K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

13 tháng 4 2020

Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.

Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.

Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?

Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hồ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…

Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!

Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.

Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chi có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:

– Có chuyện chi đó cháu?

– Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!

Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:

– Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu minh xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.

Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt.

Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu Cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.

Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.

7 tháng 4 2020

                                                                        Bài làm

Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.

Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.

Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?

Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hồ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…

Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!

Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.

Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chi có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:

– Có chuyện chi đó cháu?

– Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất

ạ!

Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:

– Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu minh xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.

Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt.

Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu Cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.

Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.

Tham khảo nha

Học tốt

# mui #

7 tháng 4 2020

Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.

Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.

Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?

Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hồ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…

Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!

Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.

Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chi có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:

– Có chuyện chi đó cháu?

– Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!

Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:

– Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu minh xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.

Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt.

Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu Cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.

Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.

tham khảo ạ

học tốt

Có một lần tôi đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ trực nhật của mình, ấy vậy mà tôi không những không bị phê bình mà còn được biểu dương nữa. Chắc hẳn các bạn rất tò mò “tại sao lại thế?”, phải không nào? Tôi sẽ kể các bạn nghe.

Hôm ấy, thứ năm, trời mưa dầm dề. Tôi thấy thật xui xẻo vì đúng hôm tôi phải đến sớm trực nhật. Tôi mặc áo mưa, xắn quần đến đầu gối, chần thấp chân cao bước trên con đường nhão nhoét đầy bùn đất, ổ voi ổ gà sũng nước. Chợt tôi nhìn thấy từ xa một bà cụ gầy yếu xiêu vẹo chống chiếc gậy dò dẫm từng; bước một, người như muốn đổ. Tôi vội đi lại chỗ cụ, lễ phép hỏi:

– Thưa bà, bà có việc gì mà lại đi giữa trời mưa thế này ạ?

Bà cụ nhìn tôi, móm mém cười:

– À, đứa con gái của bà ở làng bên bị ốm. Bà lo quá nên sang xem sao.

Đúng như mẹ tôi dạy, hạnh phúc luôn đến khi ta làm việc tốt

Tôi ái ngại nhìn con đường phía trước. Từ đây sang làng bên dễ đến hai cây số, liệu bà cụ có thể sang tới nơi? Ngần ngại một lúc, tôi nói với bà:

– Bà ơi, đường từ đây sang làng bên xa lắm. Hay bây giờ, bà vịn vào tay cháu, cháu đưa bà sang làng bên nhé!

Bà cụ mừng rỡ:

– Bà cũng đang lo, đường trơn quá, lỡ ngã thì khổ lắm. May quá, có cháu giúp bà rồi.

Thế là hai bà cháu tôi, bà vịn cháu, cháu đỡ bà cùng “dắt” nhau đi. Trời sáng dần, một số anh chị học sinh cũng đang trên đường tới trường. Có anh chị còn vô lễ, lấn đường của bà cháu tôi.

Trời mỗi lúc một mưa to, gió mỗi lúc một thổi mạnh. Thấy bà cụ co ro, răng đập vào nhau lập bập, tôi biết là bà đang lạnh. Bà lẩm bẩm: “Thời tiết thế này chỉ tội con người thôi”. Tôi vội dừng lại, cởi áo khoác của mình ra choàng lên người bà cụ. Bà tấm tắc khen:

– Cháu thật ngoan ngoãn, hiếu hạnh.

Dần dần, hai bà cháu cũng tới được làng bên. Bà cảm ơn tôi mãi. Đợi bà vào làng rồi, mặc trời mưa, tôi ba chân bốn cẳng chạy tới lớp. Muộn gần nửa tiếng. May quá, bạn Hà cùng bàn đã trực nhật giúp tôi, Cô giáo phê bình:

– Hôm nay bạn Dương đã không hoàn thành nhiệm vụ trực nhật của mình lại còn đi học muộn.

Tôi liền đứng dậy, xin phép cô kể lại nguyên nhân đi học muộn để cô và các bạn nghe. Cô giáo và cả lớp hiểu ra mọi chuyện cô không phê bình tôi nữa mà còn biểu dương:

– Bạn Dương tuy đi học muộn nhưng đã làm được một việc tốt, thật đáng khen. Cô sẽ đề nghị nhà trường khen thưởng. Thôi, chúng ta tiếp tục bài học.

Tuy hơi mệt nhưng tôi cảm thấy rất vui vì đã làm được một việc tốt. Đúng như mẹ tôi dạy, hạnh phúc luôn đến khi ta làm việc tốt.

a)  - Bà con trong các thôn / CN

     - Đã nườm nượp ra đồng / VN

b)  - Ba người / CN

     - Ngồi ăn cơm với thịt gà rừng / VN

c)  - Chim chóc / CN

     -  Hót véo von / VN

d)  - Đàn cò trắng / CN

     - Đang sải rộng cánh bay / VN

MÌNH CHÚC BẠN HỌC TỐT!!!          

            

6 tháng 4 2020

a) Sáng sớm bà con trong các thôn / đã nườm nượp đổ ra đồng.

           CN                                                     VN

b) Đêm ấy, ba người / ngồi ăn cơm với thịt gà rừng

            CN                            VN

c) Trong rừng chim chóc / hót véo von.

     CN                                       VN

d) Đàn cò trắng / đang sải rộng cánh bay.

    CN                          VN

7 tháng 4 2020

a] việc học quả / là khó khăn

   CN                          VN

b] sáng sớm , bà con nông thôn / đã chạy nườm nượp chạy ra đồng 

                               CN                              VN

c] về mùa thu , trời / xanh cao / dần lên

                        CN       VN     CN       VN     

d] ở biển , lúc mặt trời / mọc , phong cảnh / thật nên thơ

                    CN             VN         CN                VN

7 tháng 4 2020

A.Việc học / quả là khó khăn.

     CN                 VN

B.Sáng sớm,bà con trong thôn / đã chạy nườm nượp chạy ra đồng.

                     CN                                               VN

C.Về mùa thu,trời / xanh và cao dần lên.

               CN                      VN

D.Ở biển,lúc mặt trời mọc,phong cảnh / thật nên thơ.

                                CN                                  VN

7 tháng 4 2020

A ) CON CUA

7 tháng 4 2020

Con cua

6 tháng 4 2020

Ghép hình,Đi trên dây!

7 tháng 4 2020

mình đã k cho bn uyển nhi

7 tháng 4 2020

Quê nội em ở Nha Trang, bãi biển đẹp nhất nhì trên dải đất hình chữ S. Nhà ông bà em lại nằm ngay gần một góc biển bình dị, không phải nơi khách du lịch tập trung nên rất yên bình. Mỗi lần về quê chơi, em thích nhất là leo lên cây dừa ngộ nghĩnh ở trước nhà ông bà.

Khác với những cây dừa thông thường, cây dừa này thon nhỏ, chưa bằng vòng tay người ôm, và đặc biệt là nó mọc hướng hẳn ra biển. Từ xa trông lại cây dừa như một chiếc ghế nằm ngang, uốn cong đến mức ngả rạp là là mặt đất. Lần đầu về quê nội chơi em còn tưởng cây dừa ấy vừa bị bão quét nữa đấy. Vì vậy bọn con nít luôn dễ dàng bám vào phần rễ chằng chịt như rắn nước của cây để mon men đi về phía ngọn. Lần đầu tiên em có hơi nhát gan, chỉ dám ngồi ngay ở cái gốc xù xì nham nhám. Dần dần đánh bạo đi ra đến ngọn, lúc đó em thấy rất thú vị.

Thân dừa màu nâu, có nhiều vòng tròn đều tăm tắp từ gốc lên đến đỉnh như có ai dùng dao khứa lên. Càng về đỉnh thân dừa càng bé lại, nhòn nhọt như cây bút chì gỗ. Nhiều lần đi trên thân cây em có cảm giác phải giữ thăng bằng như đi cầu khỉ, tuy nhiên thân cây to hơn nên an toàn hơn. Ngồi ở ngọn cây có thể nhìn rõ từng tán lá dừa xanh mướt. Cây dừa có lá khá sắc, cọ vào sẽ đau hoặc xước da. Xen kẽ trong đám lá rì rào đón gió là những bông hoa dừa điểm xuyến, hệt như cô thiếu nữ cài lên tóc vài bông hoa toát lên vẻ đẹp dịu dàng thơ mộng.

Với cây dừa nằm ngang như vậy, tiện nhất đối với ông bà em chính là việc hái quả. Sau khi hoa rụng, từng chùm quả dần dần lớn lên, căng tròn mây mẩy vô cùng thích mắt. Không cần phải trèo leo nguy hiểm, chỉ đi vài bước đã có thể đến tận ngọn để chặt lấy chùm quả nặng trĩu nước ngọt lành của trời đất để mang về. Bà nội cũng bổ dừa ra lấy cùi cho đám cháu nhỏ ăn, cơm dừa bà dùng vắt lấy nước cốt kho thịt rất ngon. Còn đối với em và các anh, chị họ thì việc ngồi nối đuôi nhau trên ngọn cây, bám lấy tàu lá rồi hát vang bài ca như người thủy thủ trong phim hoạt hình mới là điều tuyệt vời nhất.

Kể từ ngày đầu tiên về quê nội đến giờ đã 5 năm. Mỗi hè em về thăm ông bà cây dừa lại như lớn hơn một chút, ông bà rất quý cây dừa có dáng đứng kì lạ này. Em hi vọng cây dừa sẽ còn mãi như một người bạn của tuổi thơ.

      CHÚC BẠN HỌC TỐT NẾU THẤY HAY THÌ K CHO MIK

7 tháng 4 2020

k cho mik

1. Tôi sẽ bị treo cổ

2. Chữ và

3. Con tàu

4. Ngọc trai

5. Que kem

còn câu 6 là

nếu nhắm hai mắt thì sẽ không thấy gì

đố vui quá dễ

7 tháng 4 2020

LÀ NHỮNG TRÒ CHƠI LUYỆN TRÍ THÔNG MINH , SỨC KHỎE VÀ SỰ NHANH NHẸN

9 tháng 4 2020

sự nhanh nhạy

Cờ tướng ;xếp hình : trí não

Đấu vật và đá cầu mk chịu 

 -Tk cho mk nha-

   -Mk cảm ơn-

7 tháng 4 2020

- Cờ tướng,xếp hình là những trò chơi rèn luyện trí thông minh

- Đấu vật,đá cầu là những trò chơi rèn luyện sức khỏe

                        Tk mình nha!~ Chúc bạn hok tốt!~