K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Xác định vấn đề chính của văn bản "Điện thoại thông minh và người dùng, ai là ông chủ?".   Bài đọc: Điện thoại thông minh và người dùng, ai là ông chủ? Thời đại chúng ta đang sống là thời đại của công nghệ thông tin, thời đại chứng kiến những tiến bộ vượt bậc của công nghệ chế tạo máy tính, chế tạo các thiết bị điện tử phục vụ nhu cầu trao đổi thông tin ngày càng lớn của con...
Đọc tiếp

Xác định vấn đề chính của văn bản "Điện thoại thông minh và người dùng, ai là ông chủ?".

 

Bài đọc:

Điện thoại thông minh và người dùng, ai là ông chủ?

Thời đại chúng ta đang sống là thời đại của công nghệ thông tin, thời đại chứng kiến những tiến bộ vượt bậc của công nghệ chế tạo máy tính, chế tạo các thiết bị điện tử phục vụ nhu cầu trao đổi thông tin ngày càng lớn của con người.

Không có gì lạ khi con người của thời đại này, chẳng loại trừ tôi và bạn, rất mê công nghệ thông tin, mê những sản phẩm công nghệ của thời đại thông tin. Bây giờ, nhìn quanh, đâu cũng thấy người đang nói - nghe điện thoại hoặc dán mắt vào điện thoại thông minh. Từ đó, một chứng bệnh mới xuất hiện, tràn lan ở nhiều tầng lớp, đối tượng, thể hiện rõ nhất ở những người trẻ tuổi chúng ta: bệnh nghiện điện thoại thông minh. Đây quả là một hiện tượng đáng phải suy nghĩ.

Trước hết, tôi cho rằng, không nên xem điều chúng ta đang nói ở đây là một cái gì quá bất thường và chỉ mang tính tiêu cực. Nhờ điện thoại thông minh, chúng ta có thể thực hiện được việc kết nối với mọi người một cách nhanh chóng, bất kể mình hay người mình có nhu cầu trao đổi thông tin đang đi đâu, ở chốn nào. Trong xã hội ngày nay, mấy ai từ chối việc sở hữu một chiếc điện thoại thông minh, trừ những trường hợp quá đặc biệt. Có nó trong tay, người ta có thể truy cập internet, vào các trang, mạng, nhất là mạng xã hội,... để tiếp nhận vô vàn thông tin hấp dẫn, để bày tỏ sự yêu thích, viết bình luận, để đăng những bức ảnh mới chụp, gửi một dòng trạng thái mong tìm được sự chia sẻ của cộng đồng mạng rộng khắp thế giới hay tìm đến những trò chơi điện tử, những bài hát, bộ phim ưa thích... Đây là một lí do tạo nên cơn nghiện điện thoại thông minh mà chúng ta đã nói từ đầu.

Tôi đã từng nghiện điện thoại thông minh và tôi thực sự hiểu chứng nghiện đó ảnh hưởng không tốt thế nào tới cuộc sống của mình. Có một thời gian khá dài, tôi ôm nó trong mọi lúc mọi nơi, cả khi thức lẫn khi ngủ, cả khi đang tham gia sinh hoạt tập thể, ở nơi công cộng hay khi đã rút về chốn riêng tư. Rời nhà đi đâu, tôi có thể quên nhiều thứ, nhưng không thể quên điện thoại thông minh, vì đó là điều không thể tưởng tượng nổi. Thật là thảm hoạ khi đang dùng mà máy báo nguồn điện đã tới vạch đỏ hay đường kết nối internet chập chờn. Vậy tôi đã làm gì với thiết bị kì lạ này? Ôi, làm sao nói hết được. Chưa khai thác được bao nhiêu tính năng ứng dụng của nó mà đã hết thời gian của ngày, của tuần, của tháng. Chiếc điện thoại thông minh được cầm lăm lăm trong tay luôn đòi tôi dí sát mắt vào, đòi tôi phải dùng, để nó nhấp nháy biến ảo. Nó chẳng khác gì một người thích làm nũng, không cho phép tôi từ chối. Cuộc sống thực xung quanh tôi bỗng trở nên vô vị, nhạt nhẽo. Thời tiết đẹp ư? Thiên nhiên kì thú ư? Những giao tiếp thân mật ư? Có gì lạ đâu nhỉ, so với những điều tôi được gặp, được thấy, được biết qua điện thoại thông minh này? Từ đó, thời gian biểu học tập của tôi bị xé vụn. Tôi học bài hấp tấp, trả bài vội vàng, chỉ mong chóng gạt bỏ tất cả để được ngồi với người bạn điện tử nhỏ bé. Đi chơi với bạn thân, chuyện trò nhiều lắm cũng chỉ có mấy câu ậm ừ, vì ai cũng xoay xoay với chiếc máy xinh xinh của mình. Về nhà, tình hình không khá hơn. Tôi không còn mặn mà với việc trả lời những câu hỏi han yêu thương của bố mẹ, anh chị em và cũng không buồn tỏ thái độ quan tâm tới những người ruột thịt. Quả là bất nhã và vô tình... Chưa hết, vì nghiện điện thoại thông minh mà tôi trở nên biếng ăn, kém ngủ, người trở nên mệt mỏi, phản ứng trước cái gì cũng chậm chạp, như thể mình đang rơi tõm vào một thế giới xa lạ, tuy thực mà ảo, chưa kể, thị lực của tôi cũng giảm sút nhiều,... Thật may, nhờ sự giúp đỡ của những người thân trong gia đình và thầy cô, bè bạn, tôi cũng dần thoát được chứng nghiện ghê gớm kia, để trở về với trạng thái sống tươi vui, bình thường, dù chiếc điện thoại thông minh vẫn còn đó và vẫn được tôi sử dụng một cách chủ động, thông mĩnh (chả nhẽ nó thông minh mà tôi chịu thua kém nó hay sao?).

Bạn của tôi! Tôi biết bạn đang gặp khó khăn với chứng nghiện điện thoại thông minh mà quá nhiều người trong chúng ta từng mắc, đang mắc. Tôi viết bài này để chia sẻ với bạn những suy nghĩ, tâm tình, mong sao tất cả chúng ta chọn được một lối sống phù hợp, hài hoà với thế giới nhiều thay đổi này. Từ bỏ một thói quen, một nếp sống không phải là chuyện một lúc mà làm được. Nhưng nếu có được nhận thức rành mạch, có quyết tâm, lại được sự hỗ trợ của những người thân yêu, chắc chắn chúng ta sẽ vượt qua được những trở lực không hề nhỏ. Mong một ngày, khi gặp nhau, đi chơi với nhau, chiếc điện thoại thông minh của mỗi đứa vẫn được để yên trong túi, để chúng ta có thể nhìn vào mắt nhau, nắm tay nhau, trao đổi những câu chuyện thật ấm áp, trong một không gian dịu lành, đầy thân thiện. Lúc đó, nếu muốn, ta có thể rút chiếc máy của mình ra, làm một “pô” ảnh kỉ niệm vui vẻ. Nhưng điện thoại thông minh ơi, mày nhớ, đừng mè nheo đòi thêm gì nữa nhé!

Thế giới mạng quả rất hấp dẫn nhưng nó không thể thay thế được thế giới thật quanh ta. Mọi thiết bị dù hoàn hảo đến đâu cũng chỉ là công cụ phục vụ cho cuộc sống của con người. Thật không nên để công cụ trở thành “ông chủ” của mình, chi phối mình trong cuộc sống. Một chiếc điện thoại thông minh là bạn của ta, nhưng đây không phải là người bạn duy nhất, chưa kể, đó chỉ là “người bạn công nghệ”. Mọi nhận thức sai lạc xung quanh vấn đề này dễ khiến ta đánh mất vai trò của một chủ thể tích cực trong cuộc sống.

(Nhóm biên soạn)

0
21 tháng 10 2022

chọn nhầm môm:)

 

21 tháng 10 2022

Tham khảo 

Truyện kể về một cậu bé được bố dạy cho những bài học quý giá . Đầu tiên cậu phải nhắm mắt lại , rồi chạm vào những bông hoa và đoán . Nhờ vậy mà cậu bé có thể đoán được tất cả các loại hoa ở vườn nhà . Trò chơi không chỉ diễn ra trong vườn mà còn trong nhà . Ngoài ra , nhân vật tôi còn đoán được các đồ vật trong gia đình và đoán được bố đứng cách mình bao xa . Ngay cả việc chỉ cần ngửi và đoán ra loại hoa gì mà không hề nhầm lẫn . Điều này àm nhân vật tôi rất vui và mãn nguyện vì nhớ những điều đó làm mình có thể cảm nhận được cả vườn hoa theo cách riêng . Lúc đó , cậu nhận ra những bông hoa là người đưa đường , dẫn lối cho cậu trong khu vườn .

21 tháng 10 2022

Mẹ là điều tốt lành nhất của con, là ngọn gió của đời con, mang đến cho con cảm giác bình yên, thoải mái và hạnh phúc nhất.

21 tháng 10 2022

em thay ch kha ngu

Dẫn bước theo hành trình dài của cuộc sống, đi theo tiếng gọi của con tim, Ở ĐÂU CÓ TÌNH YÊU THÌ ẮT HẲN SẼ CÓ SỰ SỐNG… Nơi cô đơn và lạnh lẽo nhất trên cuộc đời này không phải là Bắc hay Nam cực, mà nó là… nơi không có tình người. Không có tình người, không có bạn bè, không có niềm vui hay hạnh phúc, nó chỉ đơn giản là sự cô đơn lấn át cả lý trí. Dù có giàu, có tiền, có mọi thứ mà nơi đó con người chỉ nghĩ cho mỗi mình mình, chẳng có khái niệm về tình yêu, tình người thì có lẽ có cho tôi-tôi cũng chẳng dám sống. Làm sao có thể tưởng tượng nổi nơi đấy kinh khủng đến thế nào? Buồn đến thế nào? Ở nơi xa xôi trôi dạt về Bắc Cực hay Nam Cực vẫn có tình người đấy thôi! Họ vẫn nghĩ về nhau, vẫn trau cho nhau nụ cười thân thiện dù cho nơi ấy có khắc nghiệt đến nhường nào thì vẫn có con tim đập nơi đấy, vẫn có sự sống nơi đấy. Đâu cần nói chi cho xa xôi, vẫn bên cạnh ta là cả 1 cuộc đời đang cần được cứu giúp mà ta còn chẳng màng đến-đã bao giờ bạn tự tay cứu 1 sinh linh nhỏ bé ngoài kia đang cất tiếng kêu cứu chưa ? Tình người của bạn có thể đã cứu 1 sinh mạng, 1 cuộc đời, chỉ cần bạn dang tay giúp đỡ, dù có ngoài sức nhưng chỉ cần bạn không làm lơ thì sinh linh ấy đã ấm lòng mà nhắm mắt xuôi tay. Một con chim, 1 chú chó đã bao giờ mà bạn nghĩ đến nó chưa. Tình yêu của bạn đang mang đến sự sống cho hàng vạn người đấy! Đã bao giờ bạn để ý chưa vậy? Có người nghĩ chỉ cần tiền, nhà lầu xe hơi là đã có được mọi thứ nhưng họ không ngờ rằng thứ đang nuốt trọn họ từng ngày là DANH VỌNG. Thứ duy nhất bây giờ có thể kéo họ khỏi hố sâu của sự cô đơn, của nơi tăm tối và lạnh lẽo nhâts, nơi ko có tình người, không có sự sống chỉ có thể là chính nó, sự yêu thương của tất cả mọi người… Tiểu thuyết gia người Nga, nhà triết học, người theo chủ nghĩa hoà bình, nhà cải cách giáo dục, người ăn chay, người theo chủ nghĩa vô chính phủ, tín hữu Cơ … nổi tiếng, Lep Tôn- xtôi đã từng nói:”Ở đâu có tình yêu, ở đó có sự sống”.

Có tình yêu là nơi đó ắt hẳn sẽ có sự sống, sẽ không bao giờ cô đơn và lạnh lẽo vì tình người đã sưởi ấm con tim theo cách thật âm thầm và dịu dàng vốn có. Không có tình yêu thương của con người thì chẳng bao giờ có thế giới này, chẳng có khái niệm về hai từ “HẠNH PHÚC” hay “SỰ SỐNG” cả…

MÌNH CHỈ NGHĨ ĐC NHIÊU ĐÓ THUI:< BẠN THÔNG CẢM NHA ^-^