K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Trẻ thơ ơi, hãy chăm chỉ học,

Bước đi đầu đời, biết quý mọc.

Vượt qua khó khăn, vững bước tiến,

Chăm chỉ học hành, đón sự tươi.

 

Trên đường đời trẻ, chớ lười biếng,

Cống hiến tâm huyết, khám phá hiểu biết.

Bên cạnh sách vở, còn rèn luyện,

Đức tính chăm chỉ, dẫu là nhỏ bé.

 

Ánh sáng tri thức, từng giọt mồ hôi,

Trẻ thơ ơi, hãy vững vàng bước đi.

Chăm chỉ không ngừng, sẽ đạt được,

Mầm non thắp sáng, đường tương lai rộng mở.

(0,5 điểm) Hãy chỉ ra chi tiết em ấn tượng nhất trong truyện và lí giải vì sao em lại ấn tượng với chi tiết ấy.  Bài đọc: Ba đồng một mớ mộng mơ    Khi bước qua cái cửa xiêu của căn nhà xiêu, khi mắt chị còn chưa quen với cái không gian tối tăm bên trong nhà, cái mà chị nhìn rõ nhất là ánh mắt sáng quắc của thằng bé. Nó nằm cong queo trên giường, héo như một đứa trẻ lên năm. Xương nó nhô ra mẩu nào...
Đọc tiếp

(0,5 điểm)

Hãy chỉ ra chi tiết em ấn tượng nhất trong truyện và lí giải vì sao em lại ấn tượng với chi tiết ấy. 

Bài đọc:

Ba đồng một mớ mộng mơ

   Khi bước qua cái cửa xiêu của căn nhà xiêu, khi mắt chị còn chưa quen với cái không gian tối tăm bên trong nhà, cái mà chị nhìn rõ nhất là ánh mắt sáng quắc của thằng bé. Nó nằm cong queo trên giường, héo như một đứa trẻ lên năm. Xương nó nhô ra mẩu nào cũng bén ngót. Miệng liên tục đớp không khí, nước dãi ri rỉ chảy ra bên khóe môi sần sùi, thằng bé nối một sợi nhìn bền dai vào chị, hút chị đến ngồi với nó. Và từ đó, nó không buông tay chị ra nữa. Cứ níu lấy, cứ ghì chặt, mắt ầng ậc nước, cổ họng phát ra những âm thanh gru gru vô nghĩa… thằng bé tỏ ra quyến luyến không rời.

   Bà mẹ xoắn quần ống cao ống thấp, chân rơi ra những mảng bùn khô, nói thằng nhỏ đã hai mươi mấy tuổi rồi, bà không nhớ rõ vì có nghĩa gì đâu, nó bao nhiêu tuổi thì mãi mãi như đứa trẻ như vầy thôi. Chị bỗng có cảm giác cách nắm tay này, cách nhìn da diết này là của một chàng trai. Máu mơ mộng trỗi dậy.

   Nên chị nán thêm chút nữa trong khi những tình nguyện viên khác trong nhóm công tác xã hội đã lên xe ngồi chờ. Chị muốn biết thằng bé sẽ nói gì với chị. Cái sự chị sắp đi khiến nó kích động dữ dội, cơ thể co giật, mặt méo xệch, miệng há to và nước dãi chảy ra ròng ròng. Nó đang cố nói. Chị cố đợi một âm thanh khác với những tiếng gru gru tuyệt vọng. Chị ghé tai vào gần, rồi gần hơn nữa, đến nỗi tai chị gần như chạm môi nó.

   Và nó nói bật thành tiếng. Bằng tất cả tinh lực.

   Chị ra xe, quệt nước mắt chị gượng đùa, trời đất, tưởng đâu nó mê mình. Đùa, vì chị không mơ mộng đến vậy, chị mong nó nói “Ở chơi!”, nhưng suốt buổi ngồi với thằng bé, thấy nó nhìn mình khi dịu dàng khi rát bỏng, làm những cử chỉ khi trìu mến khi riết róng, chị không bao giờ tưởng tượng là nó nói “TIỀN!”.

   Có người nghe chuyện nói đáng đời, ai biểu lãng mạn chi.

   Nhớ hồi mới lấy chồng, chị mua tặng mẹ chồng ở quê cái nồi cơm điện. Mẹ đem cất vì “nấu cái này không có cơm cháy với nước cơm cho tụi nhỏ chan…”. Tặng mẹ mấy bộ đồ bà cũng khổ sở phân trần, “màu sáng quá má ra vườn sợ dính mủ chuối…”. Chị mua truyện tranh đem về cho bầy em, tụi nó háo hức cầm lên rồi hỏi bằng giọng háo hức hơn nữa, “chị hai có mua bánh mì không?”. Cứ trớt quớt vậy. Mỗi lần nhìn bình hoa vải chị mang về mẹ lấy túi ni lông bọc lại cho khỏi bụi, cho nó đỡ chói lên đơn độc giữa căn nhà vách lá, chị có chút mắc cỡ. Giờ thì chị chỉ mua đường, nước mắm… và chắc chắn chúng được hồ hởi đón nhận. Đôi lần chị thấy hơi cay đắng, đời người sao chỉ quẩn quanh với những thứ tầm thường bột ngọt, xà bông…

   Trước hôm mẹ chồng qua đời, bà viết cái thư. Chị vừa đọc vừa khóc. Thư chỉ dặn chuyện tiền nong, đất đai. Lời cuối cùng, như chị vẫn thường quen đọc ở đâu đó, rằng “mẹ để lại muôn vàn tình yêu thương cho các con”, thì mẹ chồng chị viết “bỏ lỗi cho má, vì má mót được có nhiêu đó, chia cho tụi con hơi khó…”. Chị biết là mẹ thương con theo kiểu của mẹ, biết đâu còn nhiều hơn những bà mẹ kia, nhưng vẫn hơi bẽ bàng.

   Biết là đời giờ ô trọc, nhưng chị thích mua vé đi tàu mơ mộng, không hay giờ tàu đó cũng chở vịt, gà… mất rồi. Lảo đảo xuống tàu mới biết tại mình hay tưởng mà ra nông nỗi. Có lần chồng chị dúi tiền vào túi kêu vợ đi mua kem dưỡng da tay. Chị sướng suốt buổi chiều, miệng tủm tỉm cười bâng quơ không đừng được. Sau đó anh còn khiến chị ràn rụa nước mắt khi bảo “nhìn cái tay nhăn nheo đi nhào trộn thức ăn là thấy hết ham, thấy mất ngon rồi…”

   Chị ngồi ngắm mãi bàn tay, nghĩ, người ta nói yêu nó một câu thì có mất gì đâu. “Tôi xin người cứ gian dối, cho tôi tưởng người cũng yêu tôi…”, câu hát đã có thời chị ghét, sao giờ thấy đúng ý mình.

                                                                                       (Nguyễn Ngọc Tư, theo isach.info)

1

Trong bài đọc, chi tiết mà em ấn tượng nhất là cảnh một đứa trẻ khuyết tật, với ánh mắt sáng quắc, nắm chặt tay người phụ nữ chính là điều mà em không thể quên.

1.Ấn tượng về sự đặc biệt và rõ nét của hình ảnh: Việc sử dụng từ ngữ mạnh mẽ và mô tả chi tiết đã tạo ra một hình ảnh đặc biệt và rõ ràng trong tâm trí của em. Ánh mắt sáng quắc của đứa trẻ không chỉ là một hình ảnh đẹp mắt mà còn là biểu tượng cho sự quyết tâm và niềm hy vọng của một tâm hồn trong tình trạng khó khăn.

2.Tạo ra sự đồng cảm và chia sẻ: Chi tiết này tạo ra một cảm giác sâu sắc về sự đau lòng và đồng cảm với những người gặp khó khăn trong cuộc sống. Ánh mắt sáng quắc của đứa trẻ là biểu tượng cho niềm hy vọng và ý chí sống, làm cho em cảm nhận được tình cảm chân thành và lòng nhân ái.

3.Sự hiểu biết và chấp nhận: Phụ nữ trong truyện đã không chỉ nhìn nhận và chấp nhận đứa trẻ với tình trạng của mình mà còn tìm cách gần gũi và chia sẻ tình thương. Điều này cho thấy sự đồng cảm và lòng nhân ái của con người, và gợi lên sự đáng quý của mỗi cá nhân trong xã hội.

Với những lí giải trên, chi tiết về ánh mắt sáng quắc của đứa trẻ đã tạo ra ấn tượng mạnh mẽ và gây cảm xúc sâu sắc trong em, làm cho em hiểu được giá trị của sự đồng cảm và lòng nhân ái trong cuộc sống.

(1 điểm) Trong khoảng từ 7 – 10 dòng, hãy nêu cảm nhận của em về nhân vật Thúy Kiều trong đoạn thơ sau. Bài đọc: Nghe lời khuyên nhủ thong dong, Đành lòng Sinh mới quyết lòng hồi trang. Rạng ra gửi đến xuân đường, Thúc ông cũng vội giục chàng ninh gia. Tiễn đưa một chén quan hà, Xuân đình thoắt đã dạo ra cao đình. Sông Tần một dải xanh xanh, Loi thoi bờ liễu mấy cành Dương Quan. Cầm tay dài ngắn...
Đọc tiếp

(1 điểm)

Trong khoảng từ 7 – 10 dòng, hãy nêu cảm nhận của em về nhân vật Thúy Kiều trong đoạn thơ sau.

Bài đọc:

Nghe lời khuyên nhủ thong dong,

Đành lòng Sinh mới quyết lòng hồi trang.

Rạng ra gửi đến xuân đường,

Thúc ông cũng vội giục chàng ninh gia.

Tiễn đưa một chén quan hà,

Xuân đình thoắt đã dạo ra cao đình.

Sông Tần một dải xanh xanh,

Loi thoi bờ liễu mấy cành Dương Quan.

Cầm tay dài ngắn thở than,

Chia phôi ngừng chén, hợp tan nghẹn lời.

Nàng rằng: “Non nước xa khơi,

Sao cho trong ấm thì ngoài mới êm.

Dễ lòa yếm thắm, trôn kim,

Làm chi bưng mắt bắt chim khó lòng!

Đôi ta chút nghĩa đèo bòng,

Đến nhà, trước liệu nói sòng cho minh.

Dù khi sóng gió bất bình,

Lớn ra uy lớn, tôi đành phận tôi.

Hơn điều giấu ngược giấu xuôi,

Lại mang những việc tày trời đến sau.

Thương nhau xin nhớ lời nhau,

Năm chầy cũng chẳng đi đâu mà chầy!

Chén đưa nhớ bữa hôm nay,

Chén mừng xin đợi bữa này năm sau!”

Ngựa lên ngựa, kẻ chia bào,

Rừng phong, thu đã nhuốm màu quan san.

Dặm hồng bụi cuốn chinh an,

Trông người đã khuất mấy ngàn dâu xanh.

Người về chiếc bóng năm canh,

Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi.

Vầng trăng ai xẻ làm đôi?

Nửa in gối chiếc nửa soi dặm trường.

(Trích Truyện Kiều, Nguyễn Du, trang 120 - 122)

0
(0,5 điểm) Hãy đặt nhan đề cho văn bản sau và lí giải vì sao em đặt như vậy. Bài đọc: Nghe lời khuyên nhủ thong dong, Đành lòng Sinh mới quyết lòng hồi trang. Rạng ra gửi đến xuân đường, Thúc ông cũng vội giục chàng ninh gia. Tiễn đưa một chén quan hà, Xuân đình thoắt đã dạo ra cao đình. Sông Tần một dải xanh xanh, Loi thoi bờ liễu mấy cành Dương Quan. Cầm tay dài ngắn thở than, Chia phôi ngừng...
Đọc tiếp

(0,5 điểm)

Hãy đặt nhan đề cho văn bản sau và lí giải vì sao em đặt như vậy.

Bài đọc:

Nghe lời khuyên nhủ thong dong,

Đành lòng Sinh mới quyết lòng hồi trang.

Rạng ra gửi đến xuân đường,

Thúc ông cũng vội giục chàng ninh gia.

Tiễn đưa một chén quan hà,

Xuân đình thoắt đã dạo ra cao đình.

Sông Tần một dải xanh xanh,

Loi thoi bờ liễu mấy cành Dương Quan.

Cầm tay dài ngắn thở than,

Chia phôi ngừng chén, hợp tan nghẹn lời.

Nàng rằng: “Non nước xa khơi,

Sao cho trong ấm thì ngoài mới êm.

Dễ lòa yếm thắm, trôn kim,

Làm chi bưng mắt bắt chim khó lòng!

Đôi ta chút nghĩa đèo bòng,

Đến nhà, trước liệu nói sòng cho minh.

Dù khi sóng gió bất bình,

Lớn ra uy lớn, tôi đành phận tôi.

Hơn điều giấu ngược giấu xuôi,

Lại mang những việc tày trời đến sau.

Thương nhau xin nhớ lời nhau,

Năm chầy cũng chẳng đi đâu mà chầy!

Chén đưa nhớ bữa hôm nay,

Chén mừng xin đợi bữa này năm sau!”

Ngựa lên ngựa, kẻ chia bào,

Rừng phong, thu đã nhuốm màu quan san.

Dặm hồng bụi cuốn chinh an,

Trông người đã khuất mấy ngàn dâu xanh.

Người về chiếc bóng năm canh,

Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi.

Vầng trăng ai xẻ làm đôi?

Nửa in gối chiếc nửa soi dặm trường.

(Trích Truyện Kiều, Nguyễn Du, trang 120 - 122)

0
(1.0 điểm) Trong khoảng từ 7 – 10 dòng, hãy nêu cảm nhận của em về bài thơ sau. Bài đọc: Đàn ghi – ta của Lorca (1) “khi tôi chết hãy chôn tôi với cây đàn”                                     (Ph.G. Lorca) những tiếng đàn bọt nước Tây Ban Nha áo choàng đỏ gắt li-la li-la li-la đi lang thang về miền đơn độc với vầng trăng chếnh choáng trên yên ngựa mỏi mòn Tây Ban Nha hát nghêu ngao bỗng kinh hoàng áo choàng bê bết...
Đọc tiếp

(1.0 điểm)

Trong khoảng từ 7 – 10 dòng, hãy nêu cảm nhận của em về bài thơ sau.

Bài đọc:

Đàn ghi – ta của Lorca (1)

“khi tôi chết hãy chôn tôi với cây đàn”
                                    (Ph.G. Lorca)
những tiếng đàn bọt nước
Tây Ban Nha áo choàng đỏ gắt
li-la li-la li-la
đi lang thang về miền đơn độc
với vầng trăng chếnh choáng
trên yên ngựa mỏi mòn

Tây Ban Nha
hát nghêu ngao
bỗng kinh hoàng
áo choàng bê bết đỏ
Lorca bị điệu về bãi bắn
chàng đi như người mộng du

tiếng ghi-ta nâu
bầu trời cô gái ấy
tiếng ghi-ta lá xanh biết mấy
tiếng ghi-ta tròn bọt nước vỡ tan
tiếng ghi-ta ròng ròng
máu chảy

không ai chôn cất tiếng đàn
tiếng đàn như cỏ mọc hoang
giọt nước mắt vầng trăng
long lanh trong đáy giếng

đường chỉ tay đã đứt
dòng sông rộng vô cùng
Lorca bơi sang ngang
trên chiếc ghi-ta màu bạc

chàng ném lá bùa cô gái di-gan
vào xoáy nước
chàng ném trái tim mình
vào lặng yên bất chợt

li-la li-la li-la…

(Theo thivien.net)

(1) Phê-đê-ri-cô Gar-xi-a Lorca (1898 – 1936) là một trong những tài năng sáng chói của văn học hiện đại Tây Ban Nha. Từ nhỏ, ông được coi là thần đồng với năng khiếu thiên bẩm trên nhiều lĩnh vực: thơ ca, hội họa, âm nhạc, sân khấu,… Dưới sự cai trị của chế độ độc tài Pri-nô đê Ri-vê-ra đã trở nên hết sức phản động về chính trị và đang trở nên già cỗi về nghệ thuật, Lorca vừa nồng nhiệt cổ vũ nhân dân dấu tranh với mọi thế lực áp chế, đòi quyền sống chính đáng; vừa khởi xướng và thúc đẩy mạnh mẽ những cách tân trong lĩnh vực nghệ thuật. Ông đã bị chế độ phản động cực quyền thân phát xít bắt giam và bắn chết. Tên tuổi ông trở thành một biểu tượng, là ngọn cờ tập hợp các nhà văn hóa Tây Ban Nha và thế giới chiến đấu chống chủ nghĩa phát xít, bảo vệ văn hóa dân tộc và văn minh nhân loại.

0

Trong đoạn thơ trên, hiện tượng phá vỡ ngôn ngữ thông thường được sử dụng để tạo ra một hình ảnh mạnh mẽ và đầy ẩn ý. Dưới đây là phân tích về tác dụng của việc này:

1.Tạo ra hình ảnh độc đáo và mạnh mẽ: Việc sử dụng ngôn ngữ không thông thường như "tiếng ghi-ta tròn bọt nước vỡ tan" và "tiếng ghi-ta ròng ròng/ máu chảy" tạo ra một hình ảnh độc đáo và mạnh mẽ trong tâm trí của người đọc. Thay vì sử dụng những từ ngữ thông thường để miêu tả âm thanh của guitar, nhà thơ đã chọn những từ ngữ không thông thường để tạo ra một cảm giác mới lạ và ấn tượng hơn.

2.Kích thích trí tưởng tượng và sự tò mò: Sử dụng ngôn ngữ phá vỡ thông thường kích thích trí tưởng tượng của người đọc và khiến họ muốn khám phá và hiểu rõ hơn về hình ảnh và ý nghĩa của từng từ. Cụ thể, hình ảnh của "tiếng ghi-ta tròn bọt nước vỡ tan" và "tiếng ghi-ta ròng ròng/ máu chảy" mở ra một không gian rộng lớn cho trí tưởng tượng của người đọc, khiến họ tò mò về ý nghĩa sâu xa của những từ ngữ này.

3.Tạo ra sự độc đáo và phong phú trong ngôn ngữ: Việc sử dụng ngôn ngữ phá vỡ thông thường làm cho đoạn thơ trở nên độc đáo và phong phú hơn. Thay vì sử dụng cách diễn đạt truyền thống, nhà thơ đã chọn những từ ngữ mới mẻ và không đồng nhất để tạo ra một trải nghiệm ngôn ngữ độc đáo và mới lạ cho người đọc.

Tóm lại, việc phá vỡ ngôn ngữ thông thường trong đoạn thơ trên đã tạo ra một hình ảnh mạnh mẽ và đầy ẩn ý, kích thích trí tưởng tượng và sự tò mò của người đọc, đồng thời tạo ra sự độc đáo và phong phú trong ngôn ngữ của tác phẩm.

Câu thơ "không ai chôn cất tiếng đàn/ tiếng đàn như cỏ mọc hoang" gợi cho em một loạt liên tưởng và cảm nhận về sự phô diễn sự phôi pha của thời gian và sự lãng quên, cũng như về sự tự do và tự nhiên của âm nhạc. Dưới đây là những liên tưởng và cảm nhận của em:

1.Sự phôi pha của thời gian và lãng quên: Câu thơ này khiến em nghĩ đến hình ảnh của một cây cỏ mọc hoang, tự nhiên, không được chăm sóc và không có người quản lý. Tương tự, âm nhạc cũng có thể bị bỏ quên, không ai chăm sóc và truyền đạt nữa. Điều này gợi lên ý nghĩa về sự phôi pha của thời gian và sự lãng quên, khi người ta không còn quan tâm hoặc ghi nhớ đến âm nhạc như trước.

2.Tự do và tự nhiên: Hình ảnh tiếng đàn như cỏ mọc hoang cũng gợi lên ý nghĩa về sự tự do và tự nhiên của âm nhạc. Câu thơ này ám chỉ rằng âm nhạc không phụ thuộc vào sự can thiệp hoặc kiểm soát của con người, mà tự nhiên tồn tại và tự do phát triển theo cách của nó, giống như cỏ mọc hoang tự nhiên trên cánh đồng.

3.Sự thôi thúc sáng tạo và cống hiến: Tuy câu thơ ám chỉ đến sự lãng quên và bỏ quên của âm nhạc, nhưng nó cũng có thể gợi lên ý nghĩa về sự thôi thúc sáng tạo và cống hiến. Tiếng đàn không ai chôn cất có thể tượng trưng cho việc âm nhạc vẫn tồn tại, không bị lãng quên và vẫn có thể tạo ra sự ảnh hưởng và cống hiến cho xã hội, dù không có sự chăm sóc và quan tâm chủ đạo từ con người.

Tóm lại, câu thơ này gợi lên những cảm nhận về sự phôi pha của thời gian và lãng quên, cũng như về sự tự do và tự nhiên của âm nhạc, đồng thời khuyến khích sự thôi thúc sáng tạo và cống hiến từ con người.