K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Những năm thập niên 90 của Thế kỷ trước, em lúc ý sv năm đầu, nhà em và nhà gấu cách nhau 3 km, tối cuối tuần em toàn hì hụi đạp xe đến nhà gấu chơi. Hai nhà cách nhau 3 km nhưng thời ý đường xá vắng lắm chả như bây giờ. Đoạn đường từ nhà em đến nhà gấu đi qua một nghĩa địa gần sát đường, trời tháng 10 âm lịch đi qua đó vừa tối vừa lạnh, cũng ghê, nhưng đang máu yêu đương lên e chả nghĩ hay sợ gì. Một lần sau khi chơi ở nhà gấu về tầm 22h30, em hì hụi đạp xe về nhà, vừa đi vừa huýt sáo rất vui vẻ. Trời tháng 10 tối, đèn đường k có, tầm nhìn chỉ cỡ 20-25 m, đang đi tự nhiên em nghe tiếng xe máy nổ ầm ầm, kiểu xe bị ” nổ” bô hoặc bô tháo ra ý, trời tối như mực, căng mắt k nhìn thấy gì nên e sợ, đi nép vào sát mé đường vì sợ xe máy nó phang vào ( hồi ý chưa được tự do yêu đương toàn trốn đi chơi trộm, rủi có va chạm hay ngã thì to tội).

📷

Em căng mắt ra nhìn và để ý, thấy đối diện có 3 chú cởi trần cưỡi trên con xe cup78 càng vênh phóng ầm ầm vụt qua, chả thấy bật đèn đóm gì.Thở phảo nhẹ nhõm e lại tiếp tục đạp xe, tự nhiên tiếng xe máy im tịt như chưa hề có trước ý vài giây. Em lúc ý đầu nhảy số, chết mẹ, trời lạnh mà sao ba thằng ý cởi trần, giờ xe nó lại im, hay nó thấy mình đi 1 mình đường vắng nó dừng xe quay lại cướp. Em tăng tốc và cảnh giác cao độ, cố gắng đạp nhanh để về gần chỗ có nhà dân ven đường cách ý khoảng 700-800 m. Trời tối nên dù sợ bị cướp n không thể đi nhanh được, sau vài giây im lặng thì tiếng xe máy lại nổi lên, nó chạy ngay đằng sau em. Vừa đạp sát mép đường, thỉnh thoảng ngoái lại, nhưng trời tối quá em k tài nào nhìn thấy gì phía sau, chỉ cảm nhận là nó đang chạy ngay sau mình.

Lúc ý nghĩ thôi chắc nó tính cướp mình rồi, nhưng lạ là phải tầm mấy chục giây mà k thấy xe vượt qua hay tiến sát em, vì sợ và cảnh giác nên e vừa đạp xe vừa ngoái lại liên tục để quan sát. Chợt từ xa chỗ khúc cua có anh đèn xe loé sáng, em mừng lắm vì đó là đèn xe o tô. E gắng đạp thật nhanh, đến lúc cái xe oto hiện ra sau khúc cua, ánh đèn sáng loà, em ngoái lại nhìn, tuyệt nhiên k hề thấy cái xe máy nào sau em, truớc đó tầm 5-6 s vẫn có cảm giác nó đang đuổi sát lưng mà giờ k nghe tiếng xe và cũng k hề có cái xe nào, chỉ có bên tay trái là cái nghĩa địa với những ngôi mộ nằm cách đường tầm 30-40 m. Sau này em còn đi qua đó nhiều lần, k thấy gì, chỉ thỉnh thoảng da gà và tóc gáy dựng ngược lên thôi ( những lần sau liều mạng lôi trộm xe máy của ông cụ đi, qua đó là cứ hết ga hết số thôi)

Truyện Thứ 2 : Tác Giả Mít tố nữ

Chuyện xảy ra khi em còn trẻ và là lần đầu tiên trong đời nên em rất ấn tượng.

Hôm ấy bà chị họ em bị mổ ruột thừa. Em vừa đi làm về thì bác gái em kêu vào bệnh viện trông chị với bác. Thế là ăn tối xong, em xách đồ vào viện.

Bà chị vừa mổ ra nằm phòng hậu phẫu Bệnh viện Thống Nhất. Người nhà không có chỗ nghỉ, ban ngày loanh quanh bên ngoài tối mạnh ai trải chiếu chiếm chỗ nằm hành lang. 9h tối hai bác cháu em cũng chiếm một chỗ cách cửa phòng hậu phẫu không xa lắm.

Cái bệnh viện Thống nhất ngày đó cũ xì, đèn đóm âm u nhưng em cũng không thấy sợ gì lắm vì bên cạnh là bà bác to béo đẫy đà. Cảm giác nằm cạnh rất yên tâm. Nói chuyện qua lại một chút thì bác em ngủ mất. Em cũng nhắm mắt.

Đến bây giờ em vẫn nhớ là lúc đó em chưa ngủ. Chỉ vừa nằm xuống nhắm mắt thì em nghe một tràng cười khành khạch của đàn ông rồi tiếp đó là cảm giác nặng chịch cả người không thể nhúc nhích gì được. Em ra sức chống cự rồi tự nhiên người lại nhẹ hẫng. Em ngồi bật dậy bên tai vẫn nghe tiếng cười ma quái khó tả cứ vang lên xa dần. Ối cha mẹ ơi, em không dám nằm luôn, ngồi mà tỉnh như sáo. Đang ngồi thì lại nghe tiếng xe đẩy rầm rập chạy qua, một người lớn tuổi nằm trên băng ca được đưa về nhà.

0
em có sở thích là cứ đêm lại lên đây đọc truyện ma cho dễ ngủ , đọc nhiều truyện rồi em thấy có nhiều chuyện cũng hư cấu mà cũng có nhiều chuyện em đọc xong là cả đêm không ngủ được ! em từ nhỏ bà nội bảo là vía yếu nên hay bị ngườt ta vẹo ! xong đây em xin kể 1 chuyển lần đầu gặp ma mà em cả đời vẫn nhớ!chuyện cũng gần đây thôi ! hè 2015 em là sv năm nhất nên nghỉ hè...
Đọc tiếp

em có sở thích là cứ đêm lại lên đây đọc truyện ma cho dễ ngủ , đọc nhiều truyện rồi em thấy có nhiều chuyện cũng hư cấu mà cũng có nhiều chuyện em đọc xong là cả đêm không ngủ được ! em từ nhỏ bà nội bảo là vía yếu nên hay bị ngườt ta vẹo ! xong đây em xin kể 1 chuyển lần đầu gặp ma mà em cả đời vẫn nhớ!
chuyện cũng gần đây thôi ! hè 2015 em là sv năm nhất nên nghỉ hè về nhà chơi, nhà em thì ở gialai các bác ạ ! chuyện cũng không có gì đâu nếu em không nhận lời thằng bạn học cùng năm cấp 3 với em là lên trại bò chơi cùng với nó , trại bò nhà nó không làm cạnh nhà nhà đâu mà ở xa tít trong núi ! muốn vào trại nhà nó từ tp pleiku vào phải 50 cây ! hôm đây nó rủ vào nhậu rồi chơi với nó mấy ngày ! mà nói đến nhậu là em máu lắm ( vì sv mà, bác nào sv máu khoản này lắm hiha)! em rủ thêm 1 thằng bạn nữa ! nó tên là bảo ! thế là hôm đó 2 thằng xách con dream chiến lao thẳng vào vùng đồi núi để nhậu với thằng bạn , đến nơi thì thằng bạn em rủ đi tắn suối với đi ăn trộm trái cây của người đồng bào! em cũng hào hứng lắm ! thế là 3 thằng xách xe đi tắm xuối ! tắm xong thì quần áo ướt hết nên em cưởi trần đi hát trộm trái cây luôn ( em không biết mỗi vùng miền như thế nào nhưng các cụ xóm em bảo đi vào núi mà cởi áo dễ bị vong theo ) . đang đi kiếm trái cây thì thằng bảo bạn em hét lên ” ê mày có cái nhà thờ kìa ” em suy nghĩ thế éo nào lại có cái nhà thờ mọc giưa rừng núi thế này , em nhìn theo hướng chỉ tay của nó thì đúng có 1 cái nhà thờ thật ! thằng bạn e ở trại bò kêu ” thôi m đừng qua đó nhìn ghê lắm ” em thì tính tò mò liền bật lại ” ghê gì mà ghê ae mình qua khám phá tí ” . thằng bạn em cũng ầm ừ , thế là 3 thằng chạy ra chỗ nhà thờ đó , nhà thờ đó cách suối bọn em tắm tầm 500 m ! đi tới nơi thì đó thì là 1 nhà thờ cũ kĩ ! cửa chính với cửa sổ đều không còn ! rêu mọc khắp nơi , nói chung nhìn cái nhà thờ đó cũ kĩ lắm ( chắc e đạp phát là sập ) điều làm em chú ý nhất là xung quan tường đều là lỗ bạn bắn , dưới đất nhiều đầu bạn lắm ! e cũng nghĩ là nơi đây chắc hồi chiến tranh là nổ súng ác lắm đây ! tự nhiên thằng bảo kêu ” ê m hay ae làm 1 tấm kỉ niệm đi ” người ta thường kêu không nên chụp ảnh ở những nơi u ám , vậy mà cũng móc đt ra chụp mới ghê ! chụp xong 3 thằng cười inh ỏi ( giờ nghĩ lại toàn chơi ngu không ) ! nói chung là lúc đấy chúng e cũng không có gặp chuyện gì kì lạ cả .( mà mọi chuyện. bắt đầu từ khi e về nhà của em cơ , thế mới biết là nó theo mình tới tận nhà cơ ! kinh thật ) sau đó đang ngồi nhậu trong trại bò thì bố e gọi ” thằng kia hôm nay giỗ các cụ mà mày đi đâu thế ! về nhà ngay ” thế là e lật đật tốc biến về nhà ngay không thì bố em cho combo vô ảnh cước với nộ long cước thì vỡ loa đài ngay :v . câu chuyện giờ mới bắt đầu nè các bác , 2 ngày sau , khi em đang ngủ thì bị bóng đè , mà bóng đè thì em bị nhiều rồi nên thôi cũng kệ để tí rồi hết ! nhưng lần này bóng bè 1 cách là kì lạ lần đầu e bị . trong tiền thức đó e thấy mình quay lại cái nhà thờ đó , e không hiểu sao e lại quay lại nơi đó các bác ạ ! lúc đó em thấy 1 cảnh tượng mà như kiểu em là người chứng kiến ý ! e thấy 1 sợi dây thừng bộc thắt nút như thắt cổ ý treo lủng lẳng trên xà ngang ý ! nhưng trên dây có 1 nút thắt nữa như kiểu phong ấn cái dây thừng thắt cổ đó vậy ! thì lúc đó có thằng nhỏ đi qua e gặng hỏi ” dây này làm gì thế cu ” nó kêu dây thừng này hồi xưa mẹ nó thắt cổ tự tử sau đó bị ông thầy thắt nút nữa nên mẹ nó không ra được , nên nó nài nỉ e cởi thắt dùm mẹ nó ” trời ơi ! nghĩ sao lúc đó em tự nhiên lao đầu vào cởi thắt nữa chứ , mặc dù đó chỉ là trong tiềm thức em làm vậy chứ không phải ngoài đời ( như kiểu mơ vậy nhưng nó thật lắm lúc em cởi thắt nút cảm giác thật lắm ) xong chuyện gì đến rồi sẽ đến ! lúc e cởi thắt nút ra thì bỗng dưng 1 người đàn bà xuất hiện trong tay bế 1 đứa bé nhìn e cười mà e cố nhìn cũng chẳng thấy mặt người phụ nữ đó ! xong em có cảm giác như kiểu hồn em bị hút vậy ! em kêu ú ớ mà chân tay chả làm gì đc lúc đó e bất lực lắm , thì e nghe giọng bố e quát ” thằng kia đêm hôm gào cái gì thế ” thì em bật dậy ! ôi trời lúc này là cảnh thực cách bác ạ ! đập vào mặt em lúc này là 1 khuôn mặt xanh lè đang nhìn em cười ! e tức mình ( đoan này hơi tục tí , vì e nghĩ ai trong hoàn cảnh này chắc cũng như e thôi ) e chửi ” đmm” e bật dậy đạp vào cái ghế mà nó đang ngồi nhìn e , xong nó bay vụt qua cửa sổ thời gian e chửi e đạp nó bay chỉ vỏn vẹn 1 giây thôi các bác ạ ! như kiểu phản xạ á . xong lúc đó e bật điện , bật đt xen giờ thì lúc đó đúng 0h tròn các bác ạ ! lúc đó e lạnh sống lưng phải 10 p , bố mẹ vô hỏi han thì e kêu gặp ác mộng nên la làng ! lúc đó e phải làm 3,4 điếu thuốc mới bình tĩnh được , xong bật điện mở nhạc phật xuốt đêm e mới ngủ được ! sáng mai e kể với nà nội thì bà bảo m bị vonh theo rồi , nên bà e phải điện cho bên ngoài bắc quê e cúng các cụ để phòng trừ , e cũng đem chuyện này kể với thằng bảo thì nó bảo nó cũng bị như e nhưng là bị thằng nhóc dí đến nỗi nó bật dậy đấm thằng em nó ngủ cùng xịt cả máu mũi . e hỏi bà tiếp thì bà bảo hôm đấy nhà mình các cụ về nên nó không dám vào nên hù bạn con trước ! nó đợi các cụ mình đi nó mới dám vào nhà. e nghe mà kinh người nên kêu mẹ thì thầy nọ thầy kia xem ntn nào mà để tránh ! nói chung chuyện cũng qua nên e khuyên các bác tới các cơi u ám thì đừng nên cười đùa hay chụp ảnh! kẻo lại bị như e ! giờ cứ phải cầm bùa kè kè bên mình thì toi các bác ạ

1
10 tháng 4 2022

chắc bạn vi phạm nội quy nên họ không cho vào

giờ muốn vào thì cậu đăng kí tài khoản mới

quê mình ở đông hà – ninh hải – ninh hoà – khánh hoà .một làng chài quen biển , dân cư làm nghề biển , nuôi tôm , làm muối ….truyện 1 : vào năm 2008 . mình học lớp 12 ..ở quê mình khi đó học sinh 12 thì phải có 3 bữa / tuần học phụ đạo vào ban đêm để ôn thi tốt nghiệp . nhà mình nằm trong hẻm hẹp và dài 2 bên là tường vách và một bên là dây kẽm ngăn hẽm với khu đất trống .....
Đọc tiếp

quê mình ở đông hà – ninh hải – ninh hoà – khánh hoà .một làng chài quen biển , dân cư làm nghề biển , nuôi tôm , làm muối ….

truyện 1 : vào năm 2008 . mình học lớp 12 ..ở quê mình khi đó học sinh 12 thì phải có 3 bữa / tuần học phụ đạo vào ban đêm để ôn thi tốt nghiệp . nhà mình nằm trong hẻm hẹp và dài 2 bên là tường vách và một bên là dây kẽm ngăn hẽm với khu đất trống .. đường thì nhỏ hẹp thiếu sáng .. lúc ấy tầm 10 giờ tối trên đường đi học về .. đạp xe đạp lúc quẹo vào nhà mình thì mình có phát hiện phía trước có một người con gái mặt áo trắng , không trong rõ mặt nhưng chắc chắn 1 điều là khá xinh .. vì là con trai mới lớn nên mình cũng nhát gái lúc chạy lại sát người con gái đó thì người con gái đó có lách qua để cho mình đi ( vì đường hẹp ) lúc qua mặt thì mình cũng có lén nhìn nhưng không dám nhìn trực diện .. vì như thế là mất lịch sự .. nhưng khi đi được 1 đoạn khoản 5 mét mình mới tiếc nuối vì lúc dậy thì giờ chưa thấy người nào đẹp như vậy . mình quay đầu lại nhìn thì …… không thấy cô gái đó nữa … lúc ấy vẫn chưa xoắn lắm chỉ thấy tiếc thôi .. nhưng khi mình đi được 1 đoạn nữa thì cảm giác lạnh cả người và đầu óc mình lại mụ mị nhớ về khoản khắc lúc chạy qua mặt cô gái đó .. hình ảnh rõ mồn một là cô gái đó đứng lách sát vào tường cảm giác như là tờ giấy bị dính chặc vào tường vậy .. lúc nhở lại cảnh đó thì hoản hồn mà chạy .. về tới nhà rồi mà biết bao nhiêu suy nghĩ ùa về .. từ bé đến lớn ở trong thôn mình chưa gặp người con gái ấy bao giờ .. vì ở quê rất ít người nên ai cũng biết mặt nhau cả .. và điều đáng nói là cái hẽm dài 50m chỉ có mỗi nhà em thôi … sau này mình có tâm sự với mẹ thì được kể gần đó lúc trước có người con gái mang thai chết tại đó

📷

đây là câu chuyện có thật 100% .. nếu các bác thích mình có thể kể tiếp 2 câu chuyện nữa ..

———————————————————————————————-
truyện 2 :quê mình gần biển nên nhỏ lớn giờ mình hay chứng kiến nhiều vụ đuối nước lắm .. khoản thời gian trước thì có một bé trai bị đuối nước .. thằng bé này thì mình có nhớ mặt nó ngờ ngợ thôi chứ mấy đứa nhỏ mình nhìn đứa nào cũng như đứa nào … năm 2009 . mình học năm 1 dh công nghiệp tphcm .. nghĩ hè về quê chơi .. ở thành phố quen rồi nên mình đi chơi rất khuya .. tầm 11h30 gì đấy mình về nhà .. cũng trên đường về nhà thì mình mắc tiểu quá nên tạc ra ngoài biển đi ( vừa nhanh vừa mát ) .. nơi mình gần biển nhưng không phải có bãi biển như mấy bác nghĩ đâu nhé .. nhà vẫn được xây ra sát mép nước .. vì là nơi kín gió nên không có sóng to gió lớn gì đâu .. kiểu như trong vịnh ấy .. nhà thằng bạn mình thì nằm gần mép nước .. mình đi ra gần nhà nó tiểu sẳn tiện có gặp nó thì anh em tán gẫu cho vui

.. ở quê thì trời tối lắm .. khoản 8 9 h là không thấy ai ở ngoài đâu hết .. đang hưởng thụ không khí của gió biển thì lúc đó có 2 đứa bé nắm tay nhau 1 trai 1 gái vừa chạy vừa cười chạy ngang qua mình . mặc đồ cũng bình thường như

mấy đứa khác thôi .. nói chung không có gì đặc biệt cả .. một lúc sau thì tụi nó cũng chạy ra đến ngay nhà thằng bạn mình .. mình cũng đi theo sau .. ( mình đi tiểu ) .. chúng nó vui vẻ như là không có mình ở đó vậy … mình để ý thấy tụi nó chạy quanh nhà thằng bạn mình .. vừa chạy vừa cười .. lúc đầu mình cũng thấy bình thường thôi .. nhưng khi mình gần ra tới nới thì mình thấy thằng bé trai nó đang đứng lên cái bờ tường nhà thằng bạn .. nó đưa tay kéo bé gái vào nhà thằng bạn .. lúc đấy mình cảm nhận có điều đéo ổn rồi .. cái tường mà ngày thường mình cũng nhãy qua để vào nhà thằng bạn cao hơn gắp 3 lần mấy đứa này nhé .. mình cũng đi ra xem sao .. nhưng nhìn vào nhà thằng bạn thì không thấy gì hết .. lúc ấy mình về luôn .. éo dám tiểu nữa .. cái mà mình nhớ nhất là khuôn mặt của thằng bé trai là mình đã gặp ở đâu rồi … không chắc chắn là thằng nhóc ngày trước không .. nhưng mình đảm bão 80% là nó .. sáng hôm sau mình có qua nhà thằng bạn để thông báo cho nó biết

và được nó kể câu chuyện thứ 3 …

có ai muốn nghe nữa không .. chứ mình thấy truyện 2 nhạt nhẽo quá

————————————————————————-

sau khi em kể nó chuyện tối hôm qua thì thằng bạn em nó cũng hơi ngạc nhiên nhưng cũng không phản ứng gì .. nó nói nhà nó có ma rồi nó kể chuyện này cho em ..

chuyện 3 :dạo gần đây thằng em út nó hay bị chói mắt và nói cái gì đó không ai hiểu , như đại loại là .. đang ăn cơm thì nói ” buổi sáng mà ai mở đèn vậy trời” … “chói mắt quá” .. “đuổi nó ra đi má” .hôm rồi bà gì nó có qua nhà nó chơi .. đang thay tả cho con bã trên ván

( như cái giường nhưng được ghép lại bằng những tấm ván to) thằng em út của bạn em thì đứng bên cạnh xem . nó tầm 6 hay 7 tuổi gì đó

đang xem thì thằng nhỏ nó chỉ tay về góc nhà hướng từ dưới biển sau nhà đi lên và nói : nó lại lên nữa kìa dì , chói mắt quá . lúc này bà dì mới quãn hồn nhìn theo hướng nó chỉ thì chẳng thấy gì .. nhưng thằng nhóc cứ khăn khăn là đang tiến lại gần phía bà với thằng bé trên ván .. hoảng quá bà ta sẳng tay cầm tả lót đầy shit vơ tứ tung và luôn mồm chửi cút .. một lúc sau thì thằng nhóc kia mới nói nó đi xuống nhà dưới rồi .. về sau người nhà gặn hỏi thì thằng nhóc mới bảo là đã thấy mấy hôm nay rồi

nhưng nói không ai nghe . có người hỏi nó thấy gì thì nó nói thấy người mà mắt sáng như cái đèn xe hơi vậy ..

4
26 tháng 11 2019

hoan ho

26 tháng 11 2019

no no no no

Chào mọi người . Mọi người chào lại mình cái cho có hứng vào truyện cái nào :))))Hầy.. đợi mình châm điếu thuốc rồi kể nào , các bạn có tin trên đời này có ma hay không , có bạn có có bạn lại nghĩ đó là do trí tưởng tượng của con người khi ở hoàn cảnh nào đó khi mà tâm trí ta gọi nó là sợ , mình lớn lên ở bình chánh nhưng mình ở giáp ranh với long an thôi , chỗ mình ở ngày...
Đọc tiếp

Chào mọi người . Mọi người chào lại mình cái cho có hứng vào truyện cái nào :))))
Hầy.. đợi mình châm điếu thuốc rồi kể nào , các bạn có tin trên đời này có ma hay không , có bạn có có bạn lại nghĩ đó là do trí tưởng tượng của con người khi ở hoàn cảnh nào đó khi mà tâm trí ta gọi nó là sợ , mình lớn lên ở bình chánh nhưng mình ở giáp ranh với long an thôi , chỗ mình ở ngày trước ở cũng ngần 50 hộ , à mà nói chính xác ra thì là 57 hộ do mình hay làm dùm bố mình mấy cái phát mời họp tổ dân phố ấy , nhưng bây giờ chổ này vắng và sợ lắm do người ta quy hoạch hết rồi để xây cao tốc long thành gì gì đó , bây giờ chỉ còn tầm 23 hộ thôi , càng vào sâu đổ nát càng hiện rõ , chuyện cũng chả có gì nghê rợn từ ngày con bồ mình đi làm nhà hàng về toàn 10h 11h , mình cái tính thì lo xa nên toàn chờ nó về tới nhà mới chiệu đi ngủ , chuyện cũng không có gì nếu hôm đó nhà không mất wifi nên đành lôi cái võng trong nhà ra sân bà nội nằm để hút wifi ké ( tới giờ vẫn sài chùa và nằm ngoài sân ahihi ) trước khoảng sân là một không gian rộng và tối om vì nó nằm sát mép đường nên làm mình cứ rờn rợn , các bác nào ở xã cũng biết đường trong xã về đêm cây cối um tùm không đèn nó dị cỡ nào rồi , nhưng vì tình yêu em cân tất các bác ạ , chiều hôm đó mưa cũng lớn và đến đêm nó vẫn lách tách không chịu dừng , em thì nằm đó lâu lâu lại có gió thổi qua với cái hơi sương đêm làm em dựng cả xương sống , hôm đó em cũng mệt lắm dự là nói nó tối nay em ngủ sớm nhưng mà nghĩ lại không bỏ được em mới xuống bếp pha 3 bịch cà phê để làm 1 ca uống , thì bỗng chó khắp sớm em sủa vang rền em cũng thấy hơi sợ sợ rồi nhưng vẫn quyết định là đi mang theo ca cà phê với gói thuốc em nằm mở coi tiếp one piece còn dang dở nhưng mà những ngọn gió lâu lại ùa tới kèm theo tiếng hú cũa gió làm em cứ bồn chồn trong người , rồi cũng  11h.30 hai đứa nói chuỵen cũng tầm 1h sáng em cúp máy đề về ngủ một phần nó sợ em lạnh , nhưng mà hôm nay em lại gạt ý định đó bì đang coi tập cao trào cũa one piece nên em nán lại coi nốt rồi về tầm cũng 2h sáng trời cũng lạnh hơn rất nhiều em cứ ôm điện thoại cho đến khi em nhìn ra phía đường có ông lão đang đạp xe đẹp cứ ngó em chằm chằm rồi cười , em mới lẩm bẩm lẻ nào ông tám chở củi ra ngoài quán sớm vậy mới 2h sáng chả lẽ nào h này đã nấu nước lèo , em châm điếu thuốc ngó lại thì không thấy nữa , em cũng bắt đầu lo sợ về thứ mình thấy , em rơi vào cảm giác lo sợ đến mức nhìn con đường tối om mà em sợ không dám chạy về nhà dù nhà em chỉ cách chỉ cách đó 7 căn thôi , em cứ nằm đó với hi vọng ông nội sẽ đi tè khuy để em có thể ngủ nhờ nhà nội , lúc đó em thật sự chỉ muốn đập cửa kêu cứu ông nội mà lại nghĩ nhà nội út mới sinh con nên không dám kêu , em đành cắn răng nằm lại tầm 3h trời bỗng nhiên trở mưa nặng hạt làm mọi thứ nặng nề nay trở nên quá ảm đạm , bỗng trong tiếng mưa là tiếng xe đạp cót két vọng lại chỗ em , chắc chắn không phải ông tám vì ông chỉ chở củi ra rồi ở ngoài quán với bà tám chứ về làm gì mà mưa gió người ta cũng đạp lẹ chứ sao lại đạp chậm rãi như vậy, chợt mình nghe tiếng ai đó rao rõ mồn một , bánh đây bánh bột bánh chuối đây , mình đảm bảo rằng nghe rất rõ vì tiếng rao chậm rãi và từ từ , ông ấy lại nhìn mình cười lúc ấy mình như chết lặng đi chỉ biết đứng như chết nhìn theo mà nước mắt tuôn ra vì đã sợ đến mức không còn bước nỗi nữa , trời xoẹt gầm thì mọi thứ mình nhìn thấy chỉ là màu đen , bỗng ông nội mở cữa ra đi tiểu thì mình chỉ biết cảm ơn trời vì lúc đó ông nội như cứu tinh cũa mình , mình mở cữa lao thẳng vào giường ông nội nằm co ro trong đó mà chưa hết bàng hoàng vì nhưng gì đã thấy , mình kể lại cho ông nội nghe , ông nói mình hên vì gặp ông đó hiền chỉ hù mình còn gặp vong khác nó cho ăn bùn ăn đất thì xong , dù gì giờ trong mùng mình cũnf đã đỡ hoảng hơn . Nên tối nay lại ra võng nằm viết cho các bạn xem bây giờ rút kinh ngiệm bỏ trong túi củ tỏi chà bá luôn :))) em cày phim tiếp đây , em vốn văn vẻ như lờ nên các bác đừng chê .

0
Mình biết page cũng lâu rồi,cũng đọc được nhiều chuyện của mọi người nay mình xin xhia sẽ câu chuyện của mình đến các bạn ,mục đích chỉ là góp vui và cũng để các bạn thận trọng hơn trong việc tiềm kiếm nơi ở của mình.Mình là một người cực nhát gan (kể từ sau vụ nhà trọ) chứ trước đây mình cũng gan lắm hi.tối nào cũng nghe kể chuyên ma và xem phim ma dù đang ở nhà trọ ma...
Đọc tiếp

Mình biết page cũng lâu rồi,cũng đọc được nhiều chuyện của mọi người nay mình xin xhia sẽ câu chuyện của mình đến các bạn ,mục đích chỉ là góp vui và cũng để các bạn thận trọng hơn trong việc tiềm kiếm nơi ở của mình.

Mình là một người cực nhát gan (kể từ sau vụ nhà trọ) chứ trước đây mình cũng gan lắm hi.tối nào cũng nghe kể chuyên ma và xem phim ma dù đang ở nhà trọ ma ám.Nay rảnh rỗi mình xin gửi đến các bạn câu chuyện thật của mình đây là chuyện thật mình đã trải qua mình xin kể lại đúng như vậy không thêm bớt chi tiết hay hư cấu gì cả, các bạn nào ở cần thơ thì mình cho địa chỉ lại kiểm chứng luôn.

📷

Cách đây hơn năm rồi,lúc đấy mình ở trọ học cần thơ thời gian đầu mình ở với bạn bên trần văn hoài hẻm tên gì lâu rồi thì mình cũng không nhớ nữa, cái hèm đó đi đến cuối đường thì hẻm cụt quẹo phải có cái nhà mồ của gia đình chủ nhà trọ, đi thẳng vào thì có dãy nhà trọ dãy nhà trọ này không có cổng xây 2 mặt quay lưng vào nhau nhìn có vẻ vắng vẻ lắm dãy sau thì là dãy mình ở,nhưng vì không tìm được nhà trọ nào khác nên mình đành ở tạm chứ thấy cái đường ra phải đi qua cái nhà mồ là mình cũng ớn ớn rồi nên đi đêm thì mình chỉ đi với bạn thôi chứ không dám đi một mình nhưng cái nhà trọ này thì cũng còn kém xa cái sau này mình chuyển đi (cái này mình sẽ kể sau).cái nhà trọ này mất trộm thì nhiều chứ ma quỷ cũng ít thôi (vì không có cổng mà) không lang mang nữa mình xin đi vào vấn đề chính chuyện là hôm đó nhỏ ở với mình về quê mình ngủ mình đang ngủ thì nghe bước chân đi qua đi lại ngoài cửa vì mình trải chiếu ngủ trước đất phòng để đèn ngủ nên nhìn qua khe thì không thấy bóng người,nhưng bước chân thì càng lúc càng rõ và to (lúc này em hơi lạnh rồi), nằm niệm nam mô a di đà phật! một lát thì thiếp đi luôn.
Sáng dậy rồi cũng quên mất luôn,sau này em và nhỏ bạn không hợp nữa nên chuyển ra ở mình, nó thì qua ở với nhỏ kia, đêm đó vì chưa chuyển đồ đi hết nên ngủ lại đợi mai thì chuyển đi luôn lại một đêm sợ hãi của em, tối đó ngủ sớm nhìn phòng thấy trống trống cũng hơi lạnh rồi .mình đang ngủ thì có cảm giác sợ hải tim đập mạnh cái này mình ngủ cũng hay bị lắm(người ta nói thường bị bóng đè gì đó nhưng đó giờ mình không bị vậy khi nào ngủ mà có biến là ngủ sâu,đang ngủ nhưng thấy được xung quanh như thức vậy trong lòng sợ hải ,tim đập mạnh và cố gắng thức dậy bằng mọi cách) đêm đó đang ngủ thì mình cũng bị vậy cố gắng mở mắt ra thì phải mất 2 – 3 phút gì đó trong khi cố gắng mở mắt thì mình nghe tiếng cười rồi nói gì đó nhưng không rõ lắm tại đang mơ mang hay sau áh.Nhưng thôi em xin tạm biệt nhà trọ này và di cư đến cái nhà trọ khác cơn ác mộng của em cũng bắt đầu kể từ đây và nó ám ảnh mình đến tận bây giờ.
Mình xin kể qua cái nhà trọ này nó tọa lạc ở hẻm 188 đường 3/2 quận ninh kiều các bạn chạy vào hẻm đi khoảng 20m nhìn bên phài có cái cầu đi qua cái cầu ,bên trái có cái nhà nghỉ nhìn xéo một tí là thấy cái nhà trọ ,nhà bà chù o trước có lối đi thẳng vào bên trong nhà trọ này cũng xây 2 mặt đối lưng vào nhau dãy trước quay ra ngoài ,dãy trong thì quay mặt vào nhà bà chù, nhà bà chủ này thì có 2 gian,gian trên thì bà chủ ở,gian dưới thì gia đình con gái bà ngủ,phòng cùa mình thì tách biệt với 2 dãy đó tức là có một lối đi từ cổng vào trong phòng mình o cuối dãy đi đó từ cửa có thề nhìn thẳng ra cổng luôn.
Mình ờ đó khoảng 7-8 tháng gì đó ,àh có một chi tiết nữa mà mình đã bỏ qua có thể nó đã góp phần vào cơn ác mộng của mình sau này là cái cửa sổ mờ ra sau vườn là một chòm mả híc , lúc đầu mình cũng không nghĩ gì cả nhưng sau này mình đã đóng luôn cái cửa sổ đó lại và không bao giờ mở ra thêm một lần nào nữa.
Phòng cũng rộng rãi, lúc mình vào xem phòng thì trong phòng có để 2 cái giường khung sắt lót gỗ phía trên, chỗ rửa chén cũng khá rộng rãi, còn ái nhà tắm thì cũng nhỏ nhìn từ ngoài vào cũng âm u lắm vì quay cửa vào trong mà nên đi vệ sinh lúa nào cũng phải bắt đèn cả ,bà chủ nhà có gắn cái đèn tròn ở cửa màu vàng ấy nhưng mình vì sống một mình nên đi tắm chẳng bao giờ đóng cửa cả không hiểu sau cứ nhìn vào cái nhà tắm là mình đã thấy rờn rợn cả người rồi.mình sống ở đó thời gian đầu thì không thấy gì bất ổn cả,khoảng 3-4 tháng tiếp theo thì bắt đầu có biến.chuyện là vầy tối đó mình cũng như thường ngày online chát chít đã đời thì 10h hơn bắt đầu đi ngủ mình thì khó ngủ lắm nằm thì nằm vậy chứ cũng 11h hơn mới ngủ, đang ngủ thì nghe tiếng rõ cửa mình nghĩ là trộm chắc nó đang thăm dò mình ngủ chưa để biết đường mà làm ăn thôi..Mình ở một mình nên cũng hơi sợ nên dậy ra chốt cửa chặt lại rồi trở vào ngủ,cũng không nghĩ gì nữa.sau đó thì mình cũng quên luôn,Chuyện đó lại tiếp tục tái diễn vào cách đó mấy hôm nhưng lần này mình nằm im để nghe tiếng chân của nó xem có phải vậy không ,nhưng các bác ạ! Mình nghe rõ cửa 3 lần sau đó thì không nghe tiếng chân rời đi ,mình thấy hơi sợ rồi cố gắng trấn an rồi ngủ luôn,sáng dậy mình hỏi cái thằng ở cạnh bên thì nó bảo tối qua nó không nghe gì cả huhu dù đêm nào nó cũng thức rất khuya .Mình đem chuyện này nói lại với bạn trai mình thì anh bảo chuyển trọ đi ,mình thì cái tật làm biếng lại phải lang thang tiềm kiếm rồi chuyển đồ nữa nên mình bảo thôi cũng còn mấy tháng nữa thì ra trường rồi gắng ở chắc cũng không sao đâu,(nếu thời gian có thể quay lại mình sẽ đi ngay và luôn).
Thế là bạn mình bảo tối ngủ thì cài dao ở cửa,vậy là mình làm theo mấy tháng tiếp theo lại binh an mà sống sót nhưng chuyện chỉ thật sự bắt đầu khi mình về nhà thực tập và một tháng sau lên học chuẩn bị cho đợt tốt nghiệp thì mọi chuyện thật tệ. mình lên được 3 ngày thì ngày nào cũng học sáng-chiều –tối nên cũng rất mệt về là ngủ luôn nhưng hôm ấy không hiểu sau mình không ngủ được nằm mãi khoảng 11-12h gì đó quay qua quay lại chợt thấy 2 cái bóng in lên trên tường ngay giường mình nằm luôn mình tưởng minh hoa mắt nên gắng nhìn kĩ lại thì mẹ ơi! Đúng thật rồi một cái bóng hình người đàn ông, một cái bóng hình người đàn bà. Người đàn bà tóc ngắn không dài nha cắt kiều thập niên 80 vây trên vai đuôi thì vảnh ra ngoài, người đàn ông thì không thấy tóc.lúc này mình hoảng thật sự rồi nói trong bụng thôi chết mịa ! gặp rồi!
Với tay định lấy điện thoại điện cứu binh nhưng xui thay cho em nó là điện thoại tối nay giục dưới chân vì bạn em nói điện thoại tối ngủ không được để gần đầu nằm sóng hại não,lúc bạn em noi thì cũng trước đó lâu rồi nhưng mình không làm tự nhiên hôm đó rãnh rỗi sinh nong nỗi, quăng 2 cái điện thoại dưới chân luôn mà cái bóng đó nó đứng ngay công tắc điện ,có cho vàng em cũng chả dám ngồi dậy mà bắt lỡ nó hiện ra hay nắm tay nắm chân là em đứng tim chết tại chổ luôn.cuối cùng thì chỉ còn cách với tay lấy cái mền chùm đầu lại ôi mịa ơi! Lúc trùm cái chăn lại thì nguyên một bóng đen cái bàn tay để lên chăn em,rồi em mở mắt qua nhòm thì một cái bóng đen từ từ bay lên phủ lên cái chăn cũng tức là người em luôn( xin thề có chúa trời chứng dám con mà chém gió cho chó nó cắn chết con) như không tin vào mắt mình nữa em nhìn theo cái bóng đang lướt qua thì…..một cặp mắt đang ở ngoài nhìn chằm chằm vào em ,không hiểu sao em có thể nhìn qua cái chăn mà thấy được chứ! Nhưng em đã thấy và ngay lập tức em đã nhắm mắt luôn thề không mở ra nữa,nhiêu đó đã quá đủ.rồi thì em không dám ngủ luôn cứ nằm như vậy một hồi thì nghe tiếng bước chân đi qua đi lại trên đầu mình, rồi tiếng giấy rơi lộp bộp crying….nằm mãi đến 5-6h sáng gì đó thì em cũng thiếp luôn lúc ấy cũng chắc mình an toàn rồi 6h30 em thay đồ đi học nhìn em lúc ấy cũng khủng hoảng lắm rồi, cũng may vô trường thì hôm ấy không học, em phi xe đến chổ bạn em làm luôn và sau đó là màn tường thuật và 2 đứa đi kiếm nhà trọ ,chuyển ngay và luôn.Lúc về chuyển đồ thì gặp bà chủ nhà em cũng nói với bả mọi chuyện,rồi bả cười và phán một câu còn xanh hơn rau nữa “ vợ c.a mà cũng sợ ma àh” D.M ! lúc ấy em muốn giết người lắm rồi.Rồi bà nói “thôi ở đi mua đồ về cúng thường mùng 2 là bả cúng ah mà hôm nay chưa đến ngày,để mai bả cúng.em sợ bả luôn.2 đứa vô chuyển luôn cái nhà trọ tiếp theo em dừng chân là ở đường 30/4 đối diện đại học cần thơ khu 1 thì phải.nhà trọ này thì có 2 tầng em ở tầng trệt.lại một lần nữa sai lầm, số em nó đen thì phải.em ở tầng trệt phòng cuối cùng, ở cầu thang em thấy bà chủ có dán hình quan âm và phật gì đó vì em ít đi chùa chiền nên cũng không rõ lắm. nhưng có lẽ cái sai lớn nhất của em là lúc dọn đi đã không cúng kiến xin người ta đừng ám mình nên dọn chỗ mới cũng không khá là bao.Vì ám ảnh và sợ hãi nên tối thì em không dám ngủ phải thức mòn mỏi rồi thiếp đi thì thôi,mấy lần như vậy thì lúc tỉnh lại giữa đêm em nhìn quanh không thấy đồ đạc trong phòng đầu cả khỏng 2,3p gì thì thấy lại (không biết có hoa mắt không) ,nhưng hôm đó 11h hơn em nhắm mắt rồi mở ra lúc ấy chưa ngủ nha thì vẫn vậy đồ trong phòng cũng không thấy đâu cả.rồi mọi thứ lại trở lại .nhưng có lẽ đi làm em thật sự sợ hãi là hôm đó đang ngủ trưa thì em ngủ rất sâu như đã nói ở trên trước giờ em không bị bóng đè, ma đè gì cả chỉ là những lúc ngủ sâu thỉnh thoảng lại rất sợ như có cái gì đó nhưng không biết là cái gì ,đang ngủ thì em cũng thấy mình nằm ngủ như vậy nữa sau đó thì có một “người “ mặt bộ đồ trắng tóc rất dài che kín hết mặt đi lại nằm xuống cạnh em ,em cố gắng xoay qua thì không thề được ,lúc này em sợ rồi cố gắng cố gắng mở mắt thì phải hơn 5p mới mở ra được.sợ quá, em lấy điện thoại điện cho bạn em qua bạn em lại ngồi canh cho em ngủ híc.
Rồi có mấy lần em đang soi gương chải đầu thì thấy xẹt ngang có người đứng sau mình nhưng rất nhanh nhìn kĩ đã không thấy gì.ở được 1 tháng hơn thì bà chị qua ở cùng em những ngày an bình giờ mới bắt đầu,tối em đã an tâm mà ngủ.
Vài tuần sau em có đi gội đầu cái tiệm cũng gần nhà trọ củ,nhưng nó nằm phía ngoài này chưa qua cầu, chị chủ hỏi em sao dạo này xanh xao vậy thì em kể chị nghe chuyển đó và nói em dọn đi rồi .Lúc này chị mới nói, lúc trước chị nghe em nói ở đó chị không dám nói vì nói ra sợ em sợ,giờ em đi rồi chị mới dám nói.Chổ em đang ở trước là một cái vườn những năm 199x gì đó,lúc đó có mấy người vào đó tự vẫn cụ thể là thắt cổ chết híc.rồi chổ vườn đó là nơi chôn mồ mả gì gì đó của một gia đình ,sau này thì chủ trước bán lại cho bà chủ hiện tại ,bà ấy mới xây nhà và khu nhà trọ,hôm trước có con nhỏ đó ở giờ nó cũng chuyển đi rồi ,nó có ra nói với chị là tối ngủ thì thấy một người đứng ở đầu giường luôn,chân hỏng đất .Sáng sợ quá dọn đi luôn.Nói đến đây thì em chợt nhớ lại một chuyện là hôm em lên ,qua hôm sau sáng dậy thì thấy 3 phòng cạnh nhau nó chuyển đi một lượt luôn..rồi thấy bà chủ đốt 1 thau lửa để trước cửa mọi phòng ,lúc này em hơi nghi nghi rồi,nhưng nghĩ mình ở hơn tháng nữa chắc không sao nên thôi.
Sẵng đây em cũng kể mọi người nghe chuyện hồi nhỏ em gặp ma luôn,em nhớ hồi em tầm 9-10 tuổi gì đó,thời đó thì nghèo đó ,nhà nào có tivi là cũng khá lắm rồi,em thì mê phim lắm cách nhà em có khoảng đất trống đi hơn 200m thì có nhà bà chị đi chơi cùng có tivi tối em thường qua xem ké lắm hôm đó xem xong thì 9h hơn em về ,lúc đi ngang qua cái cơ quan xéo nhà em ,tự nhiên em nhìn lên bồn nước cơ quan thì thấy một người con gái mặc nguyên bộ đồ trắng,tóc dài lắm che kín mặt,ngồi trên bồn mà chải tóc ,lúc nhỏ cũng không sợ nhiều tại chưa biết nhiều ,em thấy vậy nên chạy về nhà chui vào nằm giữa ba mẹ rồi ngủ luôn.
Ở quê em ngày xưa mỗi khi đến tháng 7 mọi người hay lấy vỏ trái đào tiên đem phơi khô ,rồi khắc hình này hình kia cho trẻ con đeo lắm nói là chống tà ma gì đó,năm nào em cũng đeo cả.Năm đó cũng tháng 7 nhà em nghèo lắm không có điện ,không tivi nên 7h là ba mẹ em ngủ rồi em thì đi chơi hơn 8h cũng về ngủ ,đang nằm chưa ngủ thì em nghe có người gọi cửa sau đó là “ cô ơi! Tôi đói quá cho tôi xin bát cơm” huhu giọng nghe thê lương lắm ,em nằm im không dám nhúc nhích luôn cứ gọi như vậy 3 lần thì em không nghe nữa.Sáng dậy em nói với ba mẹ thì mẹ nói không nghe gì cả bảo em ảo tưởng sức mạnh.Nhưng em thề là em nghe rất rõ luôn.
Rồi có một lần em ngủ thì thấy một người đàn bà ăn mặc rất nghèo ,áo nâu đã sờn màu trông rất khắc khổ tay ẳm 1 đứa nhỏ đen nhẻm cứ đứng nhìn em, em đi ngang qua bà ấy nhưng khi nhìn bà ấy thì gương mặt là một màu đen như không có vậy không thể thấy được mặt muỗi đâu cả.Em mới nói với mẹ mẹ em đi coi thầy thì thầy bảo về cúng kiến sau này thì em ngủ cũng không thấy gì nữa.
Em viết văn không được hay nhớ được gì thì em kể vậy ,xin mọi người đừng ném đá em tội nghiệp.Nếu mọi người ủng hộ hôm nào em sẽ kể tiếp chuyện nơi em ở và chuyện của ba và ông em …em bị đau lưng không ngồi lâu được híc mọi người thông cảm em.

co anh co nhung no ko hien len ☹️ ☝️ ✌️ ✍️ ☘️ ☀️ ☂️ ☔️ ⚡️ ❄️ ☃️ ☄️ ⚓️ ✈️ ☠️ ⌛️ ⌚️ ☎️ ⌨️ ✉️ ✒️ ✏️ ✂️ ⚔️ ⚖️ ⚗️ ⚒️ ⚙️ ❤️ ❣️ ♨️ ♠️ ♣️ ♦️ ♥️ ➡️ ↗️ ☣️ ☢️ ⚠️ ↘️ ↙️ ↖️ ↕️ ↔️ ↩️ ↪️ ⤴️ ⤵️ ⚛️ ✡️ ☸️ ☯️ ✝️ ☦️ ☪️ ☮️ ♈️ ♉️ ♊️ ♋️ ♌️ ♍️ ♎️ ♏️ ♐️ ♑️ ♒️ ♓️ ▶️ ◀️ ⏏️ ⚜️ ♻️ ✔️ ☑️ 〽️ ✖️ ✳️ ✴️ ❇️ ®️ ™️ #️⃣ *️⃣ 0️⃣ 1️⃣ 2️⃣ 3️⃣ 4️⃣ 5️⃣ 6️⃣ 7️⃣ 8️⃣ 9️⃣ Ⓜ️ Ⓜ️ ㊙️ ㊗️ ▪️ ▫️ ◼️ ◽️ ◾️ ⚪️ ⚫️

1
21 tháng 1 2022

Sao thấy level của mình z

 

Truyện Tâm linh e gặp từ nhỏMa trong nhà!Không biết có ai đã từng gặp họ hoặc bị họ trêu chưa a?(HỌ – Người khuất mặt)Em đây đã từng, không phải 1 mà là rất nhiều lần. Có phải do yếu vía hay gì mà cứ găp hoài , găp suốt. Cũng có lẽ bởi mồm miệng e táy máy, phát ngôn lung tung nên mới vậy.E vô truyên nhé, moi người có thể tin hoăc không tin, Nhưng e đảm bảo cái ký ức đó nó đáng...
Đọc tiếp

Truyện Tâm linh e gặp từ nhỏ

Ma trong nhà!
Không biết có ai đã từng gặp họ hoặc bị họ trêu chưa a?(HỌ – Người khuất mặt)

Em đây đã từng, không phải 1 mà là rất nhiều lần. Có phải do yếu vía hay gì mà cứ găp hoài , găp suốt. Cũng có lẽ bởi mồm miệng e táy máy, phát ngôn lung tung nên mới vậy.

E vô truyên nhé, moi người có thể tin hoăc không tin, Nhưng e đảm bảo cái ký ức đó nó đáng sợ và ám ảnh e đến tân bây giờ cơ. E thì chưa từng viết truyên, câu cú lời văn thì tê. Cứ xem như là góp truyện cho mng đọc nhak. bỏ qua viêc diễn đạt không tốt của e a!

Từ nhỏ, e đã sống với ngoại(đó là do e khó nuôi với lại nhà ngoai ở thành phố nên mẹ e gửi gắm cho ngoai chăm sóc ). Cái số gặp và chứng kiến mấy chuyện M…A… ấy nó xuất hiện lúc em cỡ tầm còn lớp 2 hay lớp 3 rồi(e năm nay 27 nhé)

* Chả là hồi nhỏ e cứ thích ngồi lên cái ghế gỗ, rồi nhờ bà chị, đứa em đứng sau đẩy tới đẩy lui, cảm giác cứ như ngồi xe ngựa ấy. Thích cực – Tuổi bọn em lúc đấy toàn chơi trò này thôi.Cứ thay phiên đẩy cho nhau như thế.

1 đêm- Đêm đó là đêm bà chi ho cùng tuổi ghé nhà chơi, ở lại tíu tít với e. 2 chi em hơp cạ nhau, nên rủ nhau cùng ngủ chung trên phản (cái phản đó gần bàn thờ, phía đầu là bàn thờ, còn bên cạnh hông theo chiều nằm là bô bàn ghế gỗ, có cái ghế tui e vẫn hay chơi cưỡi tới, cưỡi lui đấy).

2 đứa Cũng ngủ phê pha, ngon giấc.

Rồ đến Nửa đêm, chính xác mấy giờ thì e thua, nhưng chỉ biết là phải qua 2h. vì 2 đứa nói chuyên và giỡn với nhau lâu lắm mới chịu đi ngủ. Em nằm ngoài cùng- chỉ cần giơ tay ra là xém đung cái bàn gỗ rồi. Hoặc quay ra ngoài là nhìn dc hết cái gì xảy ra bên canh. Lúc đó khi đang ngủ thì e bỗng giật mình và vô tình nhìn tới cái ghế. Chính xác là cái ghế mà e hay chơi. Trời ạ E thấy 1 ai đó, ng đó đang nhìn e, đang nhìn e- e cảm giác vây.Lúc ấy mắt e cứ nhìn trừng trừng, Đáng sơ nữa cái ghế thì cứ theo nhịp đẩy lên, hạ xuống và cứ thế, k hề dừng lại. Người đẩy là ai thi chắc mng hỉu chứ… (1 bóng đen cứ làm đi làm lại động tác đầy ghế lên và hạ ghế xuống.)

📷

Giống ik cái cảnh tui e đang chơi vậy.. E cố nhìn, mắt mở to, chớp chớp liên tục vì k thể tin.Nhưng thề lun , nó cứ như vậy k hề dừng. E bị đơ, và cứ nằm nhìn như vậy vì nghĩ mình đang ngủ rồi mơ chẳng hạn. Nhưng không, hình ảnh đó chân thưc lắm. vì khoảng cách e với cái ghế rất gần.

Trên cái phản lạnh chỉ là cái gối, bên canh là bà chị, rồi lại găp cái cảm giác này. Eo ơi, nỗi sơ cứ nói là tăng theo cấp số nhân. Cứ sơ tim ngừng rồi k đập nữa.

pHẢI LÀM GÌ?lúc đo e k biết. chỉ biết rằng cố nhắm mắt, dùng tay véo mạnh lên người bà chị. véo cực mạnh ,thế mà bả cứ như tương. véo đến mấy cái bả mới la lên. Chỉ chờ có vậy e bổ nhào vô trong, đẩy bả ra ngoài và giả vờ ngủ, Mặc dù nhịp tim cứ như đánh trống tựu trường. Quay mặt vào góc tường,e cố trấn tĩnh, cũng chẳng hiểu liệu việc đó tiếp diễn tiếp nữa k, hay ng đó đã dừng lại rồi và thôi k nhìn e nưa?

Nỗi ám ảnh của cái sợ nó cứ theo e đến gần sáng. E có kể cho ngoại nhưng ngoại chỉ bào “Ngủ mớ”. (Ngoại e rất hay gặp con của ngoại- là dì, cậu e đã mất khi còn nhỏ- nên ngoại e vô cùng tin vấn đề tâm linh này nhưng lúc nào cũng chỉ bảo e mớ, mơ linh tinh để e k sợ, hay ám ảnh gì đấy)

Thế – Em im lăng và cứ sơ 1 mình. kể từ lúc đó. e bỏ luôn cái vụ chơi cưỡi ghế và cũng k bao giờ dám nằm ngủ đêm trên cái phản. Thấy cái ghế là cái cảnh đó lại ùa về, Cái lạnh chạy dọc sống lưng.

(E nói luôn là từ nhỏ e cứ hay bị ngủ mơ. cứ mơ thấy mình đi lung tung. )

Rồi tiếp 1 hôm nọ- ngày mà mấy cậu và chú e tụ tập lại nhậu nhẹt tơi bời, say tí bỉ. E với ngoại nằm ngủ chung, mấy ông cậu và chú thì nằm sát cửa gỗ ra vào. Tối đó, có tiếng gõ cửa và gọi. Cứ bảo” Cho tôi vào với, mở cửa ” (Giọng gọi k rõ ràng đâu, e nhớ là nó to và vọng vọng thê nào ấy) Vì cái giường e nằm thì quay đầu ở bên góc cửa(Sr e k bik diễn tả thế nào luôn) Giọng nói thì cứ như ngay sát mặt mình vậy. Còn mấy ông cậu thì say nằm lăn lóc sát cửa, Chả nhẽ k nghe thấy- CHÍNH XÁC LÀ AI CŨNG NGHE NHƯNG K AI DÁM ĐỘNG ĐẬY.

E nghe mà chẳng thấy ai chịu mở cửa, cứ nghĩ mọi người ngủ quên. Nhìn sang ngoại thì thấy ngoại mở mắt nhưng nằm im. e mới la lên ” Chờ con chút, con mở cho”. Ngoại e giật mình chụp miệng e k kịp. E mới hỏi nhỏ: “Sao vậy ngoại? để con ra mở” Ngoại bảo” IM lẶNG, ĐỪNG NÓI”

không gian im ắng được 1 chút rồi lại tiếp tục, vẫn câu cũ goi mở cửa và tiếng cào vào cửa. Mấy cậu e vừa nghe là nháy mắt nhau 1 phát là mở ra luôn, nhưng k hề thấy ai, dắt nhau rọi đèn nhìn ra trước và bên hông thử, cũng chẳng thấy gì(Nếu là người chạy đâu lẹ vậy?, trong khi tiếng đang gọi, cửa đang cào là cậu e mớ phát 1 ra luôn, vậy mà k có ai cả? MÀN ĐÊM IM ẮNG. KHÔNG AI BẢO AI MÀ MẤY CẬU ĐỒNG LOẠT ĐÓNG CỬA VÀ LUI RA XA CÁI CỬA ĐỂ NGỦ. Sáng dậy, mọi ng tụ tập bàn về chuyên hồi đêm. Hầu hết đều nghĩ chung 1 điều” Gặp rồi”

Nỗi sợ nó cứ tiếp diễn quài lun,E hết gặp rồi LẠI mơ. Giờ nghĩ lại k hiểu tại sao lúc nhỏ lại bị vậy. Nhớ lại cảnh mà giờ chẳng dám ngủ.

E MÀ MƠ là mơ liên tiếp, cách mấy hôm r mơ lại cảnh đó. cứ mơ quài vậy. E thấy xung quanh nhà ngoai e toàn HỌ( ng kHUẤT), Xung quanh chỉ có ghế là ghế. rồi thấy cả nhà , từ cậu mợ, dì, ngoại…. dăt tay nhau đứng xếp hàng và bị mấy người ngồi trên ngựa tra khảo (ik thời chiến tranh loạn lạc) Họ cứ hỏi, hỏi nhiều lắm, Hỏi xong rồi bắn tên, chém, đánh… Cảm giác thực lắm. Nỗi sơ trong mơ nó ám ảnh đến khi tỉnh dậy vẫn nhớ dc cảm giác đó là ntn.

Cứ thấy hoài cảnh đó – Thấy riết rôi lúc thức nhớ dc hết chi tiết luôn, vì cứ thấy cái cảnh đó trong giấc mơ quài lun.

Có lúc e nghĩ chắc e có gì đo hoặc là giác quan thứ 6 mạnh chẳng hạn.

Có đêm chả bik mộng hay tỉnh vì sáng dậy kể lại cũng k hỉu là thực hay giả. Vì lúc ngủ e chuyên gia đi tiểu đêm. Mà đi thì phải mở cửa sau, ra gôc xoài sau nhà , tiểu rồi mới vào. Trời ạ, cả 1 đoạn đường dài . Cũng vì sơ nên e toàn bảo ngoại dắt đi. Có hôm thì dắt, có hôm ngủ say quá thì e phải tự đi 1 mình. Lắm lúc ngồi mẹ luôn ngay cửa sau. Sáng dậy tính tiếp. Nhưng hôm đó e k dám ngồi làm luôn ngay cửa vì sợ ngoại thấy r la. Nên cố gắng mò ra phía sau.

Không có mở điện nha. Mắc quá rồi, chạy ra làm phát r vô liền nên k mở. E đi tè mà cứ 1 mắt mở, 1 mắt nhắm, đi cứ như mộng du.Đi ra gốc xoài, cạnh chuồng gà. e thấy ngoại e. Bà ngoại của e – bà đang gội đầu, xõa tóc dài xuống tới chân. E mới hỏi ” Con mới thấy ngoại ngủ mà, s ngoại lại gội đầu?”, “Ngoại nóng nên ra gôi cho mát, mới ra thôi”, e bảo” con đi tiểu, con tiểu xong zô ngủ trước nha”. Đi xong e vào giường lại thấy ngoại e nằm ngủ. Lạy Giời! V là gì? Ai ngoài kia? E mới nói nhỏ:” Con mới thấy Ngoại gội đầu quài sau đó”, Ngoại e im lặng.

Sáng e dậy mới nghĩ lại, vậy là có thc hay đang ngủ rồi mơ . Mới lại hỏi thử: Tối qua con có gọi ngoại dậy dẫn con đi tiểu k? Ngoại kiu có, mà buồn ngủ nên con tự đi. đi xong zô.

V là thấy thật à? Kể lại cho ngoại, ngoại e cứ nói” M toàn mơ”! V đấy

Tính em sợ thì sợ vậy, nhưng vẫn là điếc không sợ súng. Có hôm nhỏ bạn ghé ở lại ngủ chung. Tối cả nhà ngủ hết. 2 đứa lén dậy mò ra đường, đường điện sáng trưng, 2 đứa giỡn rồi có mấy ng chạy xe đêm hay dừng lại hỏi” con nhà ai mà k ngủ, ra đêm giờ này?” Mẹ, thiệt chớ giờ ngẫm lại hồi đó mà có bắt cóc, chắc có 2 suất miễn phí cho e với con bạn r.

Rồi lên lớp 4, mẹ dẫn e về nhà mẹ, vì sợ ở với ngoại riết rồi từ gia đình. Mà nhà e lại nằm gần khu nghĩa địa mới mệt.

Về đó gặp toàn lũ bạn lầy mà cũng toàn đứa k bik sợ là gì, đêm hôm gần 11, 12h tụ cả đám ngồi kể chuyện ma.chuyện của đứa này gặp, r đứa kia gặp, chuyện của ng lớn kể lại cũng đem ra góp vui nốt. E thì sợ thật, chui vào ngồi giữa. Cứ ngồi nghe tụi nó kể mà mún đái ra quần.

Trưa nắng hay chiều tà gì cũng vậy. Tụi nó cứ kéo nhau lên nhà linh( ở khu Nghĩa trang đấy ạ). Vào đó tụi nó ngồi tán doc, chơi năm mười, r tùm lum. đói thì hái xoài ăn. R có ai đi viếng nghĩa trang thì chờ họ đi r, xách cái bị tới xin trái cây, bánh cúng. Chắc chắn trong cái lũ đó có em. Tui nó cứ rủ e đi chung. Hồi đó cũng mù mờ nên chỗ nào có tụi nó thì đều có em.

Giờ có cho e cả triệu bảo lên đó1 bủi trưa, e cũng chạy dài.

Nhà e đang ở, cái căn nhà đó có gì đo mà thiệt tình e cứ bị trêu. Nhà có 4 ng, xóm e thì đông dân cư. Tối tối hay tập trung tán doc, tám chuyện. Mẹ em thì qua nhà cô hang xóm, thằng e thì tụ tập với mấy đứa kia, ba e thì sang nhà ông kia nhậu. Mà lại có cái luật,. Nhà phải có 1 đứa ở nhà koi nhà. Cứ k có đứa nào là ăn đòn cả đám. E thì lun bị gán cái mác… BẢO VỆ

Ở nhà 1 mình sợ lắm chứ, ở xóm e là nông thôn, đường làm gì có điên sáng trưng như thành phố. Đêm đến là tối hù, 1 mình nằm ở nhà mặc dù nghe tiếng tui bạn nó giỡn đầy ngoài đường nhưng nằm nhà 1 mình thì sợ vẫn hoàn sợ. Nhà hồi đó toan ván gỗ ghép lại, khe hở đầy ra.

Lúc đó e toàn tự trấn an mình, cứ tự bảo mình ngủ. Nằm trên giường mà cứ mong ba me về. chỉ cần vậy thôi là e mừng rúm. V mà k đâu nha.(Vì cứ gặp rồi nên e mang nỗi sợ , vì ở 1 mình e lại sợ nhỡ đâu lần nữa?)

E đang nằm, cố nhắm mắt. thì nghe bước chân. XẸT XẸT XẸT XẸT… chính là tiếng dép đấy, khi mang dép mà cứ lê trên nền lâu thì nó cứ xẹt xẹt vậy. E mừng và la lên ” Ba hả?” Im lặng……… rồi XẸT XẸT XẸT… ” Mẹ hả” Im lặng…. E bắt đầu hỉu điều gì đang hiện diện, nước mắt cứ thi nhau rớt…..

Nỗi sơ đó nó giống như 1 loại tra tấn vậy. tim cứ bình bich bình bịch…… mắt thì căng hết cỡ nghĩ cách thoát. Mún xông ra cửa màk k dám, nằm chịu tiếp thì k nổi. chẳng biết làm gì, cứ nằm và mong ba me về. Cứu e!

Vậy là cứ chút lại nghe XẸT XẸT…. tiếng động chính là kéo dài từ nhà dưới lên nhà trên đến cửa, r quay lại xuống nhà dưới. Có là thần kinh thép cũng bủn rủn đừng nói 1 đứa như e, hồi đó mới lớp 4. E nghĩ, mai có ăn đòn thì tuyệt đối cũng k ở nhà. Vậy mà lại cứ bị bảo ở nhà koi nhà. Mẹ e toàn đánh e suốt vì em lì, nên chỉ cần là me bảo e k dám nói ” NO”

Cái XET XẸT… e bị tới mấy lần, có hôm gặp, có hôm không.

Nhớ lại tiếng XET XẸT đó mà lạnh lưng.

1
Chào các bạn điều đầu tiên mình muốn nói là mình k phải nhà văn , cũng k phải biết đc hết chuyện , mình chỉ viết những gì mình biết và đc tận mục sở thị . Ở bài lần trc mình đăng có bạn nói là sao k thế này , sao k thế kia rồi thì cái lọ cái chai . Thực sự mình tụt hết cả cảm xúc luôn đấy, nhưng nhiều bạn cũng khen và nói mình viết tiếp nên hôm nay bỏ qua dư luận nhân ngày chủ...
Đọc tiếp

Chào các bạn điều đầu tiên mình muốn nói là mình k phải nhà văn , cũng k phải biết đc hết chuyện , mình chỉ viết những gì mình biết và đc tận mục sở thị . Ở bài lần trc mình đăng có bạn nói là sao k thế này , sao k thế kia rồi thì cái lọ cái chai . Thực sự mình tụt hết cả cảm xúc luôn đấy, nhưng nhiều bạn cũng khen và nói mình viết tiếp nên hôm nay bỏ qua dư luận nhân ngày chủ nhật đầu của cái tháng cô hồn. Mình chúc tất cả page có ngày cn vui vẻ , đi chơi về muộn xíu để có lỡ gặp ma thì đem lên page kể cho mn nghe ^^z. Mình kể luôn nhé!
Mình xin giới thiệu nghề của mình là lái xe thường có những chuyến xe đi xa vì đường ban ngày đông và 1 phần cũng để tránh các chú công an nên hầu hết ae lái xe đều chạy vào ban đêm , nói chung các con đường to nhỏ ở ngoài bắc thì k có đường nào chưa in lốt xe mình ^^. Chuyện gặp ma quỷ thì cũng k phải ít , nhưng cái lần mình gặp đầu tiên cũng là cái lần mình k bh quên đc, giờ nghĩ lại kể cho các bạn mà thấy sởn gai ốc luôn
Hôm đó mình có đơn hàng chạy từ Ninh Binh ra thành phố Móng cái , xe mình chạy từ 7h tối đến 2h đêm thì gần đến nơi , mình nhớ cái đoạn đường đó là quốc lộ 18 nằm ở xả Hải Đông thuộc địa phận Hải Phòng thì phải. Hôm đây thế nào cái thằng lơ nó lại nghỉ chứ , hàng gấp mà khách giục nên mình chạy 1 mình. Đến cái đoạn này thì đường vắng tanh luôn, bóng đèn thì mờ mờ , đợt đó trời đang se lạnh , ban đêm thì sương bắt đầu phủ xuống rồi. Mà chạy đường dài nên lúc này mình cũng thấy hơi oải , nhìn ráo xung quanh xem có cái quán nào k để vào nghỉ ngơi lấy sức chút chạy tiếp. Đang nhìn ngó thì bỗng ở đâu xuất hiện 2 đứa trẻ con chạy ra làm cái rầm trước xe . Giật bắn cả mình , nghĩ bụng thôi chết cha đụng trúng con ngta rồi. Ngồi trên cabin 1 lúc trấn tĩnh , mình mới xuống xe cầm cái đèn pin xuống rọi thì lạ kỳ k có ai hết. Rọi hết trước sau , rồi gầm xe cũng k thấy gì luôn. Chả lẽ mình mơ đc à ? Đang loay hoay định lên xe vọt đi , thì ôi thần linh ơi có cái tay ở đâu nó chạm vào người mình , cảm giác lạnh buốt từ bàn tay truyền sang người mình. Rồi có tiếng trẻ con nói :
– Chú đụng chúng con rồi nè
Từ từ quay người lại thì , cha mẹ quỷ thần ơi chân mình lúc nó như đeo hàng nghìn tấn sắt đổ bê tông chân chặt dưới đường , người k nhúc nhích đc . Người có cái lông nào thì dựng sạch , cái đứa bé đó hình thù quái dị lắm , phần đầu thì nát bét rồi k nhận dạng được , chân tay thì lủng lẳng quần áo rách rưới . Bạn nào từng xem phim xác sống nó như nào thì đứa bé đó giống vậy đó. Lúc đó tim mình đập còn nghe rõ như tiếng máy nổ, người run còn chẳng được , ú a ú ớ. Đứa bé đó còn phát ra tiếng rên nghe rất man rợ. Ai mà là mình lúc đó thì ngất luôn chứ chẳng chơi , cũng vì mình cứng bóng vía mà cái chuyện thấy người bị xe cán cũng quen nên mình vẫn trụ đc ^^. Nhưng cái người bị nát đầu mà còn nói ch đc thì đây là lần đầu . Đang trôn chân đợi hồn nhập vào xác thì ở đâu có con bé chạc 7, 8 tuổi đang lóp ngóp bò từ gầm xe ra . Mà mình nhớ lúc trc mình rọi thì k thấy j hết. Con bé thì mặt mày trắng bệnh tay phải bị nát bét . 2 chân cũng vậy. Cứ nằm lết lét dưới đường rồi tiến về phía mình. Miệng cứ nhoẻn miệng cười , ông bà ông vải mình lúc đó mặt cắt k còn giọt máu nào luôn . Mồ hôi vã ra như tắm, mà cũng lạ thật k hiểu lúc đó sức mạnh phi thường nào mà mình có thể nhảy lên đc cabin đóng cửa cái rầm. Cố nổ máy mà k hiểu xe dở chứng k sao nổ được, 2 đứa kia thì lúa này đang đứng trước mũi xe tay cứ vẫy mình, cười 1 cách kinh khủng man rợ. Người mình run như cầy sấy , may sao lúc đó xe nổ đc máy lấy hết sức bình sinh nhấn ga lao thẳng vào 2 đứa , cái cảm giác tông trúng
vào như lúc đầu luôn. Nhìn qua gương chiếu hậu mình thấy 2 đứa bé đó vẫn loi ngoi bò rồi đứng dậy , tiếng cười man rợ vẫn văng văng như đeo đuổi mình. Chạy 1 mạch đến nơi là 4h sáng , ngồi uống cốc nước xong. Mình quyết quay xe về luôn 1 phần vì nóng ruột phần thì cũng hơi sợ.
Khi về mình cố đi chậm qua cái đoạn đó để xem có gì k? Mình cũng sợ là đụng phải người nên run lắm. Mà sao lúc này là 6h30 sáng đoạn đường này lạo trở nên tấp nập sầm uất , bắt đầu lộ ra mấy quán ăn , và quán nước ở 2 bên đường . Mình tấp vội vào quán đối diện cái đoạn hqua mình đụng chúng 2 đứa bé , lúc này chỗ đó lại xuất hiện có 2 cái miếu nhỏ ở mép đường. Vào quán gọi tô phở ngồi nhâm nhi chén rượu. Được 1 lúc thì bà chủ quán lại gần kéo ghế sát mình rồi hỏi :
– Đêm qua chú có đi qua đây đúng k?
Mình giả bộ hỏi vặn lại:
– E vừa chạy trên Móng Cái xuống có ch j k chị?
Bà chủ quán hỏi tiếp :
– tại đêm qua tôi thấy có cái xe giống xe chú đỗ ở bên kia đường, tôi lại nghĩ là chú.
Nghĩ bà chủ biết ch j đó nên mình cũng nói thẳng luôn:
– À vâng đêm qua e có đỗ lại ở đây chị ạ
– Thế chú cũng thấy cái đó hả?-chị hỏi
Giật mình hỏi lại chị :- ý chị là????
– Thì…. m..a.. chứ j nữa .- chị chủ quán nói với giọng run run có vẻ lo sợ điều gì đó
Lúc này như hiểu ra vẫn đề tôi biết ch biết câu ch về 2 đứa bé kia nên cũng ngồi kể lại đầu đuôi cho chị nghe . Nghe xong chị chủ quán mới nói :
– Đêm qua tôi ở trên tầng nhìn xuống thấy xe chú đậu ở đó , còn chú thì đứng như người mất hồn vậy. Tôi biết chú bị nó trêu nên k dám lại giúp chú.
Rồi chị kể lại cách đây 4 năm. Đúng cái chỗ đó có 2 đứa bé là con của 2 vợ chồng nhà bên mép đường kia , vừa nói chị vừa chỉ về căn nhà đối diện , giờ là 1 cửa hàng tạp hoá. 2 vợ chồng ấy người nơi khác đến , có 2 đứa con 1 trai 1 gái . Chị vừa nói đến đây thì tôi giật mình :
– Đúng rồi đêm qua e gặp cũng 1 đứa bé trai 1 bé gái đó chị
Chị kể tiếp , hôm đó cái ngày định mệnh bình thường thì bố mẹ nó k cho ra đường đâu. K hiểu hôm đó rui rủi làm sao mà 2 đứa chạy ra ngoài chơi rồi bị xe tông . Thảm khốc lắm , do đau buồn quá nên người vợ treo cổ tự tử còn người chồng sau đó cũng bán căn nhà rồi đi đâu k rõ. Từ đó đến nay đang yên ổn , thì dạo gần đây bỗng 2 đứa nó hiện về phá làng phá xóm . Không cho ai làm ăn , mấy nhà cũng mời thầy về xem thì biết do 2 đứa chết oan mà giờ k chịu đầu thai nên hồn cứ luẩn quẩn ở đây. Chúng tôi cũng lập miếu thờ rồi mà nó phá quá . Ngày trước ban đêm cánh lái xe đậu ở đây vào ăn đêm nhiều lắm. Mà từ khi bị 2 đứa phá thì ai cũng sợ chả dám đậu nữa. Còn người ở đây thì đêm nào nó cũng qua đập cửa ầm ầm, rồi khóc lóc hỏi ba mẹ nó đâu. Nhất là cái nhà cũ của nó, đến đời này là đời chủ thứ 5 rồi chú ạ. Chắc cao vía nên cũng trụ đc ở đây. Vừa nói chị vừa lắc đầu. Tôi gặp 2 đứa lần đầu vào cái đêm cách đây 3 tháng . Chị rít 1 hơi thuốc rồi kể tiếp
– Hôm đó trời mưa lâm thâm , mới có 11h đêm mà quán tự nhiên vắng khách, nên tôi định bụng đóng cửa đi ngủ sớm. Vừa kéo cửa định bước vào trog thì thấy bên ngoài có ai gọi cửa , tôi quay trở ra mở, ngó đâu ra thì k thấy ai . Nghĩ mình nghe nhầm nên tôi đóng lại rồi đi vào. Vừa vào nhà thì lại có tiếng đập cửa , tưởng đứa nào trêu tôi cầm gậy ra chửi . Nhưng lạ kì vẫn k có ai cả. Tôi định quay vào nhà lấy giấy đốt vía thì vừa quay mặt lại . Ôi trời đất cha sinh mẹ đẻ đến giờ điều kinh khủng nhất đối với tôi là gặp 2 đứa bé đó. Người máu me be bét , chỗ thì con chỗ thì mất khủng khiếp lắm chú à, 2 tay cứ xoè ra như xin cái j đó, miệng thì cười . Sợ quá tôi ngất lịm đi. Chồng tôi tưởng tôi trúng gió nên ra đỡ tôi vào phòng , sáng hôm sau tôi đem chuyện kể với mấy nhà hàng xóm thì mới biết nó cũng trêu mấy nhà rồi nên chúng tôi bàn nhau làm cơm cúng rồi lập miếu thờ cho 2 đứa nó. Ấy thế mà thỉnh thoảng nó vẫn hiện về phá đấy chú à.
Kể xong thì chị khuyên tôi là nên làm cơm cúng nó để nó đỡ phá , lúc này tôi cũng thấy hơi sợ nhưng nghĩ mình có làm j nó đâu, mà nó cũng biết mình là ai mà ám. Nghĩ vậy mình giả tiền rồi đứng dậy ra xe đi về. Quả đúng như lời chị chủ quán nói trên đường về xe mình lúc nổ lốp , lúc thì k nổ đc máy , hỏng hết cái này rồi đến cái khác.
Lúc này thì mình biết là do 2 đứa bé kia gây ra nên ngay hôm sau mình sắm lễ lộc đến nhờ chị chủ quán cũng giùm cho 2 đứa . Cũng từ đó đến này mình k đi lại tuyến đường đó nữa nên chưa thấy hiện tượng gì?
Hôm nay mình kể ch này vì mấy hôm nữa mình có chuyến hàng chạy lên Móng Cái cũng đi qua đường đó. Nếu có gặp nữa thì mình kể tiếp cho các bạn nghe

0
Ngôi nhà và cái Miếu hoang…..Con đường tắt từ ấp tôi đến ấp hai có một ngôi nhà tường được xây khang trang lắm, nguyên một đoạn đường mà chỉ có một ngôi nhà to đùng sơn màu trắng toát. Không ai trong xóm tôi dù có đất trong khu đó nhưng chẳng ai dám xây nhà , vì họ sợ…. ma…. Nghe mấy ông, bà lớn tuổi kể lại thì trong chỗ đất ấy lúc mà chưa làm cái đường tắt đó thì có...
Đọc tiếp

Ngôi nhà và cái Miếu hoang…..
Con đường tắt từ ấp tôi đến ấp hai có một ngôi nhà tường được xây khang trang lắm, nguyên một đoạn đường mà chỉ có một ngôi nhà to đùng sơn màu trắng toát. Không ai trong xóm tôi dù có đất trong khu đó nhưng chẳng ai dám xây nhà , vì họ sợ…. ma…. Nghe mấy ông, bà lớn tuổi kể lại thì trong chỗ đất ấy lúc mà chưa làm cái đường tắt đó thì có một ngôi miếu, ngôi miếu đó được cho là để thờ cô hồn….Chuyện kể là lúc vừa hoà bình xong (1975) có đám con nít khoảng ba, bốn đứa gì đó tầm 12-13 tuổi đi vào trong đó câu cá, rồi có đứa nhặt được mấy quả bom bi dưới đìa, nó đem lên tưởng là đồ chơi nên lấy cây gõ , ai ngờ bom phát nổ, cả đám chết mà máu thịt tung tóe….. Bẵng đi một thời gian, bà Chín (là cựu du kích xã ) có miếng đất trồng cam trong đó, tới lúc thu hoạch nên bà kêu người vào hái. Đến giữa trưa thì mấy người đó đi về nhà nghỉ trưa, có đem cơm theo ăn nên bà Chín ở lại sẵn giữ mấy cần xé cam luôn…. Ăn xong bà nằm nghỉ , gió thổi hiu hiu, cây che bóng mát, bà đang nằm thì bỗng nghe thấy tiếng động phát ra gần đó …Cho là mấy cái cây bị gió thổi phát ra tiếng động nên bà không thèm để ý… Nhưng… Tiếng động đó ngày một lớn hơn như thu hút sự chú ý của bà… Nghe kỹ hơn thì đó là tiếng “lộp …Bộp… Lộp… Bộp…” Như có ai gõ vào thân cây.Bà ngồi dậy rồi nhìn xung quanh, dường như đã phát hiện tiếng động từ đâu đến nên bà đi về hướng cái đìa, bà thấy có mấy đứa nhỏ đang cầm cây gõ gõ xuống vật gì đó tạo nên tiếng kêu mà bà nghe thấy.Tưởng tụi nhóc hay phá làng phá xóm nên Bà lên tiếng “tụi nào đó bây?” Thì cả đám bỏ chạy để lại cái “vật” nằm trên đất… Mắt yếu vì có lần bị miểng của lựu đạn văng vào nên nhìn không rõ, Bà mới đi lại gần để xem cái “vật ” kia là gì…Tự nhiên có đám mây che mặt trời lại, lúc này âm u như muốn chuyển mưa vậy, ở trong vườn cây cối um tùm còn âm u dữ hơn. Nhìn xuống cái vật đó, bà Chín bỗng tái mặt lại, vì cái thứ trên nền đất rõ ràng là một cái đầu con nít…. Một bên mặt thì cháy nám đen, bên còn lại thì da thịt rách bươm, con mắt lòi cả ra ngoài…. Bỗng nhớ lại cái vụ nổ bom bi năm xưa, bà Chín biết ngay mà mình đang bị nhát, vì dù là ban ngày nhưng ngay giữa trưa, trúng giờ linh nên vẫn bị nhát như thường. Mặc dù vậy, nhưng đối với một người du kích từng vào sinh ra tử ,dùng gậy tầm vông đối đầu với súng ống của giặc, thì nhanh chóng bà lấy lại được bình tĩnh. Hít vào thật sâu, bà ấn ngón cái vào giữa lòng bàn tay rồi nắm chặt lại, miệng bắt đầu niệm phật… Rồi bà quay người lại rồi bước đi thật nhanh để ra khỏi khu đất….Vừa đi bà vừa quay lại nhìn thì thấy có ba, bốn đứa đứng chỗ cái đầu nhìn theo bà, đứa nào đứa nấy mình mẩy máu me , có đứa cụt tay lòi cả khúc xương ra ngoài ….Bà đi một hồi thì phát hiện nãy giờ mình đi lòng vòng…. Nhìn phía trước là lại tới chỗ cái đìa… Lúc này thì không thấy mấy hồn ma đó nữa… Biết bị ma che mắt nên bà tuột cái quần đen ra ,sau đó đi tiểu, rồi lấy nước tiểu rửa mặt… Đoạn bà cầm cái quần đen vừa đi vừa quơ xung quanh cho đến khi ra khỏi khu vườn mới mặc vào rồi đi thẳng về nhà….Cũng có ông Năm ở ấp một hay đi đặt lợp , biết chỗ này mương, đìa nhiều nên không ai dám chài hay đặt lợp bắt cá vì sợ… Ma ,nên ông mới đem lợp vô đặt. Đặt lúc sáng sớm nhưng ông quên béng đi vì lo nhậu ….Đến gần tối khi tỉnh tỉnh lại thì ông mới nhớ, xách theo cây đèn đầu, ông đi lại chỗ cái đìa, men theo bờ ,ông mò được cái đầu lợp, nắm lên thấy hơi nặng nặng nên ông mừng thầm trong bụng vì chắc là có cá nhiều.Kéo cái lợp lên bờ rồi hé nắp ra nhìn thì ông thấy có gì đó là lạ, ông cầm lên rồi trút xuống thì…. Dưới ánh sáng mờ mờ của cây đèn dầu… Những thứ mà ông tưởng là cá…. Lại là mấy cái tay, chân toàn là máu….Sợ xanh mặt…. Ông Năm bỏ chạy….. Hôm sau khi người nhà đi kiếm thì thấy ông Năm nằm trong bụi tre gai cách đìa có vài bước chân, mình mẩy ông bị gai tre cào đến rướm máu, miệng thì toàn đất….Đem ông về nhà thì ông chỉ kể lại được đến đoạn bỏ chạy rồi thì ông không nhớ chuyện gì xảy ra sau đó nữa, mà kể từ đó về sau ông cứ ngơ ngơ làm sao ấy, ai cũng nói là ông bị ma bắt mất vía nên trở thành như vậy…. Còn nhiều chuyện xảy ra nữa nên những người có đất trong khu đó mới dựng một cái miếu nhỏ để thờ mấy cái vong hồn đó cho đừng có phá…. Miếu dựng lên là để cho vong ở nên chắc là ma kéo về ở nhiều lắm, người nói trong đó là maổ luôn. Gần chục năm sau, có cơn bão lớn quét qua làm mấy chục cái mái nhà tróc nóc, cây trái thì bật gốc, cái miếu cũng chung cảnh ngộ, nhưng còn tệ hơn vì nó tan tành hết không còn vết tích gì của cái miếu… Ấy mà bụi tre gai lại không bị gì…Người dân trong ấp cũng không quan tâm vì lo sửa lại nhà cửa cũng đã mệt còn hơi sức đâu mà lo tới, vậy là cái miếu cũng chìm vào quên lãng.Cái khu đất đó bị bỏ hoang luôn, cỏ dại mọc um tùm… Nhiều năm sau, trên xã mới có quyết định mở con đường tắt thông qua ấp một nên mới xin người dân có đất trong khu đó cho đất để làm đường đi. Sẵn làm cỏ rồi chặt bỏ bớt cây cối cho ít âm u hơn. Cái đìa nằm cách đường đi có hơn mười bước chân, mở vậy chứ cũng ít ai đi đường đó, trừ mấy đứa học trò ham chơi mới đi đường tắt để về nhà nhanh hơn, còn ban đêm thì không ai dám đi cả. Sau này có một người ở trên sài gòn xuống mua đất để cất nhà, mà nghe đâu là mở trại nuôi gà đá, người này là cháu bà con bên vợ của ông Hùng trưởng công an xã , mấy ông bà già thì lắc đầu vì biết cái sự tích của khu đất đó, đất mà có dính dáng đến đình- miếu là ở cũng chẳng được, mần ăn cũng chẳng xong mà tệ hơn là gặp chuyện liên quan đến ma quỷ. Rồi ngôi nhà được xây lên hoành tráng, vậy mà thấy người trong nhà ở được chừng một tuần là cuốn đồ về lại sài gòn, cái trại gà vẫn chưa được cất…. Người ta hỏi thì ông Hùng nói rằng do đứa cháu có công việc gấp trên sài gòn, nên phải về. Người trong xóm ai cũng tin lời ổng. Ngôi nhà bị bỏ hoang cũng gần ba năm, chỉ có gia đình ông Hùng lâu lâu lại quét dọn, phía bên phải thì có bụi tre gai, phía bên trái thì có nhà bỏ hoang làm tăng thêm phần đáng sợ cho con đường.Có lần có nguyên đám học sinh cấp ba đi chơi cắm trại về tối, đi ngang qua căn nhà thì thấy vô số bóng trắng , vài bóng trắng lơ lửng trên nóc nhà, xung quanh ngôi nhà…. Rồi có người còn kể buổi trưa đi ngang qua thì thấy cánh cửa nhà mở ra rồi khép lại mặc dù không có ai trong đó… Rồi chuyện mấy con gà nhà anh Quang ở đầu đường đi lạc vào trong ngôi nhà, chiều anh đi kiếm thì thấy con gà đi vào đó, thấy cửa mở nên anh bước vào để kiếm con gà thì…. Cánh cửa như có người khép lại… Phía sau anh có giọng nói vang lên “đi đâu vậy…” Quay lại rồi nhìn vòng vòng không thấy ai, sợ quá anh bỏ con gà rồi chạy về nhà…. Ai nghe rồi cũng cảm thấy rùng mình… con trai út của ông Hùng mới dọn qua ngôi nhà đó ở, mặc cho ông Hùng ngăn cản, dân trí thức mà, ma quỷ cho là mê tín hết…..Tối Hôm đó, cả nhà tôi chuẩn bị đi ngủ thì nghe ngoài đường có tiếng kêu la, mở cửa ra thì thấy là anh Tú(con trai út ông Hùng) chạy quíu đít, miệng thì la bài hãi “có… Ma…. Có ma trong nhà….” Mọi người mới chạy ra kéo anh vô nhà, thắp đèn lên cho sáng, ngoại tôi lấy dầu nóng thoa lên trán với lòng bàn tay ,bàn chân cho anh Tú, vừa bớt sợ anh Tú mới ngồi kể đầu đuôi câu chuyện….
” con đi làm trên xã về rồi ghé qua nhà cha con chơi, gần bảy giờ con mới đi về nhà( nhà tường) , đi vào tới nhà thì con thấy cửa mở, mặc dù lúc đi làm là khóa lại rồi, sợ có trộm nên con đi nhẹ nhẹ vào… Cái võng mà con giăng trong nhà đang nằm im tự nhiên đong đưa qua lại, hai cánh cửa sổ thì khép lại nghe “két…. Két…”, Giật mình quay lại chỗ cánh cửa sổ thì không thấy ai, con lúc này bắt đầu sợ rồi, cái võng không có ai nằm mà đong đưa như có người vậy, tự nhiên con thấy chỗ cái đường đi xuống nhà sau có người đang đứng, nhìn kỹ hơn thì thấy người này lùn lắm…. Rồi người đó bước về hướng con… Càng lại gần thì người đó càng cao hơn…. Lúc này hai chân con cứng lại luôn, miệng thì ú ớ vì sợ… Cách tầm mười bước là cái đầu người đó đã đụng tới cây cột kèo… Gắng hết sức con mới bỏ chạy ra tới ngoài đây…..”….”Bộ nhà mày không có thờ cúng gì ha “….” Dạ không, ba con tính vài hôm nữa mới thỉnh phật về thờ….” …”Vậy là đúng rồi, nhà bỏ hoang, không có hơi người , lại nằm đối diện chỗ nền đất cũ của cái miếu nên mấy cái vong nó kéo qua nó ở, đáng lý ra mày vô ở thì phải thỉnh phật ,cửu huyền thất tổ về thờ cúng rồi mới ở yên ổn được…..”…. Sau vụ đó thì anh Tú dọn đi luôn, ngôi nhà lại tiếp tục bỏ hoang….. Vài tuần sau thì đến lượt cậu tôi gặp…. Ma… Số là cậu qua nhà mợ (lúc này chưa cưới) bên ấp hai chơi, bên nhà mợ có tiệc nên mới ru cậu ở lại chơi, tới khi nhìn đồng hồ thì thấy gần mười giờ, cậu mới xin đi về…. Hơi xỉn xỉn nên cậu thấy mệt, mà đi đường vòng thì xa quá, vậy là có chút rượu vô cái bản tánh lỳ lợm của cậu nổi lên, cậu đi đường tắt về nhà…. Trời mát, trăng sáng, đang chạy thì thấy nhà đã ngay trước mắt, cậu còn thấy bà ngoại đứng ngoài cửa đợi, vừa vào nhà là bị ngoại mắng xối xả, còn lấy cây đánh vào đít nữa… Mệt …Xỉn…. Nên cậu cất chiếc xe vào nhà rồi lên giường nằm…. Sáng có ông Sáu (em bà con của ngoại) có công việc đi ngang qua thì thấy cậu nằm ngoài hiên của ngôi nhà hoang, chiếc xe đạp dựng sát bên, liền kêu cậu dậy đi về nhà. Về tới nhà cậu vẫn còn ngơ ngác nên đem chuyện kể cho ngoại nghe…. Cái vết roi đánh còn in hằn trên đít cậu… Mà từ nhỏ đến lớn có bao giờ ngoại đánh cậu đâu…” Vậy là mày bị ma quỷ trong nhà nó ghẹo rồi, cũng may là mày mạnh vía nên nó không làm gì được nữa, chứ nếu không là giờ mày cũng ngu ngu ngáo ngáo rồi”…. Từ đó về sau cậu không bao giờ dám đi đường đó dù là ngày hay đêm…. Mãi về sau, có lần chủ căn nhà về đây, người ta mới nghe người đó kể sự thật lý do dọn đi, mà nghe qua ai cũng kinh hãi….” Khi nhà xây xong thì tui dọn vào ở, vẫn chưa kịp thờ cúng gì cả, chỉ mới cúng đất đai thôi, vậy mà mấy đêm đầu nằm ngủ thì nghe có tiếng gõ cửa, rồi có tiếng người kêu tên, mở cửa ra thì không thấy ai cả… Có lần tui tức quá nên lén núp sau cửa sổ mà nhìn… Khi nghe tiếng gõ cửa tôi nhìn ra thì thấy một đoàn người xếp hàng từ cửa ra tới bụi tre chỗ cái đìa…. Sợ quá tui niệm phật cả đêm ,rồi trời hừng sáng là chạy qua nhà cậu Hùng liền….”
Sau đó thì có một đoàn sư bên chùa được mời qua để làm lễ trừ tà siêu độ gì đó, chắc là có linh nghiệm nên không ai gặp chuyện gì nữa, còn cái nhà thì bị xuống cấp nên được phá bỏ mà cũng chẳng có xây căn nào nữa, bỏ lại cái nền nhà trống trơn nhìn thẳng qua bụi tre……….
Chuyện nghe có phần hơi ảo nhưng thuộc loại nghe sao kể vậy chứ không phải ngồi suy nghĩ mà viết nên không rùng rợn hay kinh dị đến mức không dám đi tè đâu há…Mọi người đọc xong thì ngủ ngon nha…
Ace nhớ ủng hộ và đón đọc tiếp những câu chuyện tiếp theo nha…. Truyện tiếp theo sẽ là truyện mà chính mắt Khói chứng kiến chứ khong phải nghe kể nữa đó…

0
Điều gì làm bạn sợ nhất, đó không phải cảm giác nói dối bị phát hiện, không phải cảm giác đang chạy phi phi ngoài đường chợt thấy chú công an giơ tay mời chào, không phải cảm giác ai đó đang cầm một con dao hùng hổ đi về phía mình. Đó là cảm giác bạn nhận ra có ai đó luôn bên cạnh mình, ai đó luôn đi phía sau mình, và chợt nhận ra trong bóng đêm bên chiếc giường ngủ của bạn, cái...
Đọc tiếp

Điều gì làm bạn sợ nhất, đó không phải cảm giác nói dối bị phát hiện, không phải cảm giác đang chạy phi phi ngoài đường chợt thấy chú công an giơ tay mời chào, không phải cảm giác ai đó đang cầm một con dao hùng hổ đi về phía mình. Đó là cảm giác bạn nhận ra có ai đó luôn bên cạnh mình, ai đó luôn đi phía sau mình, và chợt nhận ra trong bóng đêm bên chiếc giường ngủ của bạn, cái bóng đen luôn ở bên cạnh ấy đang đứng phía đuôi giường nhìn bạn và cười một nụ cười ma mị.
Tôi năm đã được 23 tuổi đời, với những ước mơ hoài bão lớn lao vào làm việc với khả năng của mình. Cuộc sống vội vã nên luôn làm tôi không để ý những chuyện nhỏ nhặt xung quanh cho đến một ngày, cái ngày định mệnh đã đưa tôi vào một ngã rẻ khác, một ngã rẻ đến thế giới tâm linh, với những câu chuyện huyền bí, ma mị khó lí giải được.
Cách đây cũng được 1 tháng khi tôi vừa tròn 23 tuổi, tôi có đi cùng bạn tham gia một bữa tiệc giới thiệu CLB, tôi chợt khựng lại khi nghe tên của CLB này vì nó khá kì dị mà lại hơi tào lao-CLB Tâm linh-. Lúc tôi nhập tiệc, mọi người vẫn như bình thường cho đến khi có một người đàn ông đến bên cạnh tôi bắt chuyện, ông ấy nói với tôi ngắn gọn một câu và bỏ đi trong tích tắc khi tôi chưa hiểu vì sao ông ấy lại nói vậy
“Trong vòng 3 ngày nữa, con sẽ gặp chuyện con sẽ chưa bao giờ gặp trước đây. Nếu cần gì thì cứ lại đây tìm ta”
Khi về nhà tôi thấy lạ lùng câu nói của ông ta, không hiểu ý nghĩa của câu nói ấy là gì, 3 ngày nữa tôi sẽ làm sao. Nhưng rồi tôi nghĩ ông ấy chắc không được bình thường nên cũng chóng quên câu nói ấy.
Vào cái ngày cuối cùng, tức tròn 3 ngày tôi gặp ông ấy. Lúc ấy là khoảng 11h, tôi có qua nhà bạn và làm vài lon bia. Nhưng không hiểu sao tối hôm ấy tôi cảm thấy hơi mệt trong người dù tửu lượng tôi không quá yếu. Tôi xin phép đi về trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Đến khúc cua một đoạn đường, tôi không nhớ rõ lắm vì lúc ấy không để ý. Tôi cảm thấy phía trước có một cô gái đang chạy xe đạp trên đường, nhưng xung quanh thì trời tối thui. Tôi chỉ thấy cô gái dựa vào ánh đèn xe từ chiếc Dream của mình, tuy cô ấy chạy xe đạp nhưng sao chạy nhanh thật, tôi chạy mà cứ không theo kịp. Bỗng, vừa qua khúc cua ” Rầm” “Xoẹt…xoet.” Tôi tông phải một cái gì đó và theo quán tính tôi ngã xe và lao người xòe ra xa. Chân tay trầy xước hết cả lên, tôi vừa đau vừa nghĩ tuy mệt nhưng mình đâu đến nổi không thấy đường để mà chạy cơ chứ. Quay lại xem thử mình đâm phải cái gì, thì dưới ánh đèn xe đang nằm dưới thì tôi thấy cô gái lái xe đạp đang nằm im trước mũi xe tôi. Máu từ đầu cô ta chảy ra rất nhiều, ướt đỏ cả đường. Tôi tỉnh hẳn, giật mình không biết cô ta ở đâu ra mà tôi lại đâm phải chứ. Run run bước tới, tôi gọi cô ta nhưng không nghe tiếng trả lời. Khi tôi tới lật mặt cô ta ra xem thử thì khuôn mặt be bét máu, phần bên phải bị đập xuống đường bị biến dạng, bẹp dí như bị gì cán qua vậy. Tôi hoảng sợ thả cô ta ra, trong lòng lo lắng mình đã giết người rồi. Lúc ấy với cái suy nghĩ của một thằng con trai 23t thì tôi chỉ biết cách lên xe bỏ chạy. Trong lúc tôi chạy, tôi có quay đầu lại nhìn về phía sau xem thế nào. Tuy trong ánh đèn đuôi xe mờ mờ tôi giật mình lạnh người khi ngờ ngợ nhận ra cô ta giống như đang bò theo đuôi xe tôi vậy, hai bàn tay bám chặt xuống mặt đường bò rất nhanh. Tôi run run tay lái, do đang quay lại nên không để ý tung phải cái cột mốc km ngã xuống. Tôi quay lại thì không thấy gì cả, chắc là do mình tưởng tượng mà ra. Rồi lại nhanh chóng lên xe về nhà. Tôi không hề biết rằng, hôm đó đã thay đổi cuộc đời tôi như thế nào.
Khoảng 2h sáng tôi chạy về tới nhà với vết thương trên người đã khô máu, nhanh chóng cởi đồ vào tắm rửa. Lúc tôi đang tắm, thì do bên ngoài phòng tắm có bật đèn, và cửa phòng tắm là một tấm kính đục. Nhưng qua lớp kính tôi thấy một bóng người đang đi qua lại trong phòng, tôi nghĩ thằng bạn mình nó về nên vẫn tắm tiếp. Nhưng chỉ được vài giây thì tôi đứng hình, im lặng dưới vòi nước khi nhớ ra thằng bạn tôi nó dang đi du lịch với bạn gái nó ở Đà Nẵng mất rồi. Tôi đơ người, không lẽ là trộm nhưng không nếu là trộm thì nó đã biết tôi trong phòng tắm rồi. Tại sao lại đi qua lại, và dáng đi lững thững như bị què thế kia. Tôi nghĩ đến cô gái lúc nãy chợt rùng mình, không lẽ cô ta chưa chết kiếm mình để trả thù, nhưng với vết thường như vậy cô ta dậy nổi cũng là may mắn lắm rồi. Tôi vừa sợ đối diện với pháp luật vừa sợ trả thù, nhưng một ý nghĩa vụt qua đầu tôi khi tôi chợt nghĩ rằng cô ta là ma. Một luồn sóng lạnh chạy dọc lưng tôi khiến tôi nổi cả da gà lên. Cái bóng đó vẫn đi qua lại, nhưng hình như đang tiến về phía phòng tắm. Vì tôi thấy cái bóng đen qua tấm cửa nó càng ngày càng gần. Tôi im lặng nín thở dưới vòi sen. Bây giờ chỉ còn tiếng nước với tiếng tim tôi đập liên hồi, tôi run run khi cái bóng ấy đứng trước cửa phòng tắm.
“Rầm” Tôi đẩy mạnh cánh cửa phòng tắm ra, sẵn sàng chấp nhận nếu là trộm hay là ai đi nữa. Nhưng không, cái mà tôi sợ nhất đã xảy ra đó chính là không ai cả. Chỉ có đúng những bước chân hướng về phòng tắm và phía dưới cửa nhà tắm là một vủng máu khô đọng lại. Tôi hoảng sợ nhìn quoanh, suy nghĩ bấn loạn không biết làm thế nào cả, không kịp mặc quần áo tôi chụp lấy điện thoại gọi điện thoại cho thằng bạn tôi chạy qua nhà tôi gấp. Quấn đại cái khăn, tôi ngồi suy nghĩ nhưng không biết cái gì đang xảy ra với mình. Có phải cô gái tìm mình báo thù không, nhưng tại sao cô ta vào nhà được khi mình đã khóa cửa, và vũng máu ở đâu ra, cô ta đang ở đâu trong nhà. Tôi giật mình khi nghĩ đến chuyện này chợt lùi lại vào góc tường ngồi nhìn xung quanh, từ cầu thang lên nhà trên cho đến cửa xuống bếp.
5p sau tôi nghe tiếng gõ cửa, quái lạ sao thằng bạn tôi đến nhanh vậy. Tôi đi ra định mở cửa chợt khựng lại khi phát hiện ra không phải thằng bạn tôi, mà qua cái khe cửa sắt đã bị lởm chởm khe tôi nhận ra có một cái bóng đen cao thù lù, cao lắm đứng phía trước. Tôi lạnh người lùi lại, bỗng “Rầm, rầm rầm” tiếng đập cửa càng lớn, tôi sợ hãi la lớn.
“Ai đó, ai đang ở ngoài đó..”
Đáp lại tôi là một khoảng không im lặng đáng sợ, bỗng sợt qua tai tôi một âm thanh khiến tôi ngồi sụp xuống run run.
” Đền..mạng…đi…”
Tôi lắp bắp không nên lời, bỗng tiếng đập cửa lại vang lên.
Tôi run run lùi lại, chụp lấy cái dù bên cạnh. Tiếng thằng bạn tôi vang lên, tôi đi từ từ tới nhận ra nó liền mở cửa lôi nó vào kể hết mọi chuyện. Nó quả quyết cô gái đó không phải là người, tôi thì cho rằng là phải vì tôi đã nhìn khuôn mặt cô ta, và tôi là người tông cô ta mà. Nhưng điều gì đang xảy ra với tôi thì tôi không biết.
Tôi chợt nhớ tới lời ông già ở bữa tiệc hôm ấy, phải kiếm ông ta cho bằng được.
Còn nữa….

0
Hôm trước có viết truyện về bóng đè nhưng chắc không rừng rợn lắm nên không được đăng. Chuyện này xảy ra ở quên mình khá lâu rồi, nhưng mỗi lần về quê mà đi qua đoạn đường đó mình đều cảm giác hơi sợ.Người ta thường nói những người chết oan, treo cổ, nhẩy cầu, xe đụng vv, thì oan hồn của họ khó siêu thoát, nỗi oán hận, căm thù qua nhiều năm sẽ tích tụ âm khí nặng nề...
Đọc tiếp

Hôm trước có viết truyện về bóng đè nhưng chắc không rừng rợn lắm nên không được đăng. Chuyện này xảy ra ở quên mình khá lâu rồi, nhưng mỗi lần về quê mà đi qua đoạn đường đó mình đều cảm giác hơi sợ.
Người ta thường nói những người chết oan, treo cổ, nhẩy cầu, xe đụng vv, thì oan hồn của họ khó siêu thoát, nỗi oán hận, căm thù qua nhiều năm sẽ tích tụ âm khí nặng nề trong họ, và họ trở thành loài quỷ. Và trong số đó là bà dì của thằng bạn cùng xóm mình.
Kể sơ qua vị trí 2 nhà, cách nhau tầm 600m, nằm chung trên 1 con đường, con đường đó chạy qua nhà thằng bạn tầm 300m là cái ngã 3, kế cái ngã 3 là cái ao. Rẽ trái ngã 3 sẽ ra thị trấn Tam Quan, rẽ phải là lên núi, và trên đó có cái hồ nhiều người chết kinh vl chim én lun. Ngay ngã 3 đó rẽ trái tầm 700 m là cái ngã 3 tiếp theo, dc gọi ngã 3 đường 2, còn rẽ phải ( hướng lên núi ấy) tầm 900m là gặp ngã tư và được gọi ngã tư đường 3. Đoạn đường muốn qua nhà thằng bạn, 1 bên là bờ mương, ruộng, bên là nhà, muốn đi ra đường lớn chơi bắt buộc phải qua nhà thằng bạn, và không bao giờ đi đêm qua đoạn đó. Quay lại nội dung chính, bà dì thằng bạn chết năm đó mình tầm 3,4 tuổi, nguyên nhân là hồi đó người ta hay đi xem phim dạo ở nhà hàng xóm vì thời đó ít nhà có cái truyền hình. Đêm đó bả đi và về trể nên bị cha bả đóng của nhốt ra ngoài, cứ ngỡ là bả ngủ nhà hàng xóm. Sáng ra người ta phát hiện xác bả nổi ngay cái ao ở ngã 3, trên bờ còn đôi dép. Bẵng đi 1 thời gian, hồi mình cấp 2, trong xóm nhiều người nói là đã diện kiến bả. Trong số đó có ông 4, nhà ổng cũng nằm chung con đường đó, vị trí giữa nhà mình và nhà thằng bạn. Ổng làm nghề nhảy nọc heo, gọi là phối giống heo. Ổng bảo nhiều qua dắt heo đi lúc chập tối hay gặp bả đi theo, hình dạng màu trắng chỉ có thân trên lơ lửng đoạn bờ mương gần nhà bả. Mỗi lần gặp là con heo ổng kêu lên, hộc hộc liên hồi, nó lôi ổng đi nhanh hơn. Đang viết mà rùng mình mấy thím, đang ở sg mà cũng sợ sợ hehe. Cho tới khi mình học cấp 3, trời hồi đó mùa hè. Thời tiết nắng nóng kinh dị, mưa sẽ kèm theo sét đánh vang trời, người ta nói sét đánh là đang đánh quỷ. Và những lần này ông 4 và con heo lại diện kiến bả cũng vào tầm giờ đó nhưng không còn con ma nữ màu trắng nữa mà thành con quỷ màu đen, ổng thấy người đàn bà đen thui đang ngổi trên bờ rào nhà bà đó xõa tóc xuống vuốt. Còn mắt mũi mặt không nghe ai kể lại cả. Sau những lần diện kiến con quỷ đó ổng ốm mấy trận liền.
Và buổi chiều định mệnh cũng tới với ổng, tầm 4-5 giờ chiều trời đang nắng gắt bỗng đỗ mưa, sét đánh liên hồi, màn đêm bao phủ. Người nhà ông 4 kể lúc đang mưa to kèm sét, trời tối nhanh hơn mọi hôm, có người gọi điện ổng đi thả heo, ổng lùa heo đi bộ theo hướng qua nhà bà đó và hướng lên ngã 4 đường 3, chính xác là tại ngã tư đường tiếng sét vang trời nổi lên, và đó là tiếng sét cuối cùng. Ông bị sét đánh trúng tại ngã tư đường, chiếc nón lá rách bay tả tơi và điều đặt biệt xác ông không cháy đen như bao người bị sét trúng, toàn thân nguyên vẹn hồng hào, con heo bỏ chạy đâu mất tiêu. Có người bảo trời đánh con quỷ đó, chiều đó ổng đi ngang qua nhà nó và gặp và đi theo, tới ngã 4 thì bị trời đánh nó vì ở ngã r đường 3 toàn đồng ruộng, khôn có bóng cây để nó trú ngụ nên bị ăn sét, còn ổng thì mình đoán nhiễm luồng điện tia sét nên tử vong. Và từ đó ít ai nhe về bà ta nữa, và thời gian mới chết mộ ông 4 dc canh giữ cẩn thận sợ bọn trộm mộ. Chuyện trộm mộ người chết sét thì không tin.
Sẵn tiện kể luôn, đoạn từ ngã 3 cái ao lên ngã 4 đường ba nhiều người gặp ma quỷ khúc này, ở đây có 1 cái miếu. Họ hay thấy con quỷ một giò quanh đoạn này.
TIẾP THEO XIN NÓI VỀ NHỮNG NGƯỜI CHẾT TAI NẠN GIAO THÔNG
Mình nghĩ những oan hồn chết do tngt, một thời gian họ cũng thành quỷ lộng hành đoạn đường họ chết. Nghe bà già kể nhà kia có người nhà chết tai nạn giao thông, nhờ thầy cúng kêu hồn về nhà nhưng lúc họ ứng lên thị nói 1 câu lạnh ngắt :” không về, ở lại đi xô xe kiếm ăn” vkl ớn lạnh.
Năm ngoái, xã kế bên có làm con đường mới, vụ tai nạn đầu tiên trên đường đó xảy ra, chết 1 lúc 4 cô gái trẻ trên 1 chiếc xe máy. 4 cô đèo trên con xe húc vào bác xe tải. Chết vài tháng, người nhà gọi hồn về vẫn không gọi dc dù thầy giỏi phương nào cũng thế. Từ đó có tên đường mới ĐƯỜNG 4 CÔ, hình như chưa lập miếu thờ. 4 cô đó hay về cười giỡn khu đó, nhiều người đi lúc gà gáy thường bị 4 cô xin quá giang. Lãnh teo chim, về quê chắc không dám chạy đường đó luôn.
Hôm khác kể tiếp.

0