K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

15 tháng 6 2020

đặc biệt vào hôm thứ 6 mik sẽ nói về những bí mật về mik 

ai hóng thì hãy k cho mik câu này nha !!!

16 tháng 6 2020

show ảnh lồn đi bạn 

Tiều sử cuộc đời  lớp 1 đến lớp 8Cuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải...
Đọc tiếp

Tiều sử cuộc đời  lớp 1 đến lớp 8

Cuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải lấy thành tích học tập tốt của con mình để làm sung sướng để vui vẻ. Chủ yếu là họ chỉ lấy thành tích của con mình ra để nở mày nở mặt, để khoe với mọi người, chứ có mấy ai suy nghĩ đến con. Riêng tui thành tích học tập từ lớp 1 đến lp 7 toàn là “ danh hiệu học sinh giỏi” đều đứng trong “ top 10 “ cả lớp. Cả 1 thời như vậy liệu bố mẹ có vui mãi. Và cho đến năm nay chỉ vì 1 cái danh hiệu “học sinh tiên tiến” thôi những điều xấu nhất như đổ hết lên đầu tôi vậy.

Nói về tiểu sử tôi. Từ nhỏ tôi đâu phải là 1 thằng được bố mẹ nuông chiều. Là con hai và chỉ được may mắn sinh ra nhờ cái chết đầy đau đớn của anh thứ tôi. Là một người may mắn tôi nghĩ chắc tôi sẽ được sung sướng vui vẻ lắm. Nhưng sự thật đâu phải vậy. Tôi càng ngày càng lớn và bước vào độ tuổi dậy thì, là 1 thằng hậu đậu nên hay bị la, không sao cả vì đó là lỗi của tôi. Nhưng sự trưởng thành của tôi hình như là một gánh nặng đè lên đôi vai của bố mẹ tôi vậy. Sa vào điện tử từ nhỏ ( không hẳn là vậy : nhà có máy tính và có anh trai lớn hơn 7 tuổi nên anh làm j với máy tính tui biết hết ) nhưng không bao giờ tôi bỏ học đi chơi net cả, việc học hành vẫn đâu vào đó. Tui vẫn lớn dần...

Nhưng năm lớp 8 một cái năm mà ôi! Mọi điều tồi tệ như đổ hết lên đầu tôi vậy. Ngay đầu năm học chỉ vì ra cổng trường mua bút  mà bị kéo vào gặp cô phụ trách đội. Mọi sự thật về chuyện mua bút tôi đều nói ra nhưng có ai tin, mọi người đều nghĩ tôi đi ăn quà và bắt tôi viết bản kiểm điểm, trong khi đó lũ bạn tôi – lũ rác rưởi ấy ăn quà đâu có bị bắt < sao người bị bắt luôn là tôi vậy cho dù tôi không làm gì sai>  Tôi nghĩ “việc gì mình phải viết” và cô gọi ngay cho gia  đình. Và điều tôi ngạc nhiên nhất là gia đình tôi < không một ai tin tôi cả cho dù biết từ nhỏ đến giờ tôi chưa lần nào ăn quà >. Gia đình ư, chỗ tôi luôn dựa dẫm ư, chỗ tôi luôn tin tưởng ư, sự việc này gây cho tôi 1 cú sộc quá lớn đến tâm lý ( ps: bạn nghĩ việc này không quan trọng ư đừng hiểu như vậy mọi việc đều đi đến 1 đích thôi )

Đến kì nghỉ tết. Mới 3 ngày thôi trong 3 ngày đó không ngày nào là tôi không bị chửi: “ mày định không học ak” , “ chắc qua tết này mày bỏ học luôn đi”, “ kiểu gì tao cũng đốt hết sách mày”. Những lời nói như vậy bạn nghĩ ai có thể chịu được, ai có thể nghe mà không có cảm giác gì. Và một nỗi buồn u ám luôn vây quanh tôi trong suốt những ngày nghỉ tết. Nhiều lúc chỉ muốn gục mặt xuống mà khóc, mong rằng giọt nước mắt kia có thể làm trôi đi những vết thương lòng, trôi đi những nỗi buồn phiền trong tôi.

Sang học kì 2 một cái mới lại nổi lên trong tôi. Tôi nghĩ ai ở tuổi này cũng vậy cả. Tôi đã yêu một người. Đây cũng không phải là chuyện gì to tát quả nhỉ, các bạn nghĩ vậy thôi nhưng 1 đống thứ sảy ra đi kèm đến với tôi. Tôi yêu cô ấy và cũng nhận lại tình cảm vì tôi không phải là quá xấu. Nhắn tin qua lại cũng không có gì lạ. Mà theo các bạn nghĩ bố mẹ bạn có quyên xâm phạm đến những bí mật riêng tư của tôi không nhỉ. Theo như giáo dục cồng dân 8 thì bố mẹ làm như vậy là trái pháp luật cho dù đó là những thứ bố mẹ mua cho tôi đi nữa vì đó đã thuộc về tôi và do tôi quyết định đúng không. Ấy thế mà mọi tin nhắn tôi nhắn với cô ấy hay những bức thư tay bố mẹ tôi đều tìm mọi cách để đọc trộm, đây là cách bố mẹ tôi làm ư? Đây là cách bố mẹ tôi giáo dục tôi ư? bố mẹ tôi nghĩ tôi là con của họ mà những điều tôi làm bố mẹ tôi đều có quyền can thiệp sao? Và bố mẹ tôi đã đọc được dù không là tất cả nhưng 1 trận đòn và  những lời chửi mắng đến với tôi dồn dập, may mà cô ấy bố mẹ tôi không biết là ai và tôi cug ko cho biết chứ không cô ấy cũng bị giống tôi rồi.

Bố mẹ tôi từng nói” những gì ở trong nhà mình không được nói cho ai biết hết, nếu nói ra có nghĩa giống như là ‘ vạch áo cho người xem lưng’ “. Haha giờ tôi nghĩ lại thật là buồn cười mọi việc tôi làm có cái gì mà mọi người xung quanh không biết, lúc nào ra đường tôi cũng phải nghe những câu như là “ người yêu mày đâu rồi”, “đem người yêu mày tao xem mặt mũi thế nào” do ai: đều là nhờ cái phúc của bố mẹ tôi cả. Các bạn nghĩ tôi có thể chịu được sao. Là bố mẹ mà không biết bảo vệ con cái ak không biết tâm lý của con cái ak. Mọi người thường nói con cái đến tuổi dậy thì là độ tuổi mà con cái cần sự quan tâm của bố mẹ nhất cần những lời khuyên bảo, cần những câu dạy dỗ. Chứ tôi không cần họ làm quá lên vậy.

Có nhiều lúc tôi nghĩ sinh ra trên đời làm gì? để bị chửi ak? để mọi người chê trách ak? để nhận được sự đối xử như vậy ak?  nhiều khi tôi mong rằng mẹ tôi không bị sẩy sẽ không có tôi và tôi chẳng phải chịu như thế này. Và đôi lúc khi sự ức chế của tôi lên đến tột cùng thì tôi nghĩ” chết đi có lẽ kiếp sau minh sẽ được sống thanh thản” nhưng có 1 sự níu kéo nào đó làm tôi không thể chết được, vì sao ư? Tôi cũng không biết nữa. Câu truyện của tôi rất dài nhưng tôi sao có thể kể hết được. Trên đây là mọi nỗi lòng của một người học sinh bước vào tuổi dậy thì và là sự thật.

Tác giả

Lương Hữu Điền

 

10
23 tháng 2 2021

vãi lìn 

Ký ức tuổi thơCuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải lấy thành tích học tập...
Đọc tiếp

Ký ức tuổi thơ

Cuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải lấy thành tích học tập tốt của con mình để làm sung sướng để vui vẻ. Chủ yếu là họ chỉ lấy thành tích của con mình ra để nở mày nở mặt, để khoe với mọi người, chứ có mấy ai suy nghĩ đến con. Riêng tui thành tích học tập từ lớp 1 đến lp 7 toàn là “ danh hiệu học sinh giỏi” đều đứng trong “ top 10 “ cả lớp. Cả 1 thời như vậy liệu bố mẹ có vui mãi. Và cho đến năm nay chỉ vì 1 cái danh hiệu “học sinh tiên tiến” thôi những điều xấu nhất như đổ hết lên đầu tôi vậy.

Nói về tiểu sử tôi. Từ nhỏ tôi đâu phải là 1 thằng được bố mẹ nuông chiều. Là con hai và chỉ được may mắn sinh ra nhờ cái chết đầy đau đớn của anh thứ tôi. Là một người may mắn tôi nghĩ chắc tôi sẽ được sung sướng vui vẻ lắm. Nhưng sự thật đâu phải vậy. Tôi càng ngày càng lớn và bước vào độ tuổi dậy thì, là 1 thằng hậu đậu nên hay bị la, không sao cả vì đó là lỗi của tôi. Nhưng sự trưởng thành của tôi hình như là một gánh nặng đè lên đôi vai của bố mẹ tôi vậy. Sa vào điện tử từ nhỏ ( không hẳn là vậy : nhà có máy tính và có anh trai lớn hơn 7 tuổi nên anh làm j với máy tính tui biết hết ) nhưng không bao giờ tôi bỏ học đi chơi net cả, việc học hành vẫn đâu vào đó. Tui vẫn lớn dần...

Nhưng năm lớp 8 một cái năm mà ôi! Mọi điều tồi tệ như đổ hết lên đầu tôi vậy. Ngay đầu năm học chỉ vì ra cổng trường mua bút  mà bị kéo vào gặp cô phụ trách đội. Mọi sự thật về chuyện mua bút tôi đều nói ra nhưng có ai tin, mọi người đều nghĩ tôi đi ăn quà và bắt tôi viết bản kiểm điểm, trong khi đó lũ bạn tôi – lũ rác rưởi ấy ăn quà đâu có bị bắt < sao người bị bắt luôn là tôi vậy cho dù tôi không làm gì sai>  Tôi nghĩ “việc gì mình phải viết” và cô gọi ngay cho gia  đình. Và điều tôi ngạc nhiên nhất là gia đình tôi < không một ai tin tôi cả cho dù biết từ nhỏ đến giờ tôi chưa lần nào ăn quà >. Gia đình ư, chỗ tôi luôn dựa dẫm ư, chỗ tôi luôn tin tưởng ư, sự việc này gây cho tôi 1 cú sộc quá lớn đến tâm lý ( ps: bạn nghĩ việc này không quan trọng ư đừng hiểu như vậy mọi việc đều đi đến 1 đích thôi )

Đến kì nghỉ tết. Mới 3 ngày thôi trong 3 ngày đó không ngày nào là tôi không bị chửi: “ mày định không học ak” , “ chắc qua tết này mày bỏ học luôn đi”, “ kiểu gì tao cũng đốt hết sách mày”. Những lời nói như vậy bạn nghĩ ai có thể chịu được, ai có thể nghe mà không có cảm giác gì. Và một nỗi buồn u ám luôn vây quanh tôi trong suốt những ngày nghỉ tết. Nhiều lúc chỉ muốn gục mặt xuống mà khóc, mong rằng giọt nước mắt kia có thể làm trôi đi những vết thương lòng, trôi đi những nỗi buồn phiền trong tôi.

Sang học kì 2 một cái mới lại nổi lên trong tôi. Tôi nghĩ ai ở tuổi này cũng vậy cả. Tôi đã yêu một người. Đây cũng không phải là chuyện gì to tát quả nhỉ, các bạn nghĩ vậy thôi nhưng 1 đống thứ sảy ra đi kèm đến với tôi. Tôi yêu cô ấy và cũng nhận lại tình cảm vì tôi không phải là quá xấu. Nhắn tin qua lại cũng không có gì lạ. Mà theo các bạn nghĩ bố mẹ bạn có quyên xâm phạm đến những bí mật riêng tư của tôi không nhỉ. Theo như giáo dục cồng dân 8 thì bố mẹ làm như vậy là trái pháp luật cho dù đó là những thứ bố mẹ mua cho tôi đi nữa vì đó đã thuộc về tôi và do tôi quyết định đúng không. Ấy thế mà mọi tin nhắn tôi nhắn với cô ấy hay những bức thư tay bố mẹ tôi đều tìm mọi cách để đọc trộm, đây là cách bố mẹ tôi làm ư? Đây là cách bố mẹ tôi giáo dục tôi ư? bố mẹ tôi nghĩ tôi là con của họ mà những điều tôi làm bố mẹ tôi đều có quyền can thiệp sao? Và bố mẹ tôi đã đọc được dù không là tất cả nhưng 1 trận đòn và  những lời chửi mắng đến với tôi dồn dập, may mà cô ấy bố mẹ tôi không biết là ai và tôi cug ko cho biết chứ không cô ấy cũng bị giống tôi rồi.

Bố mẹ tôi từng nói” những gì ở trong nhà mình không được nói cho ai biết hết, nếu nói ra có nghĩa giống như là ‘ vạch áo cho người xem lưng’ “. Haha giờ tôi nghĩ lại thật là buồn cười mọi việc tôi làm có cái gì mà mọi người xung quanh không biết, lúc nào ra đường tôi cũng phải nghe những câu như là “ người yêu mày đâu rồi”, “đem người yêu mày tao xem mặt mũi thế nào” do ai: đều là nhờ cái phúc của bố mẹ tôi cả. Các bạn nghĩ tôi có thể chịu được sao. Là bố mẹ mà không biết bảo vệ con cái ak không biết tâm lý của con cái ak. Mọi người thường nói con cái đến tuổi dậy thì là độ tuổi mà con cái cần sự quan tâm của bố mẹ nhất cần những lời khuyên bảo, cần những câu dạy dỗ. Chứ tôi không cần họ làm quá lên vậy.

Có nhiều lúc tôi nghĩ sinh ra trên đời làm gì? để bị chửi ak? để mọi người chê trách ak? để nhận được sự đối xử như vậy ak?  nhiều khi tôi mong rằng mẹ tôi không bị sẩy sẽ không có tôi và tôi chẳng phải chịu như thế này. Và đôi lúc khi sự ức chế của tôi lên đến tột cùng thì tôi nghĩ” chết đi có lẽ kiếp sau minh sẽ được sống thanh thản” nhưng có 1 sự níu kéo nào đó làm tôi không thể chết được, vì sao ư? Tôi cũng không biết nữa. Câu truyện của tôi rất dài nhưng tôi sao có thể kể hết được. Trên đây là mọi nỗi lòng của một người học sinh bước vào tuổi dậy thì và là sự thật.

Tác giả

Lương Hữu Điền

 

1
20 tháng 2 2022

hay đó mik, ủng hộ

Tôi là TAKASA ( nick được 1586 điểm hỏi đáp ) vì sợ bị trừ điểm nên tôi mới đặt câu hỏi lên diễn đàn như thế này mong mọi người tha thứ cho mà mọi người có gửi nội quy thì cứ gửi . Vì có 1 người giả mạo danh là TAKASA khác nên tôi bắt buộc phải nói cho mọi người biết đã có rất nhiều người chửi nhầm nick của tôi . Khi mà tôi bật lên olm thì chỗ 1 tin nhắn cũng phản ánh là...
Đọc tiếp

Tôi là TAKASA ( nick được 1586 điểm hỏi đáp ) vì sợ bị trừ điểm nên tôi mới đặt câu hỏi lên diễn đàn như thế này mong mọi người tha thứ cho mà mọi người có gửi nội quy thì cứ gửi . Vì có 1 người giả mạo danh là TAKASA khác nên tôi bắt buộc phải nói cho mọi người biết đã có rất nhiều người chửi nhầm nick của tôi . Khi mà tôi bật lên olm thì chỗ 1 tin nhắn cũng phản ánh là tôi nói linh tinh gì đó nhưng đó không phải là tôi nói mà có 1 người giả danh , giả mạo nói với người đó và sau đó người đó kết bạn với tôi NICK CŨNG  LÀ TAKSA nhưng nói ăn rất vô lễ nói chung tôi khuyên cái người đó rằng là 1 người cứ giả danh giả mạo làm chi cho khổ sống như thế làm gì tôi nói từng đó người đó tưng hiểu thì hiểu mà chưa chắc người đó có thể hiểu được tôi đang nói cái gì mà  đó là con trai thì tôi không nói ăn nói bậy quen mồm rồi nên muốn hủy hoại người khác chứ gì chứ còn con gái thì tôi không muốn nói tự người đó hiểu ra chứ nếu mà là con trai thì tôi nó đó rồi hiểu thì hiểu không hiểu thì thôi vậy . TÔI CHẮC CHẮN MỌI NGƯỜI SẼ ĐĂNG NỘI QUY TÔI BIẾT MỌI NGƯỜI SẼ ĐANG NHƯNG MÀ TÔI NÓI THẾ NÀY ĐỂ GIẢM BỚT SỰ BỨC TỨC TRONG NGƯỜI THÔI TẠI VÌ ĐANG YÊN ỔN Ở ĐÂU CÓ MỘT NGƯỜI NÓI NHƯ THẾ TÔI BIẾT OLM SẼ TRỪ ĐIỂM HỎI ĐÁP NHƯNG TÔI KHÔNG BIẾT LÀM CÁCH NÀO ĐÀNH PHẢI GỬI CÁI TIN NHẮN NÀY LÊN DIỄN ĐÀN ĐỂ CHO MỌI NGƯỜI BIẾT ĐƯỢC Ạ . (  có người kiểu gì cũng nói biết nội quy rồi mà đang còn đăng linh tinh lên diễn đàn tôi giải thịhs luôn là tôi muốn giảm được sự bức xúc trong người thôi nha . )

0
                                                                Tiều sử cuộc đời  lớp 1 đến lớp 8Cuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện mình được kết quả...
Đọc tiếp

                                                                Tiều sử cuộc đời  lớp 1 đến lớp 8

Cuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện mình được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải lấy thành tích học tập tốt của con mình để làm sung sướng để vui vẻ. Chủ yếu là họ chỉ lấy thành tích của con mình ra để nở mày nở mặt, để khoe với mọi người, chứ có mấy ai suy nghĩ đến con. Riêng tui thành tích học tập từ lớp 1 đến lp 7 toàn là “ danh hiệu học sinh giỏi” đều đứng trong “ top 10 “ cả lớp. Cả 1 thời như vậy liệu bố mẹ có vui mãi. Và cho đến năm nay chỉ vì 1 cái danh hiệu “học sinh tiên tiến” thôi những điều xấu nhất như đổ hết lên đầu tôi vậy.

Nói về tiểu sử tôi. Từ nhỏ tôi đâu phải là 1 thằng được bố mẹ nuông chiều. Là con hai và chỉ được may mắn sinh ra nhờ cái chết đầy đau đớn của anh thứ tôi. Là một người may mắn vậy tôi nghĩ chắc tôi sẽ được sung sướng vui vẻ lắm. Nhưng sự thật đâu phải vậy. Tôi càng ngày càng lớn và bước vào độ tuổi dậy thì, là 1 thằng hậu đậu nên hay bị la, nhưng không sao cả vì đó là lỗi của tôi. Nhưng sự trưởng thành của tôi hình như là một gánh nặng đè lên đôi vai của bố mẹ tôi vậy. Sa vào điện tử từ nhỏ ( không hẳn là vậy : nhà có máy tính và có anh trai lớn hơn 7 tuổi nên anh làm j với máy tính tui biết hết ) nhưng không bao giờ tôi bỏ học đi chơi net cả, việc học hành vẫn đâu vào đó. Tui vẫn lớn dần...

Nhưng năm lớp 8 một cái năm mà ôi! Mọi điều tồi tệ như đổ hết lên đầu tôi vậy. Ngay đầu năm học chỉ vì ra cổng trường mua bút  mà bị kéo vào gặp cô phụ trách đội. Mọi sự thật về chuyện mua bút tôi đều nói ra nhưng có ai tin, mọi người đều nghĩ tôi đi ăn quà và bắt tôi viết bản kiểm điểm, trong khi đó lũ bạn tôi – lũ rác rưởi ấy ăn quà đâu có bị bắt < sao người bị bắt luôn là tôi vậy cho dù tôi không làm gì sai>  Tôi nghĩ “việc gì mình phải viết” và cô gọi ngay cho gia  đình. Và điều tôi ngạc nhiên nhất là gia đình tôi < không một ai tin tôi cả cho dù biết từ nhỏ đến giờ tôi chưa lần nào ăn quà >. Gia đình ư, chỗ tôi luôn dựa dẫm ư, chỗ tôi luôn tin tưởng ư, sự việc này gây cho tôi 1 cú sộc quá lớn đến tâm lý ( ps: bạn nghĩ việc này không quan trọng ư đừng hiểu như vậy mọi việc đều đi đến 1 đích thôi )

Đến kì nghỉ tết. Mới 3 ngày thôi trong 3 ngày đó không ngày nào là tôi không bị chửi: “ mày định không học ak” , “ chắc qua tết này mày bỏ học luôn đi”, “ kiểu gì tao cũng đốt hết sách mày”. Những lời nói như vậy bạn nghĩ ai có thể chịu được, ai có thể nghe mà không có cảm giác gì. Và một nỗi buồn u ám luôn vây quanh tôi trong suốt những ngày nghỉ tết. Nhiều lúc chỉ muốn gục mặt xuống mà khóc, mong rằng giọt nước mắt kia có thể làm trôi đi những vết thương lòng, trôi đi những nỗi buồn phiền trong tôi.

Sang học kì 2 một cái mới lại nổi lên trong tôi. Tôi nghĩ ai ở tuổi này cũng vậy cả. Tôi đã yêu một người. Đây cũng không phải là chuyện gì to tát quả nhỉ, các bạn nghĩ vậy thôi nhưng 1 đống thứ sảy ra đi kèm đến với tôi. Tôi yêu cô ấy và cũng nhận lại tình cảm vì tôi không phải là quá xấu. Nhắn tin qua lại cũng không có gì lạ. Mà theo các bạn nghĩ bố mẹ bạn có quyên xâm phạm đến những bí mật riêng tư của tôi không nhỉ. Theo như giáo dục cồng dân 8 thì bố mẹ làm như vậy là trái pháp luật cho dù đó là những thứ bố mẹ mua cho tôi đi nữa vì đó đã thuộc về tôi và do tôi quyết định đúng không. Ấy thế mà mọi tin nhắn tôi nhắn với cô ấy hay những bức thư tay bố mẹ tôi đều tìm mọi cách để đọc trộm, đây là cách bố mẹ tôi làm ư? Đây là cách bố mẹ tôi giáo dục tôi ư? bố mẹ tôi nghĩ tôi là con của họ mà những điều tôi làm bố mẹ tôi đều có quyền can thiệp sao? Và bố mẹ tôi đã đọc được dù không là tất cả nhưng 1 trận đòn và  những lời chửi mắng đến với tôi dồn dập, may mà cô ấy bố mẹ tôi không biết là ai và tôi cug ko cho biết chứ không cô ấy cũng bị giống tôi rồi.

Bố mẹ tôi từng nói” những gì ở trong nhà mình không được nói cho ai biết hết, nếu nói ra có nghĩa giống như là ‘ vạch áo cho người xem lưng’ “. Haha giờ tôi nghĩ lại thật là buồn cười mọi việc tôi làm có cái gì mà mọi người xung quanh không biết, lúc nào ra đường tôi cũng phải nghe những câu như là “ người yêu mày đâu rồi”, “đem người yêu mày tao xem mặt mũi thế nào”. Các bạn nghĩ tôi có thể chịu được sao. Là bố mẹ mà không biết bảo vệ con cái ak không biết tâm lý của con cái ak. Mọi người thường nói con cái đến tuổi dậy thì là độ tuổi mà con cái cần sự quan tâm của bố mẹ nhất cần những lời khuyên bảo, cần những câu dạy dỗ. Chứ tôi không cần họ làm quá lên vậy.

Có nhiều lúc sinh ra trên đời làm gì? để bị chửi ak? để mọi người chê trách ak? để nhận được sự đối sử như vậy ak?  nhiều khi tôi mong rằng mẹ tôi không bị sẩy sẽ không có tôi và tôi chẳng phải chịu như thế này. Và đôi lúc khi sự ức chế của tôi lên đến tột cùng thì tôi nghĩ” chết đi có lẽ kiếp sau minh sẽ được sống thanh thản” nhưng có 1 sự níu kéo nào đó làm tôi không thể chết được, vì sao ư? Tôi cũng không biết nữa. Câu truyện của tôi rất dài nhưng tôi sao có thể kể hết được. Trên đây là mọi nỗi lòng của một người học sinh bước vào tuổi dậy thì và là sự thật.

Tác giả

Lương Hữu Điền

2

anh viết văn hay ghê

8 tháng 5 2021

bố mẹ mà ra ngoài nói kiểu thế chả khác gì thể hiện mình ko biết dạy con í :))

mặt dày lên mà sống ng ae ơi, tức quá thì cho chúng nó vài búa thôi, ai rồi cũng có giới hạn.

chúc ông luôn mạnh mẽ, cần tâm sự tìm toy cx đc ak :))

20 tháng 12 2017

Bạn đã thay mật khẩu chưa

20 tháng 12 2017

Có lẽ bị hack nick rồi
 

Yêu~Chap 0Tình yêu, rốt cuộc là như thế nào!?Đối với tôi, tình yêu như một chiếc ly thủy tinh. Nó rất mong manh dễ vỡ, nhưng...cũng thật đẹp!Cậu có thích tớ không? Cậu còn thích tớ không? Người cậu thích là ai? Mỗi ngày, tôi đều bị ám ảnh bởi những câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn này! Tại sao? Tại sao tôi lại..thích cậu đc cơ chứ! Tôi chỉ nghĩ cậu chỉ là một mối tình đơn thuần,...
Đọc tiếp

Yêu~Chap 0

Tình yêu, rốt cuộc là như thế nào!?

Đối với tôi, tình yêu như một chiếc ly thủy tinh. Nó rất mong manh dễ vỡ, nhưng...cũng thật đẹp!

Cậu có thích tớ không? Cậu còn thích tớ không? Người cậu thích là ai? Mỗi ngày, tôi đều bị ám ảnh bởi những câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn này! Tại sao? Tại sao tôi lại..thích cậu đc cơ chứ! Tôi chỉ nghĩ cậu chỉ là một mối tình đơn thuần, đến thật  nhanh, cho tôi 1 sự thích thú mãnh liệt. Còn khi đi, để lại cho tôi một chút vấn vương ngọt ngào. Đơn giản vậy thôi!

Nhưng...tôi đã lầm!

Yêu~Chap1

Tôi vừa kết thúc một năm học lớp 5 có vẻ như là không mấy khó khắn cho lắm. Dù sao cũng là cấp 1 thôi mà. Tôi vẫn nhởn nhơ đi chs cùng đám bạn cùng khu.

-Ha~ Có điều...kính vỡ hết rồi-Tôi nhếc mép cười

-Thì t ns j đâu

ng của tôi rất ổn, vàhoàn toàn bình thường

May thay, thầy dạy võ dạy luôn ở nhà văn hóa khu tôi nên k phải đi lại đâu xa. Mới vào lớp thì tôi chỉ hay ns chuyện vs cj Nga. Cj Nga ở cùng khu với tôi . Chị cũng chs khá thân với tôi. Mới vào thì tôi cx chả có ấn tượng với ai cả.

Có lẽ..tôi thik Trung Đưc r chăng!? 

Yêu~Chap 2

Ukm, có thể lắm chứ! Cậu ấy khá đẹp trai, còn vui tính nx chứ. Nhưng..tại s tôi lại k hề có cảm giác gì khi đến gần cậu ấy? Thôi, kệ đi. Thời gian sẽ ns lên rằng tôi có yêu cậu ấy hay k. Còn h mk thik thì mk làm thôi! 

Sau 1 tháng hk võ thì lại có 1 người ms chuyển vào. Thì mọi chuyện vẫn xảy ra hết sức bình thường mà thôi. Hôm sau, tôi đi nhập hk. Năm nay, tôi lên cấp 2 nên phải chia lại lớp. Vẻ mặt của tôi vẫn lạnh như băng, k hề quan tầm. Bởi .. tôi nghĩ đơn giản là hk thế nào cx đc. Huh?Kì lạ thật.

Tối hôm nay, tôi k đi hk võ vì đg bị đau chân do chạy nhảy quá mức. Nhưng tôi vẫn đảo lên xem mọi người tập. Và tất nhiên còn để xem cậu ấy nx- Trung Đức í. Kìa, đúng r. Cạu bn ms chuyển vào thực ra hk cùng lớp vs tôi. Thảo nào tôi thấy quen quá. Nhưng..thì s chứ. Tôi  k quan tâm. Điều tôi quan tâm nhất là Trung Đức cơ. Cậu bạn ấy ms lại gần hỏi tôi:

-Cj hk lớp nào, trường nào?

Cj s? Tôi bằng tuổi cậu ấy mà? Nhìn tôi già lắm s?

-Cj hk lớp A trường ABC- tôi phải cố lắm ms nén đc cơn tức giận

Thật là....

ĐÂY LÀ NICK MỚI CỦA MK NA~MN ĐỌC TRUYỆN ỦNG HỘ MK NHÉ! CÓ J SAO SÓT THÌ THÔNG CẢM GIÚP MK^_^

0
Yêu~Chap 0Tình yêu, rốt cuộc là như thế nào!?Đối với tôi, tình yêu như một chiếc ly thủy tinh. Nó rất mong manh dễ vỡ, nhưng...cũng thật đẹp!Cậu có thích tớ không? Cậu còn thích tớ không? Người cậu thích là ai? Mỗi ngày, tôi đều bị ám ảnh bởi những câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn này! Tại sao? Tại sao tôi lại..thích cậu đc cơ chứ! Tôi chỉ nghĩ cậu chỉ là một mối tình đơn thuần,...
Đọc tiếp

Yêu~Chap 0

Tình yêu, rốt cuộc là như thế nào!?

Đối với tôi, tình yêu như một chiếc ly thủy tinh. Nó rất mong manh dễ vỡ, nhưng...cũng thật đẹp!

Cậu có thích tớ không? Cậu còn thích tớ không? Người cậu thích là ai? Mỗi ngày, tôi đều bị ám ảnh bởi những câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn này! Tại sao? Tại sao tôi lại..thích cậu đc cơ chứ! Tôi chỉ nghĩ cậu chỉ là một mối tình đơn thuần, đến thật  nhanh, cho tôi 1 sự thích thú mãnh liệt. Còn khi đi, để lại cho tôi một chút vấn vương ngọt ngào. Đơn giản vậy thôi!

Nhưng...tôi đã lầm!

Yêu~Chap1

Tôi vừa kết thúc một năm học lớp 5 có vẻ như là không mấy khó khắn cho lắm. Dù sao cũng là cấp 1 thôi mà. Tôi vẫn nhởn nhơ đi chs cùng đám bạn cùng khu.

-Ha~ Có điều...kính vỡ hết rồi-Tôi nhếc mép cười

-Thì t ns j đâu

ng của tôi rất ổn, vàhoàn toàn bình thường

May thay, thầy dạy võ dạy luôn ở nhà văn hóa khu tôi nên k phải đi lại đâu xa. Mới vào lớp thì tôi chỉ hay ns chuyện vs cj Nga. Cj Nga ở cùng khu với tôi . Chị cũng chs khá thân với tôi. Mới vào thì tôi cx chả có ấn tượng với ai cả.

Có lẽ..tôi thik Trung Đưc r chăng!? 

Yêu~Chap 2

Ukm, có thể lắm chứ! Cậu ấy khá đẹp trai, còn vui tính nx chứ. Nhưng..tại s tôi lại k hề có cảm giác gì khi đến gần cậu ấy? Thôi, kệ đi. Thời gian sẽ ns lên rằng tôi có yêu cậu ấy hay k. Còn h mk thik thì mk làm thôi! 

Sau 1 tháng hk võ thì lại có 1 người ms chuyển vào. Thì mọi chuyện vẫn xảy ra hết sức bình thường mà thôi. Hôm sau, tôi đi nhập hk. Năm nay, tôi lên cấp 2 nên phải chia lại lớp. Vẻ mặt của tôi vẫn lạnh như băng, k hề quan tầm. Bởi .. tôi nghĩ đơn giản là hk thế nào cx đc. Huh?Kì lạ thật.

Tối hôm nay, tôi k đi hk võ vì đg bị đau chân do chạy nhảy quá mức. Nhưng tôi vẫn đảo lên xem mọi người tập. Và tất nhiên còn để xem cậu ấy nx- Trung Đức í. Kìa, đúng r. Cạu bn ms chuyển vào thực ra hk cùng lớp vs tôi. Thảo nào tôi thấy quen quá. Nhưng..thì s chứ. Tôi  k quan tâm. Điều tôi quan tâm nhất là Trung Đức cơ. Cậu bạn ấy ms lại gần hỏi tôi:

-Cj hk lớp nào, trường nào?

Cj s? Tôi bằng tuổi cậu ấy mà? Nhìn tôi già lắm s?

-Cj hk lớp A trường ABC- tôi phải cố lắm ms nén đc cơn tức giận

Thật là....

ĐÂY LÀ NICK MỚI CỦA MK NA~MN ĐỌC TRUYỆN ỦNG HỘ MK NHÉ! CÓ J SAO SÓT THÌ THÔNG CẢM GIÚP MK^_^

0
Yêu~Chap 0Tình yêu, rốt cuộc là như thế nào!?Đối với tôi, tình yêu như một chiếc ly thủy tinh. Nó rất mong manh dễ vỡ, nhưng...cũng thật đẹp!Cậu có thích tớ không? Cậu còn thích tớ không? Người cậu thích là ai? Mỗi ngày, tôi đều bị ám ảnh bởi những câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn này! Tại sao? Tại sao tôi lại..thích cậu đc cơ chứ! Tôi chỉ nghĩ cậu chỉ là một mối tình đơn thuần,...
Đọc tiếp

Yêu~Chap 0

Tình yêu, rốt cuộc là như thế nào!?

Đối với tôi, tình yêu như một chiếc ly thủy tinh. Nó rất mong manh dễ vỡ, nhưng...cũng thật đẹp!

Cậu có thích tớ không? Cậu còn thích tớ không? Người cậu thích là ai? Mỗi ngày, tôi đều bị ám ảnh bởi những câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn này! Tại sao? Tại sao tôi lại..thích cậu đc cơ chứ! Tôi chỉ nghĩ cậu chỉ là một mối tình đơn thuần, đến thật  nhanh, cho tôi 1 sự thích thú mãnh liệt. Còn khi đi, để lại cho tôi một chút vấn vương ngọt ngào. Đơn giản vậy thôi!

Nhưng...tôi đã lầm!

Yêu~Chap1

Tôi vừa kết thúc một năm học lớp 5 có vẻ như là không mấy khó khắn cho lắm. Dù sao cũng là cấp 1 thôi mà. Tôi vẫn nhởn nhơ đi chs cùng đám bạn cùng khu.

-Ha~ Có điều...kính vỡ hết rồi-Tôi nhếc mép cười

-Thì t ns j đâu

ng của tôi rất ổn, vàhoàn toàn bình thường

May thay, thầy dạy võ dạy luôn ở nhà văn hóa khu tôi nên k phải đi lại đâu xa. Mới vào lớp thì tôi chỉ hay ns chuyện vs cj Nga. Cj Nga ở cùng khu với tôi . Chị cũng chs khá thân với tôi. Mới vào thì tôi cx chả có ấn tượng với ai cả.

Có lẽ..tôi thik Trung Đưc r chăng!? 

Yêu~Chap 2

Ukm, có thể lắm chứ! Cậu ấy khá đẹp trai, còn vui tính nx chứ. Nhưng..tại s tôi lại k hề có cảm giác gì khi đến gần cậu ấy? Thôi, kệ đi. Thời gian sẽ ns lên rằng tôi có yêu cậu ấy hay k. Còn h mk thik thì mk làm thôi! 

Sau 1 tháng hk võ thì lại có 1 người ms chuyển vào. Thì mọi chuyện vẫn xảy ra hết sức bình thường mà thôi. Hôm sau, tôi đi nhập hk. Năm nay, tôi lên cấp 2 nên phải chia lại lớp. Vẻ mặt của tôi vẫn lạnh như băng, k hề quan tầm. Bởi .. tôi nghĩ đơn giản là hk thế nào cx đc. Huh?Kì lạ thật.

Tối hôm nay, tôi k đi hk võ vì đg bị đau chân do chạy nhảy quá mức. Nhưng tôi vẫn đảo lên xem mọi người tập. Và tất nhiên còn để xem cậu ấy nx- Trung Đức í. Kìa, đúng r. Cạu bn ms chuyển vào thực ra hk cùng lớp vs tôi. Thảo nào tôi thấy quen quá. Nhưng..thì s chứ. Tôi  k quan tâm. Điều tôi quan tâm nhất là Trung Đức cơ. Cậu bạn ấy ms lại gần hỏi tôi:

-Cj hk lớp nào, trường nào?

Cj s? Tôi bằng tuổi cậu ấy mà? Nhìn tôi già lắm s?

-Cj hk lớp A trường ABC- tôi phải cố lắm ms nén đc cơn tức giận

Thật là....

ĐÂY LÀ NICK MỚI CỦA MK NA~MN ĐỌC TRUYỆN ỦNG HỘ MK NHÉ! CÓ J SAO SÓT THÌ THÔNG CẢM GIÚP MK^_^

0
Lần đầu viết chuyện, không hay nhể, một câu chuyện có thật của ai đó. ... Không có đềNgày hôm đó, tôi đến trường học, ngôi trường mới của tôi. Tôi đã gặp anh, đối với tôi lúc đó, anh chỉ như bao người con trai khác-đáng ghét. Nhưng nhìn anh khá quen, hình như tôi đã gặp anh ở đâu thì phải. Sau đấy vài hôm, tôi để ý rằng, cách anh cư xử với tôi khác với những người con gái...
Đọc tiếp

Lần đầu viết chuyện, không hay nhể, một câu chuyện có thật của ai đó. ...

Không có đề
Ngày hôm đó, tôi đến trường học, ngôi trường mới của tôi. Tôi đã gặp anh, đối với tôi lúc đó, anh chỉ như bao người con trai khác-đáng ghét. Nhưng nhìn anh khá quen, hình như tôi đã gặp anh ở đâu thì phải. Sau đấy vài hôm, tôi để ý rằng, cách anh cư xử với tôi khác với những người con gái khác. Anh đối xử với họ thì như thưởng, người lạ. Rõ ràng tôi cũng vậy mà anh lại quan tâm tôi, mỗi khi tôi buồn thì anh chọc ghẹo, làm tôi tức và vui. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có những người khác xinh hơn tôi, tốt hơn tôi, việc gì anh phải để ý đến tôi?
Sau khoảng 1 tháng đi học, anh đi cùng đường với tôi, đã gặp nhau. Anh lướt qua tôi, tôi chỉ nghĩ là đi qua thôi, chả có gì cả. Nhưng bỗng anh dừng lại, có vẻ như chờ cái gì. Hóa ra anh trờ tôi đến, hỏi tôi:'' Có muốn đến trường cùng anh không? Anh cũng đến trường '' Chẳng là hôm đó, tôi và anh cùng đến trường tập kịch. Tôi kịch văn, anh kịch tiếng anh, trường cũng không đông nên có lẽ anh mới mạnh bạo như vậy. Xong tôi từ chối, nhìn vẻ mặt anh lúc đó khá buồn nhưng cũng phóng đến trường, tất nhiên mà trước tôi.
Đến ngày 24/12, ngày Noel. Suốt một buổi sáng, anh gọi tôi đến chỗ anh để hỏi điều gì. Tôi cũng đâu có lại. Tan học, cùng đường mà, lại gặp nhau, anh đang đi cùng bạn, hỏi nhỏ với tôi là đi chơi không? Tôi lơ ngơ không hiểu, hỏi cái gì cơ. Chắc anh bực mình, chậc một cái rồi đi trước. Chiều hôm đấy, trên đường đi học lại gặp, hóa ra những gì anh hỏi lúc sáng là đi chơi Noel không. Tôi cũng từ chối. Mặc dù khá vui khi lần đầu tiên có người con trai nào dủ tôi đi chơi Noel. 
Càng ngày, anh càng quan tâm tôi, tôi cũng để ý anh nhiều hơn. Bỗng một ngày, tôi chợt nhận ra: Tôi thích anh mất rồi!!! Chuyện gì thế này, tôi vốn là người con gái không biết yêu là gì, vậy mà ...Thật sự, tôi không thể hiểu được là tại sao nữa. Anh khiến tôi rung động. Tôi không thể kể với ai, không thể tâm sự với ai cả. Đành dấu kín trong lòng. Nhưng anh cuối cấp, anh ra trường đúng lúc tôi thích anh. Một nỗi buồn rất lớn. Tôi không thể làm gì hơn ngoài việc khóc vào mỗi tối, việc này giống như mới chia tay người yêu vậy. Cô đơn, một mình chịu nỗi khổ tâm, chẳng ai biết chuyện này cả. Tôi không biết làm thế nào để quen anh nữa. Mỗi lần sắp quên thì anh lại xuất hiện, không thể tránh được anh. Tôi không biết làm thế nào để hết thích anh nữa. Và một câu hỏi nữa là: Liệu, anh có thích tôi không?
                    Tôi không dám nói ra vì sợ.
                    Sợ anh biết tôi thích anh.
                   Cũng sợ anh không biết là tôi thích anh.
                   Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?
#Moon

0