K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

điên mới xuất hiện

24 tháng 3 2019

ko đăng câu hỏi lih tih

Bớt xàm lại ik !!!

6 điểm hỏi đáp cx đòi thể hiện , lạy !! 

Quỳ gối 2 tay chắp lại con lạy cụ

19 tháng 3 2019

Tôi làm bảo vệ ở công ty cũng được vài năm, chuyên chỉ nhận các nhiệm vụ trong thành phố, cho siêu thị, chung cư đông đúc. Lần này, sếp phân công tôi tới một căn hộ chung cư hoang phế ở khá xa nội đô. Thật ra, ban đầu tôi cũng khá ái ngại, lười không muốn nhận việc, vì nơi đó quá xa xôi, nhiều người có điều tiếng dị nghị.

Vốn là toàn thể công ty, chẳng ai dám nhận việc này nhưng lãnh đạo đang cần người gấp nên thông báo có chế độ đặc biệt, tăng lương tăng thưởng, hàng ngày đều có tiền tăng ca nên tôi thấy có đôi chút hứng thú và xung phong đảm nhận.

le hoi ma quy halloween nhung chuyen kinh di nhat dinh phai doc mot lan
Tòa chung cư tôi chuẩn bị chuyển làm việc bị đồn là có ma, mấy đời bảo vệ gần đây ai cũng một đi không trở lại (Ảnh minh họa: Xueban).

Lúc tôi quyết định đổi vị trí làm việc, mấy anh em cùng tổ gàn mãi, họ nói tòa chung cư đó có ma, ai cũng một đi không trở lại. Tôi vốn tính “ruột để ngoài da” nên chỉ nghe vậy chứ cũng chẳng lọt tai.

Sau ba ngày nghỉ phép, về quê thăm gia đình, tôi chuẩn bị đồ đạc rồi đến chỗ làm mới. Nơi này khá rộng lớn và hoang vu hơn nhiều so với những gì tôi đã tưởng tượng. Lạ một cái là xung quanh vắng lặng như tờ, một bóng người cũng không thấy, thậm chí rác cũng chẳng có.

Ngày đến nhận nhiệm vụ, tôi có được gặp người phụ trách ở đây, ông ấy đến một lát rồi cũng đi luôn. Phòng làm việc của tôi đã được chuẩn bị đầy đủ vật dụng, và khá rộng rãi nên tôi chỉ việc sắp đồ ra và bắt đầu công việc mới luôn.

Qua tìm hiểu, tôi được biết, trước đây khu chung cư này có đến hai người bảo vệ cùng làm việc. Lạ một điều là đến được chẳng quá 10 ngày, cả hai đều “bỏ của chạy lấy người”, không cả nhận lương nhận thưởng, cứ thế đi mất dạng. Tôi thầm nghĩ, chắc họ có điều gì khuất tất nên mới làm như vậy, ở nơi hẻo lánh ít người này, ta có thể tranh thủ làm nhiều việc có ích, tăng thêm thu nhập hoặc là cứ túc tắc vừa làm vừa nghỉ, tranh thủ xả hơi, tránh xa chốn đô thị ồn à.

Phải nói thật là khu chung cư này vô cùng ít người qua lại, trong mấy ngày tôi trực chăm chỉ, đi suốt mấy vòng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài mà hầu như không hề gặp ai. Thậm chí, dù đã nhiệt tình gõ cửa mấy căn nhà tầng thấp tôi cũng không nhận được lời hồi âm nào cả. Nghĩ tới đây là tôi thấy mừng thầm trong bụng. Tốt quá, vậy thì mình có thể tùy ý đi lại, thích đi đâu cũng được, không có ai kiểm soát.

le hoi ma quy halloween nhung chuyen kinh di nhat dinh phai doc mot lan
Đi tuần suốt mấy lượt trong vài ngày, tôi chẳng mấy khi thấy bóng ai qua lại ở nơi khuất nẻo và heo hút này (Ảnh minh họa: Sohu).

Tối hôm ấy, như thường lệ, tôi đang định đi ngủ vì đã quá nửa đêm thì bỗng từ đằng xa có tiếng bước chân vọng lại. Người này đi khá nhẹ nhàng, tầm vóc nhỏ bé, tôi phải căng mắt ra nhìn, tới khi họ lại gần mới nhận ra, đây là một bà lão lớn tuổi. Bà nhìn tôi cười hiền hậu và giơ ra một chiếc túi nhỏ rồi khẽ bảo: “Tặng chú hộp đồ ăn đêm, làm khuya triền miên như vậy vất vả quá”.

Cảm động vô cùng, tôi khẽ nhận lấy, chỉ chực trào nước mắt rồi rối rít cảm ơn bà. Sợ bật đèn chói mắt vì màn đêm quá tĩnh lặng, tôi cứ thế mở túi ra và cắm cúi ăn. Thấy mùi vị có phần là lạ, ngai ngái, tanh tanh nhưng cũng thơm thơm nhưng đang hơi đói nên tôi mặc kệ. Ăn xong no bụng, tôi thoải mái lăn ra ngủ thật ngon lành. Hôm ấy đúng là vào dịp lễ hội ma Halloween.

Rồi vài ngày sau, cứ khoảng tầm giờ Tý, bà lão lại đến tặng tôi đồ ăn đêm. Nhận một lần còn được, dần dà tôi đâm ra thấy ngại, không hiểu vì sao bà lão lại đối tốt với mình đến vậy. Hơn chục ngày sau lần gặp đầu tiên, buổi sáng hôm ấy, cả khu chung cư hoang phế bỗng náo loạn ầm ĩ.

Cảnh sát đến vây kín xung quanh để điều tra một vụ án mạng giết người man rợ, thi thể vừa mới được phát hiện. Lạ một chỗ, kẻ thủ ác đã “xử lí” sạch sẽ toàn bộ số thịt trên cơ thể người bị hại, thủ đoạn ra tay vô cùng tàn độc.

le hoi ma quy halloween nhung chuyen kinh di nhat dinh phai doc mot lan
Nghĩ đến túi đồ ăn đêm với thứ mùi ngai ngái kì lạ mà cả tuần trời bà lão "tốt bụng" mang đến, tôi sợ hãi vô cùng... (Ảnh minh họa: Shutterstock).

Nghe người ta nói đến đây, tôi rùng mình nghĩ tới túi đồ ăn đêm mà suốt thời gian qua bà lão tốt bụng mang đến. Thứ mùi ngai ngái tanh nồng lạ lùng ấy cứ lởn vởn trong đầu và khiến tôi sợ hãi đến mức ngã vật ra đất.

Có 1 cô gái đi vào cổng nghĩa trang, chợt nghe có tiếng gió đi qua, cô gái ấy cầm chiêc đt vô sâu đứng giữa đường đi rồi giơ hai tay lên trời>>Rồi bạn bt chuyện j xảy ra ko? bt ko ,bt ko,, hả>>>

Cô ấy trở về vì quá vui

Âý ấy   >>>hay KO??

13 tháng 1 2017

Tích mình đã . Mình kể cho .

13 tháng 1 2017

mk ko có gì để kể cả,hay bn gửi kết bn cho mk đi 

1 tháng 2 2018

Gia đình tôi có hai anh em trai, tôi là út. Bố mẹ tôi đã theo về với tổ tiên hơn mười năm nay. Tôi ở với anh được một thời gian thì anh tôi lấy vợ. Không muốn cho tôi ở chung, họ bèn chia gia tài. Lợi dụng quyền thế của mình, hai vợ chồng chiếm hết tài sản quý giá, chỉ đế lại cho tôi một mảnh nhỏ và cây khế ngọt ở cuối vườn. Là phận em, tôi không đòi hỏi gì cả, và cũng chẳng phàn nàn, chỉ lo làm thuê cuốc mướn kiếm sống qua ngày.

   Đến mùa khế ra qua, bỗng nhiên có một con chim lạ đến ăn hết trái này đến trái khác. Tôi xót ruột lắm bèn than thở cùng chim:

   - Chim ơi! Cơ nghiệp nhà tôi chỉ có mỗi cây khế, chim ăn hết, tôi biết trông cậy vào đâu!

   Chim lạ liền nói:

   - Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng.

   Thế rồi hôm sau chim lạ đưa tôi đi ra một hòn đảo ở tít ngoài khơi đầy vàng châu báu. Y theo lời dặn của chim, tôi chỉ lấy vừa đủ một túi ba gang rồi chim trở về nhà. Từ đó, cuộc sống của tôi trở nên khá giá, giàu có.

   Biết chuyện, vợ chồng anh tôi ngày nào cũng sang nhà tôi năn nỉ xin đổi bộ gia tài để lấy cây khế. Thương anh, tôi đồng ý đổi. Đến mùa khế, vợ chồng anh tôi thay nhau chờ chực ở gốc cây chờ chim lạ đến. Rồi chim lạ cũng đến ăn. Sự việc giống như trước đây chim lạ đã nói với tôi. Chim lạ đi rồi, hai vợ chồng anh tôi hí hửng về nhà may một cái túi nhưng không phải ba gang như chim lạ bảo mà rộng đến mười hai gang.

   Sáng hôm sau chim lạ đến chở anh tôi ra đảo. Vốn là người có tính tham anh tôi chất đầy vàng bạc châu báu ngọc ngà vào túi. Không những thế, anh tôi còn tìm kiếm chỗ nào trên người có thể nhét được, đều nhét vào rồi ì ạch lôi cái túi vàng khổng lồ và thân mình nặng trịch leo lên lưng chim. Nặng quá, chim phải vỗ cánh đến ba lần mới nhấc nổi mình lên được. Lúc bay qua biển, gặp một luồng gió mạnh, chim lảo đảo nghiêng cánh hất anh tôi cùng vàng rơi xuống biển sâu.

   Tôi rất buồn vì cái chết của anh tôi nhưng nghĩ cho cùng đó cũng chính là học cho những kẻ tham lam, ích kỉ như lời ông cha đã dạy "tham thì thâm”.

4 tháng 3 2015

ngày xửa ngày xưa có một người đàn bà cứ sinh ra con gái, khi bà đẻ được 4 đứa con gái rùi mà không có con trai. một hôm bà mang bầu và người chồng luôn mong đó là con trai. khi đẻ ra, cả nhà trừ người chồng rất buồn vì đó là con gái, học liền giấu không cho ông bố biết, một ngáy người chồng đi làm về, bế đứa con đó lên và xem.... ông biết được đó là con gái lên rất là bực tức, ông cầm 2 chân đứa bé, xé đôi rem bé ra.             Hết            .

11 tháng 3 2015

bạn lên mạng tìm câu phóng viên bắt gặp ma trên youtube thì sẽ ra 

 

15 tháng 1 2018

Tính tôi vốn cẩu thả, học xong đâu vứt đồ ngay xuống đó, nên khắp phòng của tôi chỗ thì thước kẻ chỗ thì bút chì. Mỗi thứ nằm một góc, bàn học cũng lung tung quyển thì đóng, quyển thì mở, quyển thì ngang quyển thì dọc. Tất cả chẳng có nền nếp gì cả.

Nghĩ chúng là vật vô tri nên tôi chẳng để tâm đến, và có lẽ mọi chuyện sẽ cứ diễn ra như vậy nếu như không có một câu chuyện xảy ra. Một tối thứ bảy, tôi đi ngủ sớm hơn thường lệ, đang lúc ngủ say, bỗng tôi giật mình tỉnh giấc bởi những tiếng xôn xao lúc to lúc nhỏ. Tôi hoảng sợ, chẳng lẽ kẻ trộm đột nhập vào nhà, tôi đang định hét toáng lên để gọi mẹ thì bất chợt tôi thấy quyển sách trên bàn động đậy và nói rất to, giọng ồm ồm:

-  Tôi buồn cho cậu chủ nhà mình lắm. Trước đây tôi bóng láng và đẹp đẽ như vậy mà cậu chủ chẳng quan tâm để tôi bây giờ nhàu nhỉ chẳng khác gì mấy anh giấy vụn. Những bức tranh màu cậu tô vẽ vào đủ thứ, trông khiếp quá. Nhiều lúc tôi chẳng dám nhìn ngắm khuôn mặt của mình nữa. Chiếc áo ni lông mẹ cậu chủ mua để mặc cho tôi, cậu chủ cũng nghịch để nó rách toạc ra và thế là tiện thể cậu xé toan cho vào sọt rác. Mùa đông đến nơi rồi sẽ lạnh lắm đây.

Tôi chợt nhận ra đó chính là quỵển sách Ngữ văn lớp 6. Chết thật! Bỗng tôi nghe tiếng sột soạt, thì ra anh Ba Lô đúng ra phải nằm trên tường lúc này cũng đang nằm vạ vật ở dưới đất, sau một hồi gãi khắp nơi anh cũng lên tiếng:

-  Tôi cũng đâu kém anh, khi mẹ cậu chủ mang tôi từ siêu thị về tôi cũng đẹp và sạch sẽ, thế mà giờ đây, sau một thời gian quăng quật, mình tôi đầy đất và cát, lúc nào cũng ngứa ngáy khó chịu. Nhiều lúc tôi muôn bỏ quách cậu chủ mà đi.

-   Lạch cạch! Lạch cạch! Các anh ơi tôi cũng khổ không kém, dù tôi cũng chỉ là chiếc thước kẻ nhỏ bé, vậy mà cậu chủ cũng hành hạ tôi ra trò. Trước đây tôi lành lặn, bóng bẩy bao nhiêu thì giờ đây đầy mình tôi nham nhở những vết thương mà không bao giờ có thể lành được. Số má thì chữ rõ chữ mờ, vạch cũng vậy, chẳng còn hình hài của cái thước kẻ nữa hu hu....

Sau một hồi than thở khóc, chị Thước Kẻ nằm dài ra bàn, mắt nhìn lên trần nhà, ra dằng buồn chán lắm.

Tưởng như mọi chuyện đến đây là dừng lại, thì bỗng anh Bút đang nằm trên bàn bỗng bật dậy, giọng đầy bực tức:

-   Tôi định không nói nữa nhưng im lặng mãi tôi không chịu được, các anh xem, tôi bây giờ còn ra dáng một chiếc bút nữa không? Mình mẩy tôi cũng cong queo, sứt sát, cả chiếc ngòi của tôi, trước đây trơn tru đi lại trên giấy dễ dàng đến như vậy, thế mà giờ đây đi trên giấy rất khó vì mấy lần cậu ấy cắm xuống đất, hỏng hết cả ngòi. Đấy các anh xem cậu chủ đã đi ngủ từ bao giờ mà đến giờ này bút tôi vẫn chưa được đóng nắp.

Chiếc giá sách trên tường thì xuýt xoa kêu:

-  Tôi lạnh lẽo và cô đơn quá, chẳng có chị vở, anh sách nào lên đây chơi với tôi cả, bụi phủ kín cả rồi. Tôi cũng chẳng còn được đẹp như lúc mới mua về nữa.

Cả sách và vở cùng lên tiếng:

-   Tôi cũng muốn lên đó lắm nhưng cậu chủ đâu có cho chúng tôi lên. Chúng tôi bị quăng quật khắp nơi. Đau hết cả mình mẩy.

Nghe những đồ dùng học tập nói như vậy, tôi giật mình nhận ra tôi quá cẩu thả và vô tâm.

Lúc đó anh Sách ngữ văn lên tiếng:

-   Thôi chúng ta hãy bỏ đi đi, tôi không thể ở cùng cậu chủ cẩu thả lười biếng được nữa.

Tất cả sách vở lục tục đứng dậy, bỏ ra phía cửa.

Thấy vậy, tôi giật mình hét to:

-   Không! Tôi không phụ lòng các anh nữa. Tôi hứa sẽ giữ gìn và cất đồ dùng học tập cẩn thận.

Đúng lúc đó tôi giật mình tỉnh giấc, ôi hoá ra chỉ là một giấc mơ. Tôi vội vã nhìn quanh, may quá sách vở vẫn còn nguyên nhưng quả thật mỗi thứ một nơi, lung tung, bừa bộn.

Tôi vùng dậy vội vã thu dọn sách vở lên giá sách. Sau đó mới lên giường ngủ và trước khi đi ngủ, tôi tự hứa với mình sẽ không bao giờ đôi xử với đồ dùng học tập như trước nữa.

15 tháng 1 2018

Trong khu vườn trường rộng lớn bao la có biết bao loài hoa đang khoe sắc thắm chỉ độc nhất có một bông hoa trắng đang tỏa ngát hương. Hoa thật bé, dường như nó chỉ bằng một chiếc cúc áo với màu trắng muốt như tuyết, đó là cái màu mà tuổi học trò chúng em hay nhắc đến. Hoa nhỏ ấy có tên là “Dạ Lý Hương”. Cái tên ấy, thật dễ thương làm sao ấy. Với cái mùi hương thật ngọt ngào. Dạ Lý Hương đã mời gọi biết bao chú bướm đủ màu sắc làm các chú bướm ấy phải thốt lên:

Ô, chị Dạ Lý Hương, tại sao chị luôn luôn tỏa hương ngào ngạt thế?

Dạ Lý Hương chỉ biết tươi cười:

Đó là trời cho chị cái mùi hương ấy, cái mùi hương ấy, cái mùi hương mà nhiều người mơ ước. Nhất là các cô bé vẫn thường đặt loài hoa của chị vào trang giấy trắng của tuổi học trò.

Trường mầm non bông hoa nhỏ

Lúc nào, Dạ Lý Hương cũng nở rộ, hương thơm tỏa ngát bầu không gian làm mây dường như dừng lại để tận hưởng mùi thơm dịu dàng ấy của Dạ Lý Hương.

30 tháng 10 2018

My hobby is watching films. I have seen many films. The film I like best is Chang Trai Nam Ay. It's comedy moving, which was directed by Quang Huy. It's stars Son Tung M-TP, Hariwon, Hua Vi Van, Ngo Kien Huy and Pham Quynh Anh. The film was made in 2014.
Chang Trai Nam Ay is very hilarious, romantic and moving. It's about the young singer who has a cancer. The story of film is based on the real. The ending is very moving, I cried. I love Dinh Phong (by Son Tung) very much.
The special effects and the visuals are good. The music has sweet melody. I like the acting very much. The actors play very well. Those are the reasons why I like Chang Trai Nam Ay. The critics say it is a good film. I agree, although the film has a lot of scandals and bad comment from some viewers.

21 tháng 6 2018

Lan TARUS cx fan BTS ak ??? 

Bn thik bài nào ??

Mik thik  fake love và save me . Hay khủng khiếp luôn !!

Câu chuyện bí hiểm chưa tìm ra nek ?

 Ước mơ thành sự thật:

Khi còn là một cậu bé, George Boyer không muốn mình phải trở thành một vận động viên hay một ca sĩ nhạc rock khi lớn lên. Ước mơ duy nhất của cậu là trở thành một người... cụt một chân. George Boyer đã đạt được ước mơ của mình vào năm 68 tuổi, ông tự bắn vào chân mình. Các bác sĩ nói họ có thể cứu được chân nhưng ông đã nài nỉ họ tháo bỏ nó để trở thành người một chân trong suốt quãng đời còn lại.

21 tháng 6 2018

quà gì?

29 tháng 11 2021

http://justkids.com.vn/chuyen-ke-cho-be/truyen-hay-cho-be-su-tich-trau-cau-260.html

29 tháng 11 2021

TK

http://justkids.com.vn/chuyen-ke-cho-be/truyen-hay-cho-be-su-tich-trau-cau-260.html

8 tháng 2 2022

refer

a vốn là một con chim thần ngự trị ở trên một ngọn núi cao giữa biển Đông. Hàng ngày ta bay vào đất liền kiếm hoa quả để ăn. Một hôm, ta phát hiện trong một khu vườn nhỏ ở một làng nọ có một cây khế quả sai kĩu kịt, ta bèn hạ cánh xuống cây và định ăn mấy quả. Đúng lúc đó, từ trong túp lều cũ kĩ, một chàng trai bước ra cất tiếng van xin:

         VDO.AI

- Hỡi chim lạ, sao ngươi lại ăn khế của tôi?

Ta bèn trả lời:

- Ta thấy cây khế của nhà ngươi quả rất sai và ngọt. Ngươi không thể cho ta một vài quả được ư?

Chàng trai trả lời ta rất lễ phép.

- Tôi không tiếc chim đâu. Nhưng nhà tôi nghèo lắm, chẳng có gì đáng giá, chỉ có mỗi cây khế này là tài sản duy nhất. Tôi định bán quả khế lấy tiền sống qua ngày. Giờ chim ăn khế của tôi, tôi biết lấy gì mà sống?

Ta lại hỏi:

- Ta được biết cha mẹ ngươi cũng không nghèo khó gì. Sao nhà ngươi lại khốn khổ đến vậy?

- Không giấu gì chim, cha mẹ mất đi, anh trai tôi vì quá tham lam nên đã tự ý chia gia tài cha mẹ để lại. Nhà cửa, ruộng vườn có bao nhiêu anh chiếm hết làm của mình. Anh chỉ để lại cho tôi một mảnh vườn nhỏ ở cuối làng và cây khế ngọt này. Vì có được ruộng vườn nhiều nên gia đình anh ấy sống sung túc lắm. Vậy mà anh chẳng hề đề ý gì đến đứa em nghèo khó như tôi. Tôi rất buồn vì chuyện đó. Nhưng lại nghĩ, anh hưởng hạnh phúc cũng như mình hưởng vậy nên an phận sống vất vả nơi căn lều nhỏ dựng trong vườn. Để nuôi sống bản thân và gia đình, hàng ngày tôi vào rừng kiếm củi, hoặc cày thuê cuốc mướn và cũng không quên chăm sóc cây khế, mong nó ra nhiều quả bán lấy chút tiền sinh nhai. Không phụ lòng tôi chăm sóc và ngóng trông, cây khế đậu rất nhiều quả ngọt như chim thấy.

Nghe chàng trai kể chuyện, ta cảm thấy rất thương chàng trai. Ta quyết định cho chàng một chút vốn làm ăn. Ta nói:

- Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng rồi cắp khế bay đi.

Y hẹn, mấy ngày sau ta đến khu vườn nhỏ của chàng trai để đưa chàng đi lấy vàng. Ta dang cao đôi cánh rộng lớn của mình bay qua biển Đông, đến hòn núi dựng sừng sững giữa biển. Đó chính là nhà của ta. Trên đó có vô số vàng bạc, sáng lấp lánh. Tuy thấy nhiều vàng, nhưng chàng trai chỉ lấy đúng vừa chiếc túi ba gang rồi leo lên lưng ta bay về nhà. Từ sau ngày đó, cuộc sống của chàng trai khấm khá hơn rất nhiều.

Anh trai của chàng thấy sự lạ kì, bèn tìm đến hỏi han. Là người thật thà nên người em đã kể hết mọi chuyện. Nghe xong, người anh nằng nặc đòi đổi hết gia tài của hắn lấy mảnh vườn và cây khế. Thấy anh cương quyết nên chàng trai đồng ý. Từ khi có cây khế, hắn chỉ mong chờ ngày ta đến ăn quả để có cơ hội đòi được bạc vàng.

Ta bèn đến để thử lòng người anh. Khi ta vừa đậu xuống thân cây, vợ chồng hắn đã la lên ầm ĩ. Ta vẫn như lệ cũ dặn hắn may túi ba gang đế đi lấy vàng. Hắn chỉ chờ có thế. Lòng tham đã khiến hắn mờ mắt, hắn liền lén may một chiếc túi sáu gang. Đến núi vàng, hắn tham lam nhét vàng đầy cái túi to tướng và còn cố nhét thêm vào người. Cô gắng lắm ta mới cất cánh nổi. Nhưng do quá nặng đến giữa biển Đông, ta kêu hắn bỏ bớt vàng đi nhưng hắn không chịu. Tức giận vì sự tham lam và bội tín của hắn, ta liền nghiêng người, hất tung hắn xuống biển. Đó là bài học cho những kẻ tham lam.

8 tháng 2 2022

Tham khảo nha
 Vào một ngày nắng đẹp, tôi cùng đứa con ngao du trên bầu trời. Bay một lúc lâu, chúng tôi hạ cánh xuống khu vườn nhỏ nghỉ ngơi. Chợt con tôi hỏi: “Cha ơi! Cha đã đi rất nhiều nơi, có chuyện gì mà cha nhớ nhất”. Nghe con hỏi tôi liền nhớ lại câu chuyện Cây khế rồi kể cho con nghe.

“Hồi đó, cha còn rất trẻ. Với đôi mắt xanh biếc, chiếc mỏ đỏ chót và bộ lông đẹp, nhiều màu sắc cùng thân hình cường tráng, cha bay đi khắp nơi ngắm thế gian.

Một hôm, cha đậu xuống cây khế trồng trên một mảnh vườn nhỏ bên cạnh ngôi nhà rách nát. Nhìn những trái khế chín mọng, ngon lành, lúc đầu cha định ăn một quả thôi nhưng càng ăn càng thấy ngon. Cha ăn cho đến khi chỉ còn vài quả trên cây, bỗng có tiếng người nói: “Chim ơi! Nhà ta chỉ có cây khế này thôi, chim ăn hết thì vợ chồng ta lấy gì mà sống?” Lúc này, cha mới để ý thấy một chàng thanh niên gầy gò, xanh xao, mặc bộ quần áo rách rưới đang đứng dưới gốc cây khế. Thấy anh ta có vẻ nghèo khổ, nhất là khi nhìn căn nhà tồi tàn của vợ chồng anh ta thì cha thấy ái ngại quá. Thương họ, cha liền nói: “Ăn một quả, trả một cục vàng, may túi ba gang mang đi mà đựng”, rồi cha bay đi.

Sáng hôm sau, cha đến đón anh ta theo lời hẹn. Trên đường, cha và anh ta nói chuyện rất vui vẻ. Cha được biết, trước đây gia đình anh ta rất giàu có. Nhưng khi cha mẹ mất đi, vợ chồng người anh đã chiếm hết gia tài, nhà cửa, ruộng vườn, chỉ để cho vợ chồng anh ta một căn nhà rách nát, một mảnh vườn nhỏ, trên mảnh vườn cằn cỗi đó chỉ có một cây khế. Hai vợ chồng anh ta phải làm lụng vất vả, cày thuê cuốc mướn để kiếm sống. Vui chuyện, cuối cùng đã đến hòn đảo có một cái hang chứa đầy vàng. Cha hạ cánh xuống hòn đảo để anh ta vào hang lấy vàng. Cha thấy anh ta chỉ lấy vàng vào cái túi ba gang mà anh ta mang theo. Đưa anh ta về tới nhà, cha thầm nghĩ: “Người thanh niên này cũng hiền lành, thật thà”.

Năm sau, đến mùa khế chín, cha lại đến ăn khế. Có một người chạy ra, nhưng không phải là anh thanh niên lần trước mà là một người đàn ông mập mạp, hồng hào, chẳng có vẻ gì là thiếu ăn, thiếu mặc cả. Nghe hắn than thở cha cung nói: “Ăn một quả, trả một cục vàng, may túi ba gang mang đi mà đựng”.

Sáng hôm sau, cha đưa hắn đi, nhưng hắn mang tận cái túi chừng mười hai gang. Đến hòn đảo, nhìn thấy cái hang chứa vàng đó, hắn ta hí hửng chạy vào lấy vàng. Đợi mãi vẫn chưa thấy hắn ra, nhìn biển thấy sắp có bão, cha vào hang giục hắn về nhưng hắn vẫn mê mải lấy vàng không chịu ra. Mãi lâu sau, hắn mới ì ạch kéo cái túi vàng nặng trịch ra, xung quanh người hắn cũng buộc toàn vàng, thế mà ra đến cửa hang rồi, hẳn ta vẫn còn cảm thấy tiếc rẻ. Hắn chậm chạp bước lên lưng cha, vàng nhiều, nặng quá, cha phải cố hết sức mới bay được. Đi đến giữa biển, đôi cánh của cha mỏi rã rời tường như không cắt lên được nữa, chợt giông tố nổi lên, sấm sét ầm ầm. Cha cố gắng bay, cha bảo hắn vứt bớt vàng đi nhưng hắn không chịu. Gió mạnh quá người cha nghiêng ngả, chao đảo làm hắn rơi xuống biển cùng với túi vàng cùa hắn. Thật đáng đời kẻ tham lam!

Con thấy đấy! Người em “ở hiền thì gặp lành”, còn người anh tham lam thì đã phải trả giá. Con hãy nhớ lấy bài học từ câu chuyện này nhé!