Thời đi học ai cũng có cho mình những kỉ niệm đẹp về bạn bè, thầy cô. Giống như bao người khác tôi cũng có cho mình một kỉ niệm với thầy cô, một kỉ niệm đẹp đến mức mà tôi không bao giờ quên được.

 

 Đó là khoảng thời gian tôi ôn học sinh giỏi Văn và người cầm cân nảy mực cho tôi trong lúc ấy chính là cô Trúc - giáo viên chủ nhiệm của tôi. Ngày đầu ôn thi, cảm xúc của tôi rất hỗn loạn, tôi không biết bản thân mình phải làm gì bởi vì đây là lần đầu tiên tôi ôn học sinh giỏi. Nhưng chính cô đã bên cạnh tôi và nói rằng: " Viết văn là phải có hồn, phải giữ cho mình sự bình tĩnh , đừng để tâm trạng lấn ác lý trí. Hãy để bản thân cảm thấy nhẹ nhàng, tận hưởng cái đẹp của văn chương." Câu nói ấy như thức tỉnh bản thân tôi, tôi dần lấy lại được sự bình tĩnh và làm bài một cách tốt nhất có thể. Khi chỉ còn vài tuần cuối, đó là lúc mà tôi chỉ được ngủ 3 tiếng mỗi ngày đã có lúc bản thân tôi đã nghĩ đến việc mình phải từ bỏ. Dường như cô thấy được đều đó trên gương mặt tôi và an ủi tôi rằng: " Cô tin chắc rằng em sẽ chiến thắng, nếu không chiến thắng được cuộc thi thì em cũng đã chiến thắng được bản thân mình vì em đây là lần đầu tiên em đi thi, em đã cố gắng hết mình rồi". Câu nói ấy đã làm tôi phải bật khóc, dần lấy lại được sự quyết tâm trong mình. Và ngày đi thi cũng đến cô ân cần chỉ bảo cho tôi những điều nhỏ đến lớn nhất khi vào phòng thi. Lúc ấy cô như một ngày mẹ dạy dỗ đứa con của mình. Mặc dù không mang về thành tích nhưng tôi vẫn tự hào vì đã có một người cô, người mẹ đã tận tình chỉ bảo cho tôi như thế. 

 

Đã 4 năm trôi qua, nhưng không thể nào làm tôi quên đi kỉ niệm đó, khoảnh khắc đó. Cuối cùng tôi muốn gửi lời cảm ơn từ tận trái tim của mình đến với cô. Cảm ơn vì cô đã là một phần không thể thiếu trong thanh xuân của em