K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

3 tháng 12 2021

cái j v

câu hỏi đâu

28 tháng 7 2021

3 A

4 D

5 A

6 C

7 C

8 A

9 A

10 C

11 C

12 A

13 A

14 B

15 A

16 D

17 D

18 C

19 D

20 D

21 C

22 C

23 C

24 C

25 C

Ex2

1 remember 

2 read

3 be repaired

4 focus

5 not enter

6 apoligize

7 attend

8 sit

9 think

10 drive

11 be taken

12 reduce

13 allow

14 regulated

15 swim

16 monitor

17 out

18 be invited

19 send

20 work 

20 tháng 1 2022

Lỗi 

20 tháng 1 2022

vâng T^T

 

 

“Thời gian trôi qua nhanh chỉ còn lại những kỉ niệm". Quá khứ vẫn mãi chỉ là quá khứ và mỗi lần nhắc đến quá khứ thường cảm thấy tiếc nuối và bao kỉ niệm ùa về trong ta. Mới đây thôi mà cũng đã 20 năm hôm nay tôi trở về thăm trường – ngôi nhà thứ hai của mình nhân dịp lễ kỉ niệm 50 năm thành lập trường.

Hôm đó là một buổi sáng đẹp trời, bầu trời trong xanh , cao vời vợi, tôi trở về trường trong cảm xúc rạo rực , phấn khởi,bồi hồi, xốn xang. Ngôi trường thấp thoáng dưới những bóng cây xanh nhưng dưới ánh nắng mặt trời thì ngôi trường càng trở nên rực rỡ hơn. Sau 20 năm xa cách thì mọi thứ đã dần thay đổi từ những dãy nhà ngói màu đỏ thì giờ đã được tu sửa thành những dãy nhà cao tầng màu vàng khang trang ,sạch đẹp. Chiếc cổng được lát nền đá hoa sáng bóng đang dang tay chào đón mọi người . Không giống như mọi ngày , hôm nay là một ngày rất quan trọng nên mọi người đều đến từ rất sớm để chuẩn bị cho ngày lễ. Bước vào cổng trường , tôi bắt gặp bao nhiêu những cựu học sinh hôm nay cũng về thăm trường với những lẵng hoa tươi thắm để mừng cho ngày lễ trọng đại này. Không ai nói ra nhưng tôi thấy được sự thành đạt của họ và dường như họ cũng có trách nhiệm trở về trường bởi nơi đây đã vun đắp và thắp sáng cho chúng ta bao ước mơ để có được như ngày hôm nay. Tôi cùng lớp học cũ đang lang thang dạo bước trên sân trường để ngắm từng lớp học và cảnh quan của trường thì từng đằng xa bỗng nghe thấy tiếng gọi thân mật trìu mến:” 9B ơi…”. Chúng tôi ngơ ngác nhìn xung quanh chưa biết là ai, thì bỗng cô lại gần và vỗ vai tôi. À, thì ra là cô giáo chủ nhiệm của tôi , hôm nay cô thướt trong tà áo dài màu hồng trông cô thật trẻ trung, xinh xắn. Chúng tôi xúm lại ôm chầm lấy cô và cô trò cùng hàn huyên tâm sự. Cô nhắc lại bao nhiêu kỉ niệm với chúng tôi gắn với thời :” Nhất quỷ nhì ma, thứ a học trò”, nhưng cô không hề trách mắng, mà cô vừa nói vừa cười tôi có cảm giác như cô cũng đang rất mừng cho sự trưởng thành của từng thế hệ học sinh.Chúng tôi cùng cô lên thăm lớp học cũ của mình đứa nào đứa nấy đều nhanh chóng nhớ vị trí ngồi cũ của mình trước kia và trong tôi chợt vẳng lại giọng nói vừa nghiêm nghị vừa gần gũi, yêu thương. Giọng cô nhỏ và trong, những bài cô giảng, những câu chuyện thần tiên bao giờ cũng hấp dẫn hơn rất nhiều. Cho đến hôm nay tôi cũng vẫn còn nhớ như in câu chuyện cô kể về một thời hoa đỏ cho chúng tôi nghe.

Rồi chúng tôi cùng nhau xuống dự buổi lễ thành lập trường. Nhìn lại 50 năm với bề dày lịch sử, những thành tích cao mà trường đã đạt được , chúng ta có quyền tự hào về các thế hệ, cán bộ giáo viên của nhà trường luôn có ý thức tự giác, tích cực học hỏi, là những thầy cô say chuyên môn, có trình độ tay nghề cao, giàu lòng yêu nghề, mến trẻ. Học sinh có truyền thống chăm ngoan , học giỏi,không ngừng tu dưỡng rèn luyện đạo đức, tích cực học tập đỗ đầu vào các trường cấp ba đứng đầu của Tỉnh.Kết thúc buổi lễ, chúng tôi cùng nhau ăn liên hoan rồi lại nhớ lại buổi liên hoan chia tay cuối cấp , cùng nhau viết những dòng lưu bút đầy cảm động và cả lớp cùng nhau viết cho cô một quyển sổ nhật kí để lưu lại những kỉ niệm của cô trò trong những tháng ngày đã qua.

Một ngày đầy ý nghĩa đã trôi qua tôi trở về nhà trong lòng đầy nhớ nhung , tất cả sẽ mãi là hành trang dõi theo tôi từng bước để tôi ngày một cố gắng.Mỗi chúng ta giờ đây đều đã khôn lớn trưởng thành, giờ đây những ước mơ của thời học sinh cũng đã trở thành hiện thực đã được chắp cánh bay xa, chỉ còn lại ngôi trường vẫn hiên ngang đứng đó lưu giữ những kí ức của tuổi thanh xuân bồng bột, trong sáng.

Cuộc vui nào cũng có ngày chia tay. Ngày trở về trường sau 20 năm xa cách giờ đây cũng đã trở thành quá khứ nhưng chúng ta luôn nghĩ rằng quá khứ sẽ luôn tươi đẹp , hãy giữ gìn nó, hãy để ngôi trường là một phần kí ức trong tâm hồn” Ngoài sân phượng rơi hồng trang kỉ niệm. Chợt nhớ về những ngày xưa đã qua. Và hôm nay chúng ta đã quay trở về…”

Bút xuống dòng tiễn cánh thư đi, gửi về Bi – người bạn học thân thiết nhất thủa ấu xa xưa của Bon.

Bi thân mến! Bạn vẫn khỏe chứ!? Mới đây mà đã thấm thoát 20 năm trôi qua rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật đấy! Mình nhớ bạn bè, nhớ thầy cô, nhớ trường lớp nhiều lắm. Những hình ảnh ấy đã khắc sâu trong tâm trí của Bon, chỉ mong sao thời gian quay trở lại để những kỷ niệm thời áo trắng mãi mãi không phai…! Sau bao nhiêu năm xa cách, hôm nay Bon cũng đã có dịp trở về thăm lại ngôi trường mà chúng ta có biết bao kỷ niệm vui buồn cùng bạn bè, thầy cô! Từ xa, Bon đã xác định được vị trí của ngôi trường, khi đến gần Bon rất ngỡ ngàng bởi cái cổng trường hùng tráng cùng với cái bảng to đùng đề tên: "Trường Trung Học Cơ Sở Mai Xuân Thương". Vào mùa hè nên ngôi trường trở nên vắng vẻ và yên tĩnh hơn! Được nhìn lại, ngắm lại ngôi trường xưa, Bon cứ ngỡ rằng mình vẫn còn là một đứa học trò luôn được thầy cô dìu dắt, dạy bước đi, lời nói đầu đời. Nhưng giờ đây, đó chỉ là những khoảnh khắc kỷ niệm hay những dòng lưu bút tuổi học trò của Bon mà thôi! Bước chân của Bon lúc này cứ như chùng lại cùng với bao nhiêu suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu: "Không biết qua 20 năm thì sự mới lạ gì sẽ đến với ngôi trường này nữa đây!?" Cũng chính lúc đó, con tim Bon như đập nhanh và rộn ràng hơn. Bon đứng lại hít một hơi thật dài, cái không khí ấy vẫn mát lạnh dễ chịu như ngày nào.

Bi biết không!? Sân trường bây giờ đã được đổ bê tông chứ không phải là cái nền đất như ngày xưa vẫn làm chúng mình đỏ mắt mỗi khi gió to, và lắm lem quần áo trong giờ ra chơi. Còn vào mùa hạ thường thì cái nắng chói chang sẽ soi rọi khắp sân trường, nhưng sân trường giờ đây đã được rợp cả bóng mát. Vì những tán bàng lốm đốm màu đỏ cùng với những tán phượng xanh mơn mởn đã che mát cho cả sân trường. Nhìn lại những hàng phượng vĩ lung linh đùa vui trong nắng và gió, Bon lại nhớ đến cái ngày lớp mình mang những cây bàng, cây phượng bé xíu về trồng và thay nhau tưới nước chăm sóc, vậy mà giờ này nó đã to lớn đến chừng này rồi! Chen lẫn trong rất nhiều cái ghế đá đặt dưới sân, Bon phát hiện thấy một chiếc ghế đá dưới gốc phượng mà màu sơn đã bạc theo năm tháng nhưng vẫn còn mờ mờ hàng chứ "Tập thể lớp 9/2 kính tặng". Đó là món quà lớp mình đã tặng cho trường làm kỷ niệm vào năm cuối cấp đó, Bi có còn nhớ không!? Bây giờ ngôi trường mới đã khác xưa rất nhiều, với 3 tầng lầu cao vót và một màu hồng tươm tất. Nền hành lang và cầu thang đều được lót gạch bông trông rất sạch sẽ, phòng học cũng trang trọng và rộng rãi hơn trước rất nhiều. Dường như bàn ghế, bảng đen, phấn trắng cũng đang háo hức đợi ngày tựu trường…

Những thay đổi đó làm Bon có cảm giác khi bước trong sân trường xưa như hàng ghế đá đang ngẩn ngơ nhìn theo, nắng lung linh đùa vui với hàng phượng vĩ vẫn tiếng ve gọi reo, nét phấn trên bảng đen cùng năm tháng kéo Bon quay về thời thơ ấu ngồi lắng nghe lời thầy, lời cô năm xưa giảng dạy. Nhưng bây giờ cái cảm giác đó đã đi qua cùng với ký ức học trò rồi! Bon biết cho dù có cố mấy đi nữa thì thời gian đã qua đi chẳng thể nào đưa chúng ta quay lại tuổi học trò nữa, đúng không Bi!? Có điều Bon không biết trong tim Bi hay những cô cậu học trò khác, kỷ niệm tuổi học trò và trường xưa có phải chỉ là kỷ niệm dĩ vãng đã đi vào quên lãng không!? Nhưng đối với Bon, kỷ niệm trường xưa sẽ mãi mãi khắc sâu trong con tim Bon, sẽ mãi mãi không phai nhòa đâu. Trong tâm trí Bon, cái thuở học trò hồn nhiên vô tư ấy lại chợt hiện về. Đang say sưa với tâm tưởng đó, bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên: "Có phải Bon đấy không!?" Bi có biết giọng nói này của ai không!? Đó chính là Bin – cựu thành viên trong nhóm "Bộ ba B 3 B" chúng mình hay cùng nhau bày ra những trò chơi để trêu chọc các bạn và thầy cô đó. Cả Bon lẫn Bin đều rất ngạc nhiên và vui mừng khôn xiết khi được gặp lại nhau tại ngôi trường xưa dấu yêu này. Trông Bin vẫn phong độ như ngày nào! Bi ơi! Bon thật là hạnh phúc khi bắt gặp lại những hình ảnh cũ đã ăn sâu trong tiềm thức của mình, và được gặp lại người bạn đã xa cách biết bao năm tháng. Hai tụi mình cùng ngồi trên cái ghế đá đã bạc màu kia, và cùng kể lại những kỷ niệm của tuổi học trò. Chuyện mà chắc cả 3 chúng ta sẽ không quên, đó chính là chuyện: "3 chúng ta đã bắt con cóc bỏ vào cặp cô Thanh Hiệp, và cô đã xỉu trước lớp vì yếu tim khi thấy con cóc đó." Lúc đó cả 3 chúng ta đều sợ sẽ có chuyện không hay đến với cô, và nếu như cô biết chuyện sẽ đuổi học. Riêng Bon, lúc đó Bon không biết làm gì cả, chỉ biết đứng yên một chỗ nắm chặt tay lại cho nỗi sợ hãi sâu vào lòng. Sáng hôm sau, cô đi dạy lại và đã biết sự việc do B 3 B chúng ta làm, nhưng cô không truy cứu mà chỉ nhắc chung chung trước lớp thôi.

Đến giờ cả 3 chúng ta đều chưa có dịp xin lỗi cô. Khi quay trở về đây, Bon và Bin đã không còn cơ hội xin lỗi và đền đáp công ơn dạy bảo của cô nữa, vì cô đã khuất xa nơi phương trời nào trở về cát bụi. Bon và Bin chỉ có thể dành vài phút tĩnh lặng để mặc niệm cho cô thôi! Tuy rằng cô chỉ là giáo viên dạy Văn chứ không phải là giáo viên chủ nhiệm lớp ta, nhưng cô đã để lại một ấn tượng tốt cho biết bao nhiêu đứa học trò, không chỉ riêng gì Bon – Bin – Bi hoặc là tập thể lớp 9/2 chúng mình. Vì cô chẳng bao giờ đánh học sinh cả, những lúc la mắng học sinh, cô cũng chỉ dùng những lời lẽ dịu dàng và tâm lý. Cô luôn luôn mở rộng tấm lòng vị tha cho bất cứ người học trò nào biết lỗi, Bon cũng là một trong những tên học trò luôn làm cô buồn lòng. Nếu như mà có ước muốn trong cuộc đời này, Bon chỉ mong được thời gian quay trở về tuổi học trò của mình, và sẽ không cho nó trôi qua một cách vô vị để giờ đây phải hối tiếc đâu. Nhưng ước muốn đó chỉ là một ảo ảnh cuộc đời của Bon, nó chỉ có thể xảy ra trong giấc mơ hay là những ký ức đó thỉnh thoảng lại tái hiện trong lòng Bon. Bây giờ Bon đã trở thành một người nhạc sĩ chứ không còn là một đứa học trò hay phá phách nữa, Bon không biết phải đền đáp công ơn dạy bảo của thầy cô như thế nào!? Bon chỉ có thể dùng những cảm xúc của mình viết lên trên những khúc nhạc để ca ngợi công ơn dạy bảo của thầy cô ở ngôi trường gắn liền với ký ức tuổi thơ của biết bao người học trò, không chỉ riêng Bon… Đứng tại nơi đây, Bon cứ nghĩ rằng: "Không biết 20 năm sau, sẽ có cô cậu học trò nào về thăm lại trường có cảm xúc như Bon lúc này không!?"

Thật lòng Bon cũng không nỡ rời xa ngôi trường trong giây phút này đâu, cái giây phút này nó làm cho Bon nhớ đến những giây phút rời xa trường, cánh hoa phượng nghiêng mình chào tiễn biệt của năm nào. Nhớ lại giây phút chia xa ấy, Bon không làm sao cho vơi bớt hết những nỗi sầu, nỗi hắt hiu khi cứ nghĩ phải rời xa trường, nó gợi lên cho Bon một cái buồn tê tái. Ngồi nơi đây, Bon và Bin chỉ biết nhìn theo thời gian chia cách mỗi người một nơi tại ngôi trường xưa này. Đôi bàn tay Bon quá mong manh và nhỏ bé, Bon không biết níu kéo sao đây cho thời gian ngừng trôi. Những bước chân rời xa trường của Bon thấy sao não nề quá!? Bon chỉ muốn đứng yên và ôm thật chặt lấy ngôi trường này thôi, nhưng. Bon không thể! Bi ah! Đường còn dài ngày mai đi tiếp, thư chưa dài, Bon xin hẹn viết thư sau! Nếu có dịp thì Bi hãy về thăm lại trường nha, và đừng quên nhớ viết thư cho Bon đấy!

Tuy Bon – Bin – Bi không còn ngồi học tại ngôi trường này nữa, nhưng những khoảnh khắc kỷ niệm tuổi học trò của chúng ta đừng cho nó chỉ là kỷ niệm dĩ vãng và đi vào quên lãng nhé! Với Bon, Bon chỉ mong sao ngôi trường này sẽ dìu dắt những cô cậu học trò nên người và trở thành người có ích cho xã hội. Mong sao thời gian đừng trôi qua thật nhanh, hạt bụi phấn đừng vội rơi để mái tóc của thầy cô sẽ không bạc màu và người sẽ còn mãi nâng bước chân trẻ thơ của người học trò. Chào Bi!

20 tháng 1 2022

Để T là số nguyên thì 2m-1 ⋮ m-1

=>2(m-1)+1 ⋮ m-1

*Vì 2(m-1) ⋮ m-1 nên:

1 ⋮ m-1

=>m-1∈Ư(1)

=>m-1∈{1;-1}

=>m∈{2;0} (thỏa mãn)

20 tháng 1 2022

\(\left(2m-1\right)-2\left(m-1\right)⋮\left(m-1\right)\\ 1⋮m-1\\ m-1\in\left\{1;-1\right\}\\ m=0;m=2\)

10 tháng 9 2021

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

10 tháng 9 2021

bn có thíck bị báo cáo hông

3 tháng 9 2021

Ai còn thức giúp em với ạ , em sẽ vào trang cá nhân của 2 người đầu tiên và tick 5 lần cho câu trả lời của người đó ạ , người thứ 3 em sẽ tick 2 lần ạ . M.n giúp em với , gấp lắm ạ !khocroi

3 tháng 9 2021

Đến sáng ngày mai ai giúp em thì ko kịp nộp bài nữa nên 12h tối nay và sáng mai em ko tick ạ . Mong m.n thoong cảm và giúp cho em với ạ 

 

a: Xét ΔBDA và ΔMDA có 

AB=AM

\(\widehat{BAD}=\widehat{MAD}\)

AD chung

Do đó: ΔBDA=ΔMDA

Suy ra: \(\widehat{BDA}=\widehat{MDA}\)

hay DA là tia phân giác của \(\widehat{BDM}\)