K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Đề thi tài tự chọn như một cánh cửa bí ẩn, khơi gợi trí tò mò và niềm đam mê khám phá tri thức trong mỗi học sinh. Cánh cửa ấy mở ra một thế giới mới, nơi những tài năng trẻ được tự do thể hiện bản thân và tỏa sáng. Vượt qua cánh cửa ấy, các em không chỉ chinh phục được những kiến thức chuyên sâu mà còn rèn luyện tư duy sáng tạo, khả năng giải quyết vấn đề và bản lĩnh tự tin. Đây là sân chơi đầy thử thách nhưng cũng vô cùng hấp dẫn, nơi các em có cơ hội được cọ xát với những bài toán hóc búa, những câu hỏi mở kích thích tư duy. Thông qua việc giải đề, các em được rèn luyện kỹ năng tư duy logic, phân tích, tổng hợp và lập luận chặt chẽ. Từ đó, các em khám phá ra những tiềm năng ẩn giấu trong bản thân, khơi dậy niềm đam mê học tập và nghiên cứu khoa học. Hơn thế nữa, đề thi tài tự chọn còn là cầu nối để các em bước vào những trường đại học danh tiếng, theo đuổi ước mơ và hoài bão của mình. Vượt qua cánh cửa này, các em sẽ có cơ hội được học tập trong môi trường giáo dục tiên tiến, được tiếp cận với những tri thức mới và phát triển bản thân một cách toàn diện. Với những ai đang ấp ủ những ước mơ lớn lao, đề thi tài tự chọn chính là cánh cửa dẫn đến thành công. Hãy dũng cảm bước qua cánh cửa ấy, các em sẽ khám phá ra những điều kỳ diệu và khẳng định bản thân mình trên con đường chinh phục tri thức.

Bạn nào tả lời nhanh nhất thì kết bạn với mình. Mình tặng coin cho nhé:) đang cần gấp

Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu bên dưới:                                           NGƯỜI ĂN XIN      Một người ăn xin đã già. Đôi mặt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi. Ông chìa tay xin tôi.      Tôi lục hết túi nọ đến túi kia, không có lấy một xu, không có cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào. Bàn tay tôi run run nắm chặt lấy...
Đọc tiếp

Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu bên dưới:

                                          NGƯỜI ĂN XIN
     Một người ăn xin đã già. Đôi mặt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi. Ông chìa tay xin tôi.

     Tôi lục hết túi nọ đến túi kia, không có lấy một xu, không có cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào. Bàn tay tôi run run nắm chặt lấy bàn tay nóng hổi của ông:

     - Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả.
     Ông nhìn tôi chăm chăm đôi môi nở nụ cười:
     - Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.

Khi ấy tôi chợt iểu ra: cả tôi nữa tôi cũng vừa nhận được một cái gì đó của ông.
(Theo Tuốc- ghê- nhép)

Câu 1: Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản?
Câu 2: Tác giả muốn gửi đến bài học gì từ văn bản trên?
Câu 3: Câu: "Cháu ơi, cảm ơn cháu!". Nó thuộc thành phần biệt lập nào? Nêu khái niệm.

1
19 tháng 3

Câu 1: Phương thức biểu đạt chính của văn bản này là qua việc miêu tả và hội thoại giữa hai nhân vật - người ăn xin già và người viết - để tạo ra một tình huống đầy cảm động và sâu sắc.

Câu 2: Tác giả muốn gửi đến bài học về lòng nhân ái, sự nhân từ và ý thức về sự đồng cảm và chia sẻ với những người có hoàn cảnh khó khăn hơn. Dù không có gì để cho đi, nhưng hành động nhỏ như một lời an ủi và sự chia sẻ tình cảm cũng có ý nghĩa lớn lao trong lòng người khác.

Câu 3: Câu "Cháu ơi, cảm ơn cháu!" thuộc thành phần biệt lập của văn bản. Trong ngữ cảnh của đoạn văn, câu này là phản ứng của người ăn xin già sau khi người viết đã thể hiện sự đồng cảm và chia sẻ với ông. Thành phần biệt lập là một phần của văn bản được nhấn mạnh để tạo nên một hiệu ứng tâm lý hoặc truyền đạt một thông điệp quan trọng. Trong trường hợp này, câu này là một phản ứng đầy lòng biết ơn và gửi đi một thông điệp tích cực về sự đồng cảm và giúp đỡ.

18 tháng 3

Chủ tịch Hồ Chí Minh từng nói: “Gia đình là tế bào của xã hội”. Thật vậy, đó là nơi nuôi dưỡng, chở che cho mỗi chúng ta từ khi còn bé cho đến lúc lớn, nó luôn ở bên cạnh ta, nâng niu che chở cho mỗi chúng ta. Gia đình là nơi nuôi dưỡng tâm hồn của mỗi người. Tất cả chúng ta ngồi đây ai cũng đã, đang và sẽ có một gia đình mà chắc rằng nó sẽ không bao giờ được như tôi mơ ước.

Trong quá khứ, tôi đã từng có một gia đình, nơi đã nuôi dưỡng, che chở cho tôi từ lúc mới lọt lòng. Tôi sống trong tình yêu thương, đùm bọc của bố mẹ. Tôi sống, sống trong sự quan tâm, sống trong sự chở che. Rồi dần dần, càng ngày tôi càng núp trong một cái bóng, cái bóng của chính tôi. Chẳng có gì tôi phải đụng tay đến, tôi chẳng được làm những gì mà mình thích. Tất cả phải theo ý bố mẹ.

Bố vẫn thường dạy tôi về cách sống, cách làm người. Nhưng thử hỏi đã bao giờ tôi được làm chính tôi. Tôi luôn tự tạo cho mình một cái vỏ bọc để che giấu đi con người thực sự của mình. Mọi người thấy tôi hay cười nhưng có ai biết, đó chỉ là những nụ cười giả tạo mà tôi cố gắng để che giấu đi nỗi đau của chính bản thân mình. Tôi đã từng ghét chính cuộc sống đó. Nhiều lần, tôi đã cố gắng để thoát ra khỏi cái vỏ bọc ấy. Nhưng rồi, tôi lại càng tiến sâu hơn.

Một ngày nọ, tôi phát hiện ra, bố tôi, người mà luôn che chở, dạy bảo cho tôi lại là một người, một người mà tôi khinh bỉ. Đúng là cha nào con ấy. Tôi tự tạo vỏ bọc cho mình để che giấu con người thật của tôi. Bố tôi cũng thế, ông đã tạo ra cho mình một cái vỏ bọc thật hoàn hảo để che giấu con người mình, lừa gạt tất cả, và cả tôi.

Tôi sống vì cái gì? Gia đình ư? Nhiều lúc tôi đã dẫm đạp lên nó. Tôi tự tách mình khỏi gia đình, và tách ra khỏi chính bản thân tôi. Tôi hoàn toàn là một con người khác.

Nhiều lúc chán cuộc sống giả tạo đó, tôi đã tìm, tìm đến một nơi, một nơi mà ở đó không có sự giả dối, và hơn cả, tôi được làm chính tôi: THẾ GIỚI ẢO. Dẫu biết rằng, tất cả chỉ là ảo, nhưng những gì tôi có thật gấp trăm nghìn lần cái thế giới mà tôi sống.

Ở đó, có người mà tôi yêu, có sự quan tâm, có tất cả những thứ mà thế giới thật đã có, hoặc không có. Tôi đã tìm lại được tiếng cười, cười một cách thật tự nhiên. Có những buổi offline làm tôi nhớ mãi…

Một phút xa nhau vạn phút nhớ
Một lần gặp gỡ vạn lần mơ.

Lạ thật, tôi đã từng mơ về một hạnh phúc được sống trong một gia đình thật, nhưng không ngờ đó chỉ là ẢO… Nhưng không sao, có lẽ đối với tôi đó cũng là một cái gì đó, một thứ gì đó thật khác biệt…

Thật lạ, hôm nay, ngày tôi viết bài văn này cũng là ngày kỉ niệm, ngày chúng tôi gặp nhau trong một gia đình (ẢO). Nhưng tôi đang cố gắng gìn giữ một cái gì đó, dù biết nó chỉ là ẢO và lời nói có thể là giả tạo nhưng ít ra có còn hơn không. Hơn cả, tôi được làm chính tôi. Tương lai, một ngày nào đó tôi cũng sẽ có một gia đình. Gia đình đó sẽ như thế nào đây?

Gia đình. Không biết đối với các bạn, đó là gì? Nhưng đối với tôi, nó là một cái gì đó mà có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng bao giờ với tới được.

Tham khảo ạ.

11 tháng 3

ko biết

Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu: “Tất cả những gì bạn cần, bạn đều đã có. Bạn có đôi chân để có thể xoay lại và đối mặt với nỗi sợ hãi. Bạn có đôi tay để vươn ra chào đón mọi người. Bạn có đôi vai để tự mình chống đỡ vào những lúc khó khăn. Bạn có đôi tai để lắng nghe lời khuyên của người khác. Bạn có đôi mắt để có thể nhìn thấy những việc cần phải được hoàn thành. Và...
Đọc tiếp

Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu: “Tất cả những gì bạn cần, bạn đều đã có. Bạn có đôi chân để có thể xoay lại và đối mặt với nỗi sợ hãi. Bạn có đôi tay để vươn ra chào đón mọi người. Bạn có đôi vai để tự mình chống đỡ vào những lúc khó khăn. Bạn có đôi tai để lắng nghe lời khuyên của người khác. Bạn có đôi mắt để có thể nhìn thấy những việc cần phải được hoàn thành. Và bạn có nụ cười để bạn có thể xuất hiện trước gương và tự nhủ rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.”

( “Những điều bạn có” – Shelley Wake - trích “Hạt giống tâm hồn”)

Câu 1. Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản trên.

Câu 2. Trong văn bản trên, cấu trúc “Bạn có…để… ” đã được tác giả lặp lại nhiều lần. Hãy phân tích tác dụng của việc lặp lại cấu trúc đó.

Câu 3: Viết đoạn văn ngắn bàn về thông điệp em tâm đắc nhất từ gợi dẫn của văn bản trên

(Em chỉ cần thông điệp thôi ạ, còn đoạn văn em sẽ tự viết)

Em cảm ơn!

1
NG
9 tháng 3

Câu 1: Phương thức biểu đạt chính của văn bản trên là biểu cảm.

Câu 2: Cấu trúc "Bạn có…để…" được lặp lại nhiều lần trong văn bản có tác dụng:

- Nhấn mạnh vào những giá trị, tiềm năng sẵn có bên trong mỗi con người.
- Gợi ý những khả năng, hành động mà mỗi người có thể thực hiện để vượt qua khó khăn, đạt được thành công.
- Tạo sự liên kết giữa các phần, giúp cho văn bản mạch lạc, chặt chẽ.
- Tăng tính thuyết phục, khơi gợi niềm tin và hy vọng cho người đọc.
Câu 3: Thông điệp mà em tâm đắc nhất từ gợi dẫn của văn bản trên là: Mỗi người đều sở hữu những tiềm năng to lớn để vượt qua khó khăn và đạt được thành công.