Bài làm

     Cuộc đời này, ai cũng sẽ có không ít những kỉ niệm sâu sắc của bản thân với thầy, cô giáo cũ của mình.Và tôi cũng vậy, tôi cũng từng có kỉ niệm đáng nhớ như vậy với cô Hồng-giáo viên dạy Tiếng Anh của tôi năm tôi còn học lớp Năm. Đó là kỉ niệm khi tôi tham gia cuộc thi Hùng biện Tiếng Anh.

      Cô Hồng năm nay vẫn còn rất trẻ. Mặc dù không được học với cô nữa nhưng tôi vẫn nhớ như in hình bóng quen thuộc ấy. Cô Hồng có mái tóc đen xoã ngang vai, đôi mắt cô đen tuyền, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp. Cô luôn toát ra một nguồn năng lượng tích cực. Cô rất tận tâm với nghề, chưa bao giờ cô nghỉ dạy một buổi nào. Khi đến tiết của cô, tôi đều rất phấn khích, một phần vì tôi rất yêu thích Tiếng Anh, một phần là vì cô Hồng là giáo viên tôi yêu quý nhất. Bước vào lớp học, không giống như các thầy cô khác, cô không dạy luôn mà cô dành ra mấy phút trò chuyện với học sinh để chúng tôi thoải mái hơn, sẵn sàng bắt đầu tiết học mới. Cô giảng bài rất dễ hiểu, cô nói Tiếng Anh rất lưu loát. Ngoài việc giảng dạy, cô luôn tham gia các hoạt động từ thiện và giúp đỡ người khó khăn. Tôi rất ngưỡng mộ cô! 

        Đầu năm học lớp Năm, cô Hồng cho cả lớp tôi một đề thi Hùng biện của năm ngoái để thử sức. Bạn nào được điểm cao sẽ được cô chọn vào đội tuyển. Tôi và một số bạn khác may mắn được chọn vào. Tôi vô cùng mừng rỡ. Và quãng thời gian chúng tôi ôn thi sau đó chính là quãng thời gian mà tôi nhớ mãi.Áp lực vô cùng nhưng rất vui.

        Trong thời gian ôn luyện, chúng tôi được cô Hồng củng cố kiến thức và luyện các kĩ năng cần thiết. Thật không ngời, chúng vô cùng khó. Chúng tôi cứ ôn được một tháng thì cô lại cho chúng tôi một bài kiểm tra để cô lấy những bạn ưu tú nhất cử đi thi Huyện. Sau ba tháng ôn luyện vất vả, đội tuyển của chúng tôi chỉ còn lại ba người: tôi, Dương và Quân. Tôi tự nhận thấy mình có phần kém hơn hai bạn kia, thấy vậy, cô Hồng luôn động viên tôi rằng:" Đừng buồn nữa em, em đã rất cố gắng rồi, cho dù em có không bằng hai bạn kia nhưng em đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi!" Được cô an ủi, tôi rất vui. Hai tháng nữa thôi, chúng tôi đã phải đi thi rồi. Trong hai tháng này, chúng tôi luôn nỗ lực ôn luyện từ sáu giờ sáng đến sáu giờ tối mới về. Nhưng chúng tôi không học liên tục mà thay vào đó, cô Hồng luôn cho chúng tôi chơi những trò chơi liên quan đến Tiếng Anh. để chúng tôi thoải mái hơn. Thỉnh thoảng, cô lại mua đồ ăn cho chúng tôi. Và rồi, ngày thi cũng đã đến, tôi hồi hộp vô cùng. Đến lúc thi, đề khó hơn tôi tưởng tượng. Làm xong, tôi thẫn thờ bước ra khỏi phòng thi. Các bạn túm lại hỏi tôi thi như thế nào. Tôi trả lời tôi làm cũng tạm ổn, nhưng thật ra, tôi bỏ trống rất nhiều chỗ. Đến khi báo kết quả, tôi cũng không bất ngờ lắm khi tôi chỉ được 24/50 câu, còn hai bạn kia được điểm rất cao. Mặc dù ngoài mặt tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng tôi rất buồn. Bao nhiêu công sức, năm tháng trời vất vả coi như đổ sông đổ bể. Lúc đó, tôi không kìm được nước mắt mà nằm gục xuống bàn khóc nức nở. Bỗng cô Hồng đến bên tôi và nói với tôi rằng:" Em à! Đừng buồn nữa nhé! Em đã rất cố gắng rồi!" Tôi nghe cô nói vậy thì cũng phần nào đó được an ủi.

       Kỉ niệm đó đã giúp tôi được trải nghiệm quãng thời gian đầy áp lực nhưng vô cùng vui vẻ và ý nghĩa. Đó là một kỉ niệm thú vị bên cô Hồng và các bạn. Từ đó, tôi càng yêu quý và ngưỡng mộ cô hơn.

       Kỉ niệm đó khiến tôi nhớ mãi. Nó giúp tôi phát huy năng lực của mình, thử thách tôi để tôi trưởng thành hơn. Đồng thời tôi cũng học được những bài học vô cùng quý giá: bài học về sự cần cù, cố gắng; bài học về sự quan tâm mà cô đã dành cho tôi. Mặc dù không được thành tích cao nhưng đó là kỉ niệm với cô Hồng mà tôi nhớ nhất.

 

                                                                                            (Bài làm của Cù Ánh Nguyệt, 6A, THCS Yên Tiến)