mùa thu đi qua, để mùa đông về. Đông về mang theo hơi lạnh và sự vắng vẻ của mùa đông. Ngoài đường vắng tanh. Những lúc thế này, em thường đi trên lề phố, khoác chiếc áo bông vừa đi vừa ngẫm nghĩ. Chao ôi! Cảnh yên bình này sao lạ! Nó như thúc đẩy tâm hồn em. Lòng em dạt dào cảm xúc, vừa buồn, vừa thấy yêu đời lại thêm thanh thản. Những cành cây khô kia đang ấp ủ cho mùa đông băng giá để xuân về, chúng lại sinh sôi. Những làn gió đông thoảng qua, một cảm giác mát lạnh tràn vào lòng em. Thật vui sướng!

Em yêu cả bốn mùa. Mùa xuân - mùa của sự sinh sôi. Mùa hè - mùa thi - mùa chia tay đầy lưu luyến. Mùa thu - mùa tựu trường, mùa thắp lên bao ước mơ hoài bão cuat tổi trẻ và mùa đông - mùa của sự yên bình, dũng cảm.

23 tháng 3 2018

, djkbzsjknszjfnuioabvdtyvgwyvBHUNuna4tehnhusEFsefysefuuawhybg ằtynbfarbfcawawdawdawdawdawdawdawdawdawds

25 tháng 2 2018

I. Mở bài.

* Giới thiệu hoàn cảnh của cuộc đến thăm.
- Ngày nhà giáo Việt Nam 20-11
- Em được theo mẹ đến thăm thầy giáo cũ của mẹ

II. Thân bài.

* Miêu tả hình ảnh thầy giáo già trong cuộc gặp gỡ.
- Thầy giáo đã già, mái tóc bạc
- Thầy ngỡ ngàng và xúc động trước tình cảm chân thành của người học trò cũ
- Thầy vui vẻ ôn những kỉ niệm đáng nhớ trong tình thầy trò
- Thầy rất mừng vì nhiều học trò cũ nay đã thành công trong cuộc đời

III. Kết bài.

* Cảm nghĩ của em.
- Càng thêm quý trọng nghề dạy học và những người thầy, người cô đã dành trọn tâm huyết cho sự nghiệp trồng người.
- Rút ra được nhiều bài học thấm thía về đạo lí, về tình nghĩa thầy trò.

Kan Kan bn viết thành bài văn giúp mk luôn nhé

25 tháng 2 2018

MB: -Giới thiệu chung về bé: tuổi, có quan hệ như thế nào với em, trông bé ngộ nghĩnh, đáng yêu thế nào.  
TB: -Tả ngoại hình của bé: vóc dáng, khuôn mặt, mắt, mũi, miệng, nước da. ( khoảng 10 đến 12 dòng )  
-Tả hoạt động, nét ngộ nghĩnh đáng yêu của bé:  
+Tả 1 hoặc 2 trò chơi mà bé yêu thích. ( hành động tay, chân, vẻ mặt nụ cười )  
+Tả những hoạt động của bé khi bắt chước việc làm của người lớn. ( quét nhà, tạo dáng, làm người mẫu, giả làm siêu nhân,... )  
+Tả vẻ nũng nịu của bé khi muốn đòi quà.  
+Tả bé bắt chước những hành động của em đang học.  
-Tình cảm của em và mọi người dành cho bé.  
KB:-Khẳng định nét đáng yêu của bé, em mong ước gì cho bé trong tương lai. 

25 tháng 2 2018

I.  DÀN Ý

1.  Mở bài:

* Giới thiệu chung:

- Em bé đó tên là gì? Mấy tuổi? Trai hay gái?

- Quan hệ với em như thế nào?

2.  Thân bài:

* Tả em bé:

+Hình dáng:

- Tầm vóc, thân hình: (cao, thấp? mập mạp hay thanh mảnh...? )

- Màu da: trắng trẻo hay ngăm ngăm?

- Mái tóc: dài, ngắn?

- Gương mặt: tròn hay trái xoan? Có nét gì đáng chú ý?

+Tính nết:

- Có ngoan ngoãn, biết nghe lời hay không?

- Hiền hoà hay nghịch ngợm, hiếu động?

- Có thông minh, khéo léo hay không?

- Có tài gì? (Hát, múa, kể chuyện, làm trò, bắt chước người khác... )

3.  Kết bài:

* Cảm nghĩ của em:

- Yêu mến bé...

- Thích chơi với bé...

25 tháng 2 2018

Vào trưa hè oi bức, lũ cá cũng chẳng buồn ngoi lên mặt ao quẫy nước. Chỉ còn lũ ve đang râm rab hát những bài đồng ca của mùa hè quen thuộc. Không khí thật khiến người ta khó chịu. Bầu trời không gợn chút mây, trong xanh, cao vời vợi cứ như một tấm gương khổng lồ trên cao. Mặt trời chói chang, chiếu từng tia nắng bỏng rát rọi xuống mặt sông, phản chiếu hình ảnh trên đó cứ như một quả cầu rực lửa. Từng hàng tre mảnh khảnh vươn cao lên, rủ trên mặt ao như những hàng ô che cho lũ cá nhỏ. Buổi trưa hè yên ắng quá. Không khí oi ả của buổi trưa hè khiến cho ai cũng không muốn ra ngoài đi đâu cả.
So sánh: in nghiêng
Nhân hóa: in đậm

uổi trưa hè hôm nay thật oi bức quá. Ánh nắng mặt trời chói chang rphản chiếu trên mặt ao cứ như một quả cầu lửa llớn. Ông lão không nói gì, chỉ ngồi im lìm như pho tượng gỗ trên chiếc thuyền con, lặng lẽ nhìn theo chiếc cần câu dài. Hai bên bờ ao từng hàng chuối chi chít quả rủ ri bên tai nhau, tựa vào nhau trông như những người nông dân đang gánh thúng quà bên vai. Từng hành tre cọ vào nhau kêu kẽo kẹt, vươn cao trông như những chàng trai mảnh khảnh. Tiếng chim đã ngững, thay vào đó là tiếng ve kêu râm ran báo hiệu một mùa hè đã đến. Cảnh vật nơi đây nhìn cứ như một bức tranh thật sinh động. 
So sánh: in đậm
Nhân hóa: in nghiêng
Từ láy tượng thanh: gạch chân
Từ láy tượng hình: in đậm + in nghiêng + gạch chân

25 tháng 2 2018

Xin chào các bạn!

Mình là Email - một bức thư điện tử thông minh đến từ hành tinh Namek. Mình sống ở thế kỷ 31 và để đến được đây mình đã phải vượt qua một quãng đường rất dài, tất nhiên mình không thể tự mình đi được mà cần phải nhờ tới bước nhảy Bpha của cỗ máy thời gian thần kỳ Gocu.

Sẽ rất nhiều bạn ngạc nhiên vì tại sao một bức thư điện tử như mình lại có thể nói chuyện được đúng không? tất cả là nhờ mình đến từ thế kỉ 31 đấy.

Hôm nay, mình tới đây để thông báo đến các bạn rằng sắp có một căn bệnh thế kỉ hình thành, nó có sức công phá ghê gớm khiến cho cả loài người bị tuyệt chủng. Đi cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, công nghệ con người đã nhìn ra chiến tranh chính là tác nhân khiến cho nhân loại diệt vong, ô nhiễm môi trường sẽ làm sản sinh các loại bệnh tật hiểm nghèo và chúng làm cho con người giảm tuổi thọ. 

Lúc này, họ ký với nhau một bản hiệp ước, ấy là "nói không với vũ khí hủy diệt, không làm môi trường ô nhiễm" nước nào vi phạm thì người đứng đầu sẽ bị trừng phạt thích đáng. Vì thế, cả 8 hành tinh trong những thế kỷ tới sẽ đều sống phồn vinh và thịnh vượng.

Thế nhưng, sự phồn thịnh lại không mang đến nhiều lợi nhuận cho những kẻ muốn đứng lên làm bá chủ thế giới. Lúc này, họ bắt các nhà khoa học phải tạo ra một loại siêu virus, loại này có khả năng làm tê liệt đối phương, khi xâm nhập vào cơ thể sẽ khiến não bị tạm ngưng hoạt động mặc dù tim vẫn đập như thường.

Và rồi điều gì đến sẽ đến, sau 60 năm tiến hóa, sinh trưởng theo đúng quy trình cuối cùng loại virus này cũng phá vỡ màng bảo vệ của siêu kháng sinh đồng thời xâm chiếm lại những gì mà nó đã chế ngự trước đây. Điều tồi tệ hơn là công năng của nó tăng đáng kể khi có thể rút ngắn thời gian làm tê liệt con mồi, khả năng làm tê liệt con mồi chỉ trong 24h. Tốc độ lây lan của loại virus này sẽ tăng siêu nhanh khiến cho toàn bộ con người hay động vật nhiễm phải chỉ nằm thoi thóp chờ chết mà không thuốc nào chữa được.

Chính vì mối hiểm họa này mà Email tôi đã đích thân trở về từ thế kỷ 31 và báo trước cho các bạn. Để thay đổi lịch sử thảm khốc cũng như cứu vớt loài người khỏi nạn tuyệt chủng thì ngay từ lúc này hãy lan rộng thông điệp "đừng làm giàu trên nỗi đau nhân loại" đến toàn bộ con người trên Trái Đất. Sở dĩ phải nhờ tới hỗ trợ của bạn bởi trong quá trình trở về đây tôi đã bị vô hiệu hóa chức năng tự gửi thông điệp ra toàn thế giới.

Hãy nhớ rằng, đừng bao giờ tự tạo ra dịch bệnh rồi bán vắc xin hay tạo ra bệnh mới rồi bán thuốc trị nhé, nó là sự độc ác khó lòng thứ tha. Thế giới ngoài kia còn rất nhiều căn bệnh chưa tìm ra thuốc chữa, vì thế đừng gieo thêm cái ác vào thế giới này nữa. Tuyệt đối đừng bao giờ nhé!

học tốt ~~~

25 tháng 2 2018

Xin chào các bạn của thế kỷ 21

Tôi là lá thứ đến từ tương lai của thần Demeter, một vị nữ thần thiên nhiên tôi có trách nhiệm bảo vệ thiên nhiên của chúng ta. Tôi đến với các bác bằng cỗ máy siêu thời gian. Vũ trụ tôi đang sống là so với các bạn là 1000 năm. Nhưng hiện hữu, vũ trụ nơi tôi sống vẫn còn đó những gánh nặng không thể trút bỏ được đó là nạn đói nghèo và bệnh tật đeo đuổi cuộc sống của nhân loại chúng ta.

Nơi tôi đang sống, bệnh tật, chết chóc và hình ảnh những em bé vẫn đang hiện hữu ra hàng ngày.

Các bạn của thế kỷ 21 ạ, nếu chúng ta không bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi lo lắng chúng ta có thể góp phần đẩy nhân loại vào tuyệt chủng trong tương lai. Môi trường bị tàn phá, biến đổi khí hậu và tất cả chỉ là sa mạc toàn cát, thiếu nước, thiếu mọi thứ.

Cách đây không lâu, ông Philip Alston - đặc phái viên Liên Hiệp Quốc (LHQ) về vấn đề cực nghèo và nhân quyền - đang có chuyến đi khảo sát tại Mỹ, với các chặng dừng chân tại 4 bang, thủ đô Washington và lãnh thổ Puerto Rico.

Theo báo Guardian (Anh), hành trình bắt đầu từ ngày 1/12 và tập trung vào những rào cản xã hội và kinh tế khiến giấc mơ Mỹ khó thành hiện thực đối với hàng triệu người dân nước này. Ông Alston cũng sẽ tìm hiểu nỗ lực chống nạn vô gia cư tại những nơi đặt chân đến.

Cục Thống kê dân số Mỹ cho biết có đến 41 triệu người dân nước này đang sống trong cảnh đói nghèo. Sứ mệnh của LHQ nhằm chứng minh rằng bất kỳ quốc gia nào, dù giàu đến đâu, cũng không tránh khỏi những tác động do tình trạng bất bình đẳng ngày càng tăng gây ra. "Nghèo đói và bất bình đẳng vẫn tồn tại ở Mỹ dù đây là nước giàu" - ông Alston nhận định.

Gợi ý viết UPU 47: Em hãy tưởng tượng mình là một bức thư xuyên thời gian - Ảnh 1

25 tháng 2 2018

Sáng nay thời tiết trong xanh thoáng mát. Những chiếc lá khô theo gió lìa cành rơi xào xạc. Sân trường hôm nay khá vắng vẻ hơn mọi ngày.

Hôm nay lớp ta ko hẹn mà cùng đồng loạt mang theo đồ ăn. Wỹ ko biết làm gì với số tiền ít oi của lớp nên lấy mua kẹo rồi phân phát. Hiền thì đem theo cóc, Trâm đem mận, chôm chôm, Wbelll tui thì đem rau câu… Ai cũng phán: “Hôm nay lớp mình ăn liên hoan ”

Ba hồi trống vào học vang lên. Hôm nay chúng ta học 5 tiết Lí. Như mọi ngày, Tù trưởng đi muộn, rồi lại đột ngột từ đâu xuất hiện làm mọi người không khỏi bất ngờ. Lớp ta hôm nay đi học đông đủ, những bạn bấy lâu nay ko đi học bây giờ cũng xuất hiện. Nhìn chung ko khí lớp thật sôi nổi! 

Tù trưởng giảng lại những phần lớp thắc mắc rồi chỉ thêm 1 vài chiêu khi vào phòng thi. Vì đã cận kề ngày “chiến đấu” nên bà con chăm chú lắng nghe. Không lâu sau, giờ ra chơi đã đến.

Từng món ăn liên tục đc mang ra. Những cái máy chụp hình cũng bắt đầu hoạt động. Toán – Lí thích thú chụp ảnh đến nỗi khi trống vào học rồi mà vẫn chưa chịu vào lớp. Vài bạn còn cả gan tìm Mr Hữu để chụp hình chung . Vừa lên đến sảnh, thấy bóng dáng Tù trưởng thì lập tức quay về. Đúng như dự đoán, Tù trưởng phán: “kêu mấy bạn vào lớp hết cho thầy!”. Lớp mình cười khúc khích: “chắc tại thầy buồn vì ko đc chụp hình ”

Bất chấp lời thầy nói, lớp ta vẫn đứng trc lớp làm kiểu chụp hình. Lát sau, thầy vào lớp mọi ng mới ai về chỗ nấy 
3 tiết học cũng trôi qua nhanh chóng.

Ngày mai nhiều bạn lên đường sớm vì địa điểm thi khá xa.

Chỉ còn hai ngày nữa thôi chúng ta bắt đầu kì thi quan trọng. Ai ai cũng bận rộn bài vở với bài học, bài tập… đến lúc rời khỏi lớp mới thấy nao lòng! Qua hôm nay sẽ ko còn cơ hội ngồi cùng một lớp, cùng nhau cười đùa, nghịch phá… Chúng ta chính thức chia tay nhau rồi 

Sân trường vắng. Những chiếc lá khô lìa cành. Bay tứ phía!

25 tháng 2 2018

Hôm nay, sân trường có nhiều điều khác lạ, thông thường bắt đầu buổi học, tiếng ồn ào như vỡ chợ vang ra tận ngoài phố. Nhưng sáng nay, mọi sự đều bình lặng y như một ngày chủ nhật. Trong lớp học, các bạn đã ngồi vào chỗ, thầy Ha-men thì đi đi lại lại với cây thước kẹp dưới nách. Trang phục cua thầy cũng rất lạ, có cái gì đó khác thường và trang trọng. Thầy mặc chiếc ác rơ-đanh-gốt màu xạnh lục diềm lá sen gấp rất mịn, đội cái mũ tròn bằng lụa đen thêu. Lớp học hôm nay cũng rất đặc biệt, trên những hàng ghế trống, dân làng ngồi lặng lẽ. Cụ già Hô-de trước đây là xã trưởng với cái mũ ba sừng mang theo quyển tập đánh vần cũ đã sờn mép để mở rộng trên lòng, cặp kính lớn, đặt ngang trang sách. Có cả bác phát thư và nhiều người khác nữa.Điều đáng ngạc nhiên là thầy Ha-men không hề giận dữ với những học sinh đi muộn, trái lại thầy dịu dàng, ân cần với tất ,cả lớp

-    Các con ơi, đây là lần cuối cùng thầy dạy các con. Từ ngày mai các con sẽ học tiếng Đức, thầy giáo mới sẽ đến. Hôm nay là bài học Pháp văn cuối cùng, thầy mong các con hết sức chú ý.

Cả lớp dường như bàng hoàng, choáng váng với những điều mà thầy vừa nói. Rồi không ai bảo ai, cả lớp say sưa lắng nghe thầy giảng bài. Thầy nói:

-    Tiếng Pháp là thứ ngôn ngữ hay nhất thế giới, phải giữ lấy nó bởi vì khi một dân tộc rơi vào vòng nô lệ, chừng nào họ vẫn giữ vững tiếng nói của mình thì chẳng khác gì nắm được chìa khóa chốn lao tù.

Thế rồi thời gian của buổi học cuối cùng này cũng dần dần trôi qua. Khi đồng hồ nhà thở điểm hai giờ và khi tiếng kèn của bọn lính Phổ vang lên ngoài cửa sổ, thầy Ha-men đứng trên bục giảng nghẹn ngào nói với cả lớp:

-    Hỡi các bạn, tôi... tôi...

Nhưng thầy không nói được hết câu, thầy bèn quay về phía bảng cầm một hòn phấn và dằn manh hết sức, thầy cố viết thật to “NƯỚC PHÁP MUÔN NẢM”.

Rồi thầy đứng đó, dựa đầu vào tường ra hiệu “Kết thúc rồi... đi đi thôi!”.