K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

21 tháng 11 2019

Đợi mỗi lần vết thương lành lại thì chủ chó lại thỉnh thoảng thả chó ra đường và nó lại cắn mẹ tôi thì chủ chó lấy lý do là chó bị xổng chuồng nên trở tay không kịp. Khi  tôi đã bị con chó cắn lần 3 thì tôi và mẹ có lên công an nhờ họ giải quyết và lập nên bản cam kết với nội dung: Chủ chó phải di chuyển con chó cắn người đi nơi khác không được nuôi tại nhà nữa. Trong cam kết không có đề cập đến thời gian cụ thể thực hiện việc chuyển chó. Đã hơn một tuần mà tôi vẫn thấy con chó ở nhà và chủ chó nói là nó đã được xích lại trên lầu và không hề nghe chủ chó nói về việc di chuyển chó. Mỗi lần tôi đi ngang qua nhà cửa nhà chủ chó thì con chó lại sủa rất nhiều. Cũng chỉ vài ngày sau đó tôi thấy chủ chó có vài lần không xích chó lại và để cho nó chạy trong nhà. Tôi có lần lên nói chuyện với điều hành khu phố, họ nói là cần có thời gian để chuyển chó nhưng khi hỏi thời gian cụ thể chuyển chó thì họ không nói và con chó cứ thế vẫn ở nhà.Vậy là lần thứ 4 tôi bị cắn , tôi quyết định thiến con chó đó cho nó sml.Mấy hôm sau; con chó đó ko cắn tôi nữa :))

21 tháng 11 2019

Các bạn nghĩ rằng mắc lỗi chỉ là chuyện thường thôi, nhất là với trẻ con, có phải không? Nhưng có một lần tôi đã mắc phải một lỗi rất đáng trách mà tôi nhớ đến tận bây giờ.

Hôm đó là ngày thứ bảy, trời nắng đẹp. Tôi tung tăng tới lớp trên con đường quen thuộc. Vừa đi, tôi vừa ấm ức nghĩ: “Hôm nay là ngày về bà ngoại thế mà bố mẹ chẳng cho mình nghỉ học. Đằng nào cũng chỉ bỏ mất một buổi học thôi, lo gì?”. Suy nghĩ miên man mà không để ý là tôi đã tới trường từ lúc nào. Các bạn tất bật vào lớp, còn tôi thì cứ đứng ngoài cổng trường ngần ngừ không muốn vào. Hai dòng tư tưởng cứ đan xen vào nhau, hoặc là tôi về nhà hoặc là vào học. Nhưng vì chưa bao giờ bỏ học nên tôi sợ lắm, nghĩ đủ mọi điều không tốt. Tôi cứ đứng trước cổng trường như thế đến - mười lăm phút. Tiếng trống gióng giả vang lên như thúc giục tôi. Lúc này sân trường chỉ còn lại vài bạn học sinh đi muộn. Thấy tôi cứ đứng đó mãi, bác bảo vệ hỏi: “Cháu có vào lớp không để bác còn đóng cổng?”. Tôi trả lời như vô thức: “Dạ không, cháu chỉ đi qua chờ anh cháu thôi ạ”. Và cánh cổng trường đóng lại trước mắt tôi. Tần ngần hồi lâu, tôi quay bước ra về. Thấy tôi, bố liền hỏi, “sao con lại về?”. Lúc này tôi đang mải mê suy nghĩ, nghe tiếng bố hỏi, tôi giật mình trả lời: “Dạ, hôm nay cô ốm không có ai dạy thay nên bọn con được nghỉ”.

Bố cười với tôi: “Vậy thì con vào chuẩn bị đi, bố đưa con đến nhà ông ngoại. Mẹ cũng ở đấy rồi”. Nghe bố nói thế, tôi mừng rơn, quên sạch cả chuyện tôi trốn học. Nhưng kẻ nói dối thì không thể nào mà ung dung được. Tối đến, tôi cứ thấp thỏm lo sợ nhỡ ra bố mẹ biết. Và điều mà tôi lo sợ đã đến. Chuông điện thoại nhà tôi reo vang: “Reng... reng...”. Bố nhấc máy. Khuôn mặt bố đang tươi tỉnh bỗng nhiên tối sầm lại. Bố đặt máy xuống, quay lại phía tôi rồi hỏi: “Sao hôm nay con không đi học?” - giọng bố pha chút buồn buồn. Tôi đứng trân trân nhìn bố, miệng ấp úng: “Con... con”. Bố hỏi lại lần nữa: “Tại sao?”. Tôi bật khóc và tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện trong tiếng nấc. Tôi hứa với bố là tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa, nhưng bố bảo lần này bố phải đánh đòn để cho tôi nhớ. Tôi nín lặng không dám khóc nữa, phần vì sợ bố, phần vì tôi thấy không xứng đáng được khóc. Từ đó trở đi tôi quyết tâm không nói dối bố mẹ dù chỉ nửa câu.

Nói dối là một tính xấu mà học sinh chúng ta không nên mắc phải. Đây là một bài học lớn dành cho tôi.

Các thành viên của OLM thân mến, hãy chung tay tạo ra một cộng đồng học tập vui vẻ, bổ ích và hiệu quả. Nếu phát hiện gian lận, các bạn hãy gửi thông tin và dẫn chứng qua tin nhắn cho các admin, hoặc gửi mail về địa chỉ a@olm.vn.Hình thức xử phạt thời điểm hiện tại như sau: +) TK bị >=10 tài khoản khác tố cáo gian lận -> Bị quản lý điều tra:  Nếu đúng là điểm SP cao đột biến và...
Đọc tiếp

Các thành viên của OLM thân mến, hãy chung tay tạo ra một cộng đồng học tập vui vẻ, bổ ích và hiệu quả. Nếu phát hiện gian lận, các bạn hãy gửi thông tin và dẫn chứng qua tin nhắn cho các admin, hoặc gửi mail về địa chỉ a@olm.vn.

Hình thức xử phạt thời điểm hiện tại như sau: 

+) TK bị >=10 tài khoản khác tố cáo gian lận -> Bị quản lý điều tra:  Nếu đúng là điểm SP cao đột biến và các câu hỏi quá dễ + Copy nhiều => Lần 1:  Cảnh báo bằng tin nhắn ;  Lần 2: Reset điểm hỏi đáp về 0; Lần 3: Khóa nick

 +) Team: Bị >15 tài khoản khác tố cáo có sự auto tick điểm => Bị quản lý điều tra:  Nếu đúng là có sự buff điểm => Lần 1:  Cảnh báo bằng tin ghim trên đầu trang Hỏi đáp ;  Lần 2: Các thành viên trong team không thể tick đúng các câu trả lời.

-------------------

Câp nhật mới: Mỗi ngày, quản lý sẽ thống kê những tài khoản trên BXH. Một ngày, nếu bạn tăng 50SP thì tương ứng bạn phải trả lời được ít nhất 10 câu trả lời chất lượng (Tức là nếu bạn tăng 100SP/ngày thì bạn phải trả lời được ít nhất 20 câu chất lượng, ...). Các quản lý của OLM sẽ kiểm soát và đánh giá chất lượng câu trả lời của các bạn. Nếu đc quản lý tick, điểm GP của tài khoản sẽ tăng lên trên BXH.

Nếu các tài khoản không đủ điều kiện trên sẽ bị reset điểm hỏi đáp hôm đó về 0.

+ Đặc biệt với môn Văn, mỗi tài khoản chỉ được đăng tối đa 1 bài văn cho câu hỏi đó. Các câu trả lời không hợp lệ phía sau của tài khoản đó sẽ bị xóa và trừ điểm. Vì thế OLM rất khuyến khích các bạn tự lập dàn ý hoặc viết văn theo suy nghĩ của mình để có một câu trả lời hay và có ích. Những bài văn copy sẽ không được coi là câu trả lời chất lượng.

 ------------------

Mặt khác, BQT cũng tích cực thống kê các tài khoản hỏi và trả lời có trách nhiệm và thực sự chất lượng để tặng điểm GP cũng như tặng nhiều phần quà thú vị từ OLM.VN. Nếu tích cực đóng góp cho trang, chắc chắn tài khoản của các bạn sẽ được xếp hạng cao và nhận được thưởng từ BQT. Trang web luôn chào đón và vinh danh các bạn học sinh có tinh thần đóng góp và xây dựng cộng đồng học tập lớn mạnh và hiệu quả. Tất nhiên, các team học tập và hoạt động hiệu quả cũng sẽ được vinh danh trên trang web.

-------------------

Một lần nữa, các OLMers hãy thực hiện nghiêm túc nội quy, cùng nhau xây dựng diễn đàn Hỏi đáp ngày một lớn mạnh và hiệu quả. Cám ơn tất cả các bạn!

 

1
18 tháng 2 2021

thanks bn nha nhưng TK , SP, BXH là j vậy ạ

17 tháng 3 2016

Mình nghĩ triết lí đó là: vật chất không quan trọng mà quan trọng chính là tấm lòng.

~amen~

28 tháng 4 2016

n

 

17 tháng 10 2016

"Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời"
Trong cuộc đời, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ, được nghe tiếng ru ầu ơ ngọt ngào, được chìm vào trong giấc mơ trong làn gió mát từ tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trên đời này có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con như mẹ. Với tôi cũng vậy. Mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người tôi yêu thương nhất, kính trọng nhất, biết ơn nhất trên cuộc đời này.
Mẹ tôi năm nay đã ngoài 40 xuân. Mẹ bảo:"Tuổi này đâu còn trẻ đẹp gì nữa". Nhưng tôi vẫn thấy mẹ xinh nhất. Mẹ tôi không cao nhưng lại có vóc người cân đối, không béo cũng không gầy. Mẹ có một mái tóc đẹp hơn ai hết. Mái tóc đen mượt mà của mẹ luôn là niềm mơ ước của nhiều cô gái. Nhưng ấn tượng nhất về mẹ của tôi lại là đôi bàn tay. Đôi bàn tay ấy tuy gầy guộc, xấu xí nhưng chính đôi tay ấy đã nuôi tôi khôn lớn, đã giúp tôi được đến trường.
Mẹ tôi là một công nhân công trường. Sau giờ làm, mẹ vội vã trở về nhà, lo cơm nước cho hai bố con chúng tôi. Rồi mỗi tối, me lại phải giặt giũ quần áo, dạy tôi học...Trăm thứ việc dồn lên mẹ nhưng mẹ vẫn âm thầm chịu đựng. Trong mắt các đồng nghiệp, mẹ luôn là mẫu phụ nữ đảm việc nhà. Ai cũng quý mẹ.
Tôi cũng rất yêu mẹ. Nhưng tôi có lỗi với mẹ nhiều lắm. Hôm đó, đi học về, tôi thấy mẹ đang xem cuốn nhật kí của tôi. Tôi chạy tới, giật cuốn nhật kí lại, hét to:" Sao mẹ quá đáng thế! Sao mẹ lại xem bí mật của con? Con ghét mẹ! Con không cần mẹ nữa!". Những tưởng tôi sẽ ăn một cú tát trời giáng, nào ngờ, mẹ chỉ nhìn tôi mà khóc lặng. Mặc mẹ khóc, tôi bỏ lên phòng, khóa chặt cửa lại, bố gọi thế nào cũng không xuống. Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi cứ có cảm giác thiêu thiếu một cái gì đó. Thiếu gì nhỉ? Đúng rồi, một bàn tay yêu thương. Tôi nhắm mắt lại. Cái cảm giác ấy dần hiện ra khiến tôi sung sướng biết chừng nào...
Sáng hôm sau, không thấy mẹ, tôi đánh bạo hỏi bố. Thì ra, mẹ ốm và đã đi viện từ hôm qua. Bác sĩ bảo một tuần sau mẹ mới được ra viện. Một tuần ấy đối với tôi như một thảm họa. Trống vắng và buôn tủi vô cùng. Tôi cảm thấy ân hận vô cùng
Một tuần sau, mẹ về. Vừa gặp tôi, mẹ đã ôm chầm lấy tôi: "Mẹ xin lỗi con. Đáng ra mẹ không nên xem bí mật của con". Tôi thấy cảm động quá. mẹ tốt với tôi vậy mà tôi thì...
"Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con"
Dù lớn nhưng mãi mãi trong mắt mẹ, đứa con vẫn là thiên thần bé bỏng. Tôi yêu mẹ lắm!

28 tháng 10 2016
Trên trời cao có muôn ngàn ánh sao, trên đồng xa có muôn ngàn cây lúa, con chim rừng có muôn ngàn tiếng ca, cây trong vườn có muôn ngàn lá hoa, riêng mặt trời chỉ có một mà thôi và MẸ TÔI chỉ có một trên đời...

Ấm áp và yên bình nhất là tình yêu của mẹ. Người luôn thầm lặng dõi theo từng bước đi của con mình. Ngọt ngào nhất cũng chính là tình yêu của mẹ. Người xoa dịu bao cay đắng trong cuộc đời con cũng là mẹ... Nếu có người bảo tôi hãy kể về mẹ mình thì tôi chỉ có thể nói một câu đó là “Mẹ tôi là người có nụ cười thật hiền và một trái tim yêu thương không mệt mỏi”.

Những kỷ niệm và những câu chuyện để kể về mẹ tôi có lẽ không có thứ gì có thể thể diễn tả hết được. Ở đây tôi cũng chỉ kể về những kỷ niệm cũng như những hy sinh của mẹ tôi đối với gia đình và bốn đứa con trai yêu quý của mẹ.

Tôi còn nhớ thời bốn anh em tôi vẫn đang còn là những cậu học sinh cấp 1, 2, 3. Bốn anh em tôi sinh ra cách nhau cũng gần và phải nói là những bậc thang của mẹ. Vì vậy, việc học hành của bốn anh em chúng tôi cũng nối tiếp nhau và chính điều đó là một gánh nặng cho mẹ tôi trong việc chăm lo, nuôi nấng, dạy bảo trong việc ăn học của bốn anh em chúng tôi.

Cuộc sống cũng không ít khó khăn, hàng ngày mẹ tôi đã phải giải nắng dầm mưa, làm từng tấc đất, gieo từng hạt lúa ngoài đồng ruộng để kiếm cái ăn, cái mặc cho anh em chúng tôi. Thực ra, gia đình tôi cũng là gia đình nhà nông, tuy bố tôi là giáo viên những thời đó với đồng lương ít ỏi nên ngoài việc thu nhập từ tiền lương của bố thì bố mẹ tôi cũng phải làm rất nhiều ruộng. Phải nói rất vất vả, khó khăn, bố và mẹ tôi đã tầm tả nuôi chúng tôi ăn học từ nhỏ. Số mẹ tôi không được học hành như bao người khác do hoàn cảnh cũng như điều kiện trước đây, mẹ tôi số sinh ra rất vất vả. Song mẹ tôi là người có đức hy sinh và có trái tim nhân hậu.

Vì phải lo cho bốn anh em tôi ăn học đến trường mà cứ mỗi sáng tinh mơ sáng sớm mẹ tôi đã phải dậy chuẩn bị cơm nước cho chúng tôi. Bởi vì mẹ không muốn chúng tôi phải đói hay không kịp ăn uống gì trước khi đi học, sợ chúng tôi bị chậm giờ học. Mẹ tôi lúc nào cũng cố gắng vì chúng tôi, mẹ đã không nghĩ tới bản thân mẹ mà luôn có cái gì là cho các con, đời mẹ đã hy sinh quá nhiều tại sao mẹ lại không dành cho mẹ một cái gì chứ, nhiều lúc tôi muốn làm một điều gì đó thật lớn lao cho mẹ tôi bớt khổ cực và cảm thấy hạnh phúc hơn.

Nhiều lúc tôi đi học về là cũng các em giúp đỡ mẹ những việc mình làm được. Tôi rất thương mẹ tôi, từng giọt mồ hôi mẹ rơi trên con đường mưu sinh, giữa cái nắng như thiêu như đốt hay những cơn mưa bất chợt nhưng mẹ vẫn không làm mất đi nụ cười của mẹ dành cho con cái sau những giờ mẹ đi làm về cũng như những lời động viên, chia sẻ với tôi và các em tôi bất kể chuyện vui buồn.

Một điều nữa về mẹ đã làm tôi luôn đau đáu trong lòng và thấy rất thương mẹ tôi đó là cách đây khoảng 8 năm từ năm 2001. Thời gian đó vì các cậu tôi đều đi công tác xa ở nước ngoài, trong gia đình mẹ tôi thì chỉ mẹ là con gái duy nhất. Các cậu đi xa hết nên phải đón ông bà ngoại tôi về quê và mẹ tôi phải thay thế các cậu trong việc chăm sóc cho ông bà.

Bà ngoại tôi thì rất khỏe mạnh và phải nói ông trời đã ban cho bà một sức khỏe mà ít người có được, tôi rất tự hào vì mình có một người bà như thế. Tuy nhiên, ông ngoại tôi lại không được như vậy, số ông lại rất khổ và ông bị bệnh Parktinson rung toàn thân và đó là những vất vả và phải nói đây là giai đoạn mà mẹ tôi phải chịu hy sinh và cũng thiệt thòi nhiều nhất.

Kể từ đó mẹ tôi hết ngày này qua ngày khác hết chăm sóc cho bà tôi, lại lo cho ông tôi từ miếng cơm, bát cháo. Thời gian khi ông đang còn có sức khỏe đi lại được thì mẹ tôi còn đỡ vất vả, nhưng cho đến thời gian ông tôi yếu đi và rất khó khăn trong đi lại thì mẹ tôi cực rất nhiều trong việc chăm sóc cho ông. Việc chăm lo cơm nước cho ông, rồi sinh hoạt của ông, lo cho ông ăn ngủ, đi lại rất khó khăn. Mẹ tôi đã phải đút cho ông ăn từng thìa cháo vì ông tôi lúc này chỉ ăn được cháo, phải nói ông tôi ăn cháo hết ngày này qua ngày khác mà chỉ với cháo. Vì thương ông và cũng muốn cho ông ăn được ngon, đỡ chán mẹ tôi lúc nào cũng tìm hết thứ này thứ khác để thay đổi khẩu vị của cháo để ông được ăn ngon và làm cho ông vui.

Ông tôi rất gầy yếu và nhìn ông tôi rất thương, tôi muốn làm một cái gì đó để cho ông được khỏe mạnh như bao người khác, để ông không bị ốm đau, bệnh tật. Với việc chăm sóc ông, hàng đêm mẹ tôi đã phải thức trắng đêm để lo cho ông từng li từng tý trong giấc ngủ và sinh hoạt của ông. Mẹ tôi đã hy sinh rất nhiều qua mấy năm trời chăm sóc cho ông ngoại tôi, tôi thương mẹ tôi nhiều lắm và không biết làm sao để giúp mẹ tôi được nhiều hơn. Việc chăm ông từ năm này qua năm khác chỉ mình mẹ tôi phụ trách và chính thời gian này cũng là thời gian sức khỏe mẹ tôi bị giảm sút rất nhiều, mẹ tôi đã bị ảnh hưởng sức khỏe, thần kinh từ việc thức đêm không ngủ.

Còn nhớ hồi tôi đang đi học ôn thi đại học ở TP.Vinh, chỉ còn 4 tháng nữa là thi đại học thì tôi nghỉ ôn và về nhà tự học. Thế rồi về nhà là tôi chạy sang nhà ông bà, ngủ bên ông bà, tôi muốn thay mẹ tôi chăm cho ông, rãnh lúc nào là tôi thay cho mẹ, tôi không muốn nhìn mẹ lúc nào cũng chịu hy sinh, khổ cực nhiều, tôi thương mẹ tôi, tôi về là sang ngay với ông tôi. Hồi đó tôi chăm ông được 4 tháng và vì tôi có sức khỏe nên việc chăm cũng quen đi, nhưng tôi cũng bị thức đêm nhiều đến gầy đi 7 kg. Thử hỏi việc tôi chăm có 4 tháng mà gầy đi 7kg thì mẹ tôi chăm ông hết ngày này qua ngày khác, hết tháng này qua tháng khác, hết năm này qua năm khác.. mẹ tôi sẽ như thế nào.

Nhưng tôi dám đảm bảo là không ai có thể chăm ông tôi chu đáo như mẹ, trong con mắt tôi mẹ tôi là một người mẹ, một cô giáo, một bác sỹ, một tấm gương cho con cái noi theo.
Quá trình mẹ chăm sóc cho ông tôi đã in theo thời gian và đó là những tình cảm của mẹ tôi dành cho ông tôi là người cha của mẹ, người ông của tôi. Mẹ tôi đã cố gắng hết sức để xứng đáng với công ơn sinh thành của ông ngoại tôi, mẹ tôi đã cố làm tốt bổn phận của một người con cho tròn chữ “ hiếu”. Nhiều lúc tôi tự hỏi, không biết sau này bố mẹ tôi già tôi có chăm sóc được bố mẹ như mẹ làm bây giờ hay không.

Thời gian trôi qua và rồi ông tôi ngày càng yếu đi vì tuổi già và bệnh rung, ông tôi đã mất để lại bao luyến tiếc và đau buồn đối với con cháu và người thân. Ông mất đã làm mẹ tôi sốc rất mạnh, dường như kiệt sức và mẹ tôi khóc trong tiếng nghẹn ngào, mẹ tôi đã như không còn gì nữa, bởi bao nhiêu gắn bó, tình cảm bao năm, sự chăm sóc gói trọn cho ông, công nuôi dưỡng ông hết năm này qua năm khác vậy mà ông ra đi thử hỏi nếu ai là mẹ tôi cũng thế thôi. Trước khi mất ông tôi cũng đã nhỏ từng giọt nước mắt và đó như là một điều mà ông muốn nhắn nhủ với con cháu, chào tạm biệt và là những tình thương của ông dành cho mẹ tôi.

Từ ngày ông mất, mẹ tôi đã suy sụp tinh thần rất nhiều. Chúng tôi đã phải động viên mẹ, chăm sóc mẹ để mẹ được khỏe trở lại, mong mẹ hãy vì chúng con. Tôi thương mẹ lắm, ông mất đi mẹ không chịu ăn uống, lúc nào mẹ cũng bên cạnh bàn thờ ông, những giọt nước mắt của mẹ chảy suốt càng làm cho tôi nghĩ và thương mẹ rất nhiều. Và rồi thời gian trôi qua mẹ tôi cũng đã khá hơn và quay trở lại với cuộc sống bình thường. Nhưng một điều luôn in sâu trong trái tim mẹ đó là hình ảnh của người ông tôi, người đã dạy dỗ nuôi nấng mẹ tôi nên người và cũng là người mà mẹ tôi đã hy sinh bao sức lực để chăm sóc cho ông.

Bạn biết không, mẹ hay răn dạy chúng tôi rằng sống phải biết thương yêu, đùm bọc nhau cho dù hoành cảnh có nghèo nhưng mình phải sống cho đúng đạo làm người. Cứ thế, mẹ thầm lặng gánh trên vai bao bộn bề lo toan để đóng cho trọn vai diễn lớn và thiêng liêng nhất đời mình: “làm MẸ". Từ năm này sang năm khác, mẹ như ngọn đèn cố cháy mãi để thắp sáng cho tương lai của chúng tôi, mong con cái mẹ không phải sống cuộc sống khổ cực, mẹ luôn mong cho các con trưởng thành và có cuộc sống sung sướng. Những hình ảnh đẹp long lanh của mẹ tôi luôn ở trong tim tôi, là một
Tấm gương để chúng tôi noi theo cả cuộc đời. Tôi tự hào về mẹ!

Từ "MẸ" nghe thật vĩ đại mọi người nhỉ, thế nhưng mỗi người mẹ đôi khi lại là những người hết sức bình dị, xuất thân từ mọi tầng lớp trong xã hội. Tôi còn nhớ có một nhà văn nổi tiếng từng nói: “Trong tất cả các kì quan trên thế giới, kì quan đẹp nhất là trái tim người mẹ”. Thực tế, trong lòng mỗi người, chắc ai cũng mong có những phép màu hay điều may mắn sẽ đến với đời mình, nhưng theo tôi, tất cả chúng ta đều đã nhận được một điều kì diệu mà không gì có thể so sánh bằng. Đó là tạo hóa đã ban cho chúng ta một người mẹ - một thiên thần - chỉ có 1 trong đời!  
1 tháng 8 2023

CTV nào đi ngang thì cho lên CHH giúp mình nha chứ mình pay mác ròi =)) cảm ơn gấc nhiều <3

1 tháng 8 2023

Mọi người vào đọc ở đó, đây cũng là cách lưu trữ lâu dễ tìm đọc ấy ^^

Cảm ơn Thảo Vy

20 tháng 11 2019

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

Cũng phê con tê tê

20 tháng 11 2019

:>>>>>>> Ở Trần Duy Hưng?

Tên truyện: Siêu năng lực cuồng dâmTác giả: Zentai-kunChap 1: Tôi từ nhỏ đã sở hữu một năng lực đặc biệt,mà chắc chẳng ai đoán ra: Năng lực dâm dục.Tôi có thể khiến bất kì thiếu nữ nào "đổ ngã" trước tôi.Tuy vậy,tôi không kể cho ai về năng lực của mình,cũng không sử dụng nó.Hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhập học ở trường Trung Học Furushi.Trước mặt tôi là hội trưởng hội...
Đọc tiếp

Tên truyện: Siêu năng lực cuồng dâm

Tác giả: Zentai-kun

Chap 1: 

Tôi từ nhỏ đã sở hữu một năng lực đặc biệt,mà chắc chẳng ai đoán ra: Năng lực dâm dục.Tôi có thể khiến bất kì thiếu nữ nào "đổ ngã" trước tôi.Tuy vậy,tôi không kể cho ai về năng lực của mình,cũng không sử dụng nó.Hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhập học ở trường Trung Học Furushi.Trước mặt tôi là hội trưởng hội học sinh nổi tiếng nghiêm khắc với thành tích học tập cao ngất - Mina.Nhìn thoáng qua cơ thể Mina,tôi có thể đoán ra chỉ số 3 vòng của cô ngay tức khắc : 190 - 56 - 92.Dáng vẻ cao ngất cùng với đồi núi đồ sộ kia được ẩn giấu qua lớp đồng phục chật chội,dày cộp.Cô cất giọng với tôi:

- Cậu là học sinh mới chuyển vào à?Thẻ đâu?

- Tôi không có thẻ.

- Chứng minh nhân dân?

- Cũng không có.

- Thế cậu vào trường tay không à?

- Tôi có đem theo sách vở.

- Cậu đi về đi,học trường này phải có thẻ! - Mina hất hàm bảo tôi,ánh mắt tóe lên sự giận dữ.

 Tôi nói:

- Để tôi gặp hiệu trưởng,bà ấy đặt cách cho tôi vào đây.

- Đặt cách?Con người nghèo túng tùng như anh thì có gì mà đặt cách chứ? - Cô ta chỉ vào người tôi,vẻ khinh thường.

 Một giọng nói cất sau lưng,tôi quay người lại,thì ra là hiệu trưởng.

- Mina,đây là Zentai,học sinh từ Úc chuyển về,hãy để cho cậu ấy vào đi.

- Dạ...- Mina hậm hực,lườm xéo tôi một cái như muốn nói "Ta sẽ ăn thịt ngươi,cứ đợi đấy!"

End chap 1

3

bạn dâm lắm à

29 tháng 4 2019

Truyện hay nhỉ :-*

13 tháng 4 2018

b, Câu chuyện bi tráng về cuộc đời Tnú: “Tnú không cứu được vợ con”- cụ Mết nhắc tới bốn lần nhấn mạnh

    + Khi chưa cầm vũ khí chiến đấu, thì ngay cả những người thân Tnú không giữ được

    + Cụ Mết khẳng định, đấu tranh cần có vũ khí, đó là con đường duy nhất bảo vệ được những điều thân yêu, thiêng liêng

- Chân lí cách mạng đúc rút từ chính thực tế xương máu của dân tộc, những con người thương yêu nên chân lí phải ghi nhớ, truyền dạy cho thế hệ sau

11 tháng 11 2019

Chủ đề cụ thể: Tình bạn trong thời đại công nghệ số

Lên ý tưởng trình bày các ý:

Công nghệ hiện nay trở nên phổ biến, con người dễ dàng kết nối với nhau nhưng cũng dễ dàng xa nhau, tình bạn cũng vì thế trải qua thử thách

- Tầm quan trọng của tình bạn trong đời sống hiện đại

- Việc con người dễ dàng liên lạc với nhau qua mạng xã hội, việc gặp gỡ sẽ bị hạn chế

- Nhiều yếu tố của cuộc sống ảnh hưởng, chi phối tình bạn

- Con người có nhu cầu trao đổi thông tin, tình cảm, tư tưởng với nhau

- Tình bạn giúp con người mạnh mẽ, có người lắng nghe, chia sẻ

- Tình bạn là thực tế trải nghiệm của đời sống, con người, con người không thể sống thiếu bạn bè

- Cần tạo ra sự kết nối từ thực tế thay vì việc sống trong

20 tháng 3 2017

Đáp án: A

Lỗ Tấn đổi chí hướng nhân một lần ông xem phim thấy những người Trung Quốc hăm hở đi xem quân Nhật chém một người Trung Quốc làm gián điệp cho Nga. Ông giật mình nhận ra rằng: “chữa bệnh thể xác không quan trọng bằng chữa bệnh tinh thần”

=> Ông chuyển sang làm văn nghệ.