chuchi Ebe

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của chuchi Ebe
0
0
0
0
0
0
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Bà ngoại em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Bà trông vẫn khỏe mạnh vì bà luôn giữ thói quen tập thể dục vào mỗi sáng. Khuôn mặt bà phúc hậu với những nếp da nhăn nheo đồi mồi. Đôi mắt ngả màu nâu xám của bà lúc nào cũng ánh lên sự hiền từ, ấm áp. Mái tóc bà trắng như cước được búi lên gọn gàng ở đằng sau. Bà hiền dịu, nhân từ, luôn yêu thương con cháu hết mực. Em đã lớn lên cùng lời ru ầu ơ ngọt ngào, với bao câu chuyện cổ tích kì thú bà kể. Bà như bà tiên trong những câu chuyện ấy vậy. Mỗi tối, đôi tay gầy xương, nhăn nheo của bà lại vỗ về em đi vào giấc ngủ. Em rất yêu quý người bà của mình. Em ước mong bà luôn mạnh khỏe để sống vui cùng con cháu.

Tôi là cây hoa cúc được trồng bởi cô chủ nhỏ của tôi. Tôi không nhớ rõ ràng mình được trồng khi nào nữa bởi loài cây chúng tôi không có khái niệm về thời gian như con người. Tôi chỉ nhớ rằng, trong 1 lần sinh hoạt ngoài trời, cô chủ đã đặt tôi ở mảnh đất nhỏ này. Xung quanh tôi cũng có các bạn hoa khác, chúng tôi nói chuyện rất rôm rả với nhau. Mỗi lần khi tôi thức dậy, cô chủ đều rất chăm chỉ tưới cho tôi. Mặc dù đất còn khô, không đủ dinh dưỡng hoặc là cô chủ nhiều lúc còn tưới cho tôi nhiều nước thì tôi cũng đều thấy vui. Ngày ngày trôi qua. Bỗng chiều nọ, tôi nghe thấy tiếng trêu đùa của những bạn học sinh nữ vọng đến. Chắc là bạn của cô chủ sao? Tôi thầm nghĩ . Họ tiến tới gần tôi . Họ nói rằng : “ Ủa, cây hoa sao xấu vậy má, ai trồng thế “ “ À t có trò này hay nè” ,” trò gì đấy ?” “ bây giờ m bứt cánh hoa ra tiên đoán , cánh hoa đầu là có, cánh hoa tiếp là không , bứt cho tới cuối cùng...” “ Thế giờ nhổ cả cái cây lên à ?” “ m bứt ngay tại đấy, chứ không chủ nó mà thấy thì shock lắm” Sau đó, họ lần lượt vặt cánh hoa của tôi. Tôi đau khổ, đau đớn, khóc thầm trong lòng. Bởi hoa sao mà khóc được chứ ? Ánh chiều tàn của hoàng hôn chiếu xuống. Tôi cô đơn, lẻ bóng, riêng biệt. Các bông hoa khác cũng bày tỏ niềm thương tiếc đến tôi. Thật buồn làm sao.....

I usually go to school on foot.

I leave my house at fifteen to seven in the morning. It takes me about ten minutes to get to school. The streets are not so busy at that time. I get to school at five to seven. I enjoy walking to school with my friends. What about you?

'' Bộ mày bị tật hay sao mà không đi''

 

- Tăng viện trợ quân sự cho Diệm, tăng cường cố vấn Mỹ và lực lượng quân đội Sài Gòn.

+ Lực lượng: Quân đội Sài Gòn tăng nhanh từ 170.000  ⟹ 560.000 quân.

Thành lập bộ chỉ huy quân sự Mĩ ở miền Nam.

Tăng cường phương tiện chiến tranh hiện đại “trực thăng vận”, “thiết xa vận”.

Tiến hành dồn dân lập “Ấp chiến lược”. “Ấp chiến lược” được coi như “xương sống” của “chiến tranh đặc biệt”.

Tiến hành hoạt động phá hoại miền Bắc, phong tỏa biên giới, vùng biển nhằm ngăn chặn sự chi viện của miền Bắc cho miền Nam.

- Những việc nên làm:

+ Đậy nắp các chum, giếng cẩn thận.

+ Học bơi khi có người lớn bên cạnh.

+ Mặc đồ bảo hộ, áo phao khi xuống nước.

+ Kêu cứu khi thấy có người bị đuối nước…

- Những việc không nên làm:

+ Chơi nô đùa gần bờ ao, bờ hồ, bờ sông.

+ Tự học bơi khi không có người lớn giám sát.

+ Đứng gần giếng sâu.

+ Nô đùa khi đi thuyền, không mặc áo phao khi đi tàu, thuyển...