K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

12 tháng 5

Đã khờ s bt lm thơ
Đã khờ s bt thờ ơ với nàng
Vì khờ nên mất chân tình
Vì khờ nên mới ôm tình đơn phương

Mọi người đọc rồi chấm giúp mình với nhé : Chàng khờ cầm bút làm thơ Rồi cười khúc khích vu vơ mơ màng Thế gian ai đẹp bằng nàng Nụ cười ánh mắt dịu dàng như tiên Cho dù nàng là kẻ điên Trong mắt kẻ khờ lại hiền dễ thương Thương thay mối tình đơn phương Muốn yêu lại bị lác đường mất nhau Chàng khờ cầm bút làm thơ Viết lên ba chữ vì sao yêu nàng Nàng đây chẳng rõ chẳng ràng Kiếp này đã...
Đọc tiếp

Mọi người đọc rồi chấm giúp mình với nhé :

Chàng khờ cầm bút làm thơ

Rồi cười khúc khích vu vơ mơ màng

Thế gian ai đẹp bằng nàng

Nụ cười ánh mắt dịu dàng như tiên

Cho dù nàng là kẻ điên

Trong mắt kẻ khờ lại hiền dễ thương

Thương thay mối tình đơn phương

Muốn yêu lại bị lác đường mất nhau

Chàng khờ cầm bút làm thơ

Viết lên ba chữ vì sao yêu nàng

Nàng đây chẳng rõ chẳng ràng

Kiếp này đã lỡ thôi đành kiếp sau

Ta khờ ta vẫn biết đau

Biết tình ấy dẫu chẳng sao thuộc về

Ta chỉ là kẻ đơn phương

Mang hết lòng dạ đi thương một người

Nhưng ngặt một nỗi buồn cười

Nàng chỉ cảm động chứ nàng không yêu

Nhiều người nhìn thấy làm thương

Chàng khờ ngốc nghếch tương tư về nàng

Trong mơ cảm thấy nhẹ nhàng

Sáng vừa tỉnh giấc , mộng tàn tình tan .

3
9 tháng 1

 

nếu bạn làm thì cho 9đ còn trong sách thì 1đ thôi nha.

 

Nguồn: TRẦN CẨM ANHĐề bài: Tưởng tượng lại cuộc gặp gỡ giữa Trọng Thủy và Mị Châu ở thế giới bên kia. Viết tiếp câu chuyện của họBài làm:Tương truyền rằng con người sau khi tạ thế sẽ phải đi qua một con đường tên gọi Hoàng Tuyền để đi tới Quỷ Môn Quan. Cát Hoàng Tuyền đỏ au như máu ,đất Hoàng Tuyền đen tựa màn đêm. Xung quanh trồng đầy giống hoá Bỉ Ngạn bung nở một...
Đọc tiếp

Nguồn: TRẦN CẨM ANH

Đề bài: Tưởng tượng lại cuộc gặp gỡ giữa Trọng Thủy và Mị Châu ở thế giới bên kia. Viết tiếp câu chuyện của họ

Bài làm:

Tương truyền rằng con người sau khi tạ thế sẽ phải đi qua một con đường tên gọi Hoàng Tuyền để đi tới Quỷ Môn Quan. Cát Hoàng Tuyền đỏ au như máu ,đất Hoàng Tuyền đen tựa màn đêm. Xung quanh trồng đầy giống hoá Bỉ Ngạn bung nở một dáng vẻ yêu kiều như nuốt trọn bi ai của nhân gian. Vậy sau khi bị phu quân phản hội, vua cha chém đầu, hồn Mị Châu sẽ đi về đâu? Không rõ nữa, có lẽ là Hoàng Tuyền.

Truyện xưa kể lại, sau khi Mị Châu qua đời không lâu, Trọng Thủy cũng đột ngột ra đi. Triệu Đà xót thương con trai, ngày đêm mời pháp sư về cúng chiêu hồn, nhưng kì lạ là gọi mãi không thấy hồn chàng hiện lên. Có người nói: hồn Trọng Thủy đã ra thành cát bụi, cũng có người nói, chàng đang đi tìm Mị Châu,... Lời đồn thì vô kể nhưng sự thực thì mấy ai hay?

"Nhân duyên" - cái gọi là nhân duyên xem ra cũng chỉ là món nợ phải trả cho người

Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan, nhân sinh như kịch, người tan kịch tàn. Chớp mắt đã qua ngàn năm. Hàng năm, số lượng người chết đi qua sông Vong Xuyên lại nhiều vô kể . Lão quỷ sai lái đỏ ở đây đã bao năm, lại luôn trông thấy một năm tử lạ kì ngồi dựa vào đá Tam Sinh, tay ôm chậu hoa Bỉ Ngạn, ngồi thẫn thờ nhìn về phía trước, thi thoảng lại vô lực mỉm cười nói với đóa hoa đỏ rực trong tay:
- A Châu, lại một mùa hoa nở rộ, khi nào nàng mới trở về bên ta?

Nói đến đây, hẳn các người cũng biết hẳn nam nhân đó là ai rồi chứ?

Hồn Trọng Thủy sau khi lìa khỏi xác đã lang thang dưới âm phủ bốn mươi chín ngày đêm để tìm Mị Châu, nhưng đáp lại hắn là những cái lắc đầu đầy tiếc nuối. Trọng Thủy tìm gặp Mạnh Bà, xin không uống nước sông Vong Xuyên, nguyện không đầu thai, ở lại đây chờ thê tử quay về.

Mạnh Bà là người cai quản Vọng Hương đài, nếu muốn đến thập điện chuyển sinh, phải uống canh từ bảy giọt lệ do bà điều chế để quên đi mọi sự ở nhân gian. Mạnh Bà giao cho Trọng Thủy một bông hoa và nói rằng:

- Tình ái, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, nếu nó úa tàn thì còn có thể cứu chữa. Nhưng nếu nó chết rồi, thì phải làm sao đây? Mị Châu vì không muốn quên đi người mà nguyện hoá thành Bỉ Ngạn. Bỉ Ngạn hoá, vốn dĩ đau thương đến cùng cực, vẫn còn nở rộ dể mê hoặc chúng sinh. Trăm năm ra hoa một lần, diệp sinh vô hoa, hoa khai vô diệp. Lá và hoa mãi mãi không có cơ hội nở chung một lúc. Đợi qua ngàn năm, khi lá và hoa có duyên nở cùng, ngươi sẽ gặp lại thê tử của mình, chỉ trong một canh giờ thôi, nàng ta sẽ đi tới một thế giới khác. Một thế giới mà nàng ước mong. Và rồi, rốt cục đã đến kì hạn một nghìn năm, Trọng Thủy ngồi bên Tam Sinh thạch, chỉ sợ rời đi nửa bước sẽ vụt mất nàng. Hắn đợi một ngày, nhưng không thấy nàng đâu, trời tối đen như mực và hi vọng của hắn. Giữa trời đất này, giữa dòng sông này, thứ còn sót lại chỉ còn là nước mắt.

- A Châu, nàng có thể nhẫn tâm như vậy sao? Nguyện không chuyển sinh ngàn năm, nhưng lại không muốn gặp mặt tướng công của mình. Là nàng lạnh lùng hay vốn không hề có trái tim?

Lời vừa dứt, một giọt lệ lăn xuống phiến lá mỏng, một đạo hồng quang bay quanh đóa Bỉ Ngạn lồ bung nở một dáng vẻ yêu kiều. Sau cái nhoè nhoẹt của nước mắt, thấp thoáng một nhân ảnh gầy mòn. Một nghìn năm, hắn đã chờ nàng một nghìn năm rồi, hắn lo sợ sau khi tỉnh dậy, nàng có chê hắn già không?

Đáp lại sự kích động đến trào nước mắt của Trọng Thủy, Mị Châu bình thản như người xa lạ. Ai đó từng nói với hắn, con người có ba cảnh giới của đau khổ: thấp nhất là gào thét, cao hơn là điên loạn, đau nhất là bình thản. Nàng nhìn xa xăm và trả lời nhẹ bẫng:
- Sao có thể không có trái tim? Ta đã để nó ở chỗ chàng rồi nhưng Trọng Thủy, chàng để nó ở đâu?

Trọng Thủy trân trân nhìn nàng, cổ họng như có một hòn thân nóng rực chèn lại. Chàng đã hi vọng biết bao, có thể ôm nàng vào lòng và nói:
- Đi cùng ta, tới một nơi không ai hay biết. Chúng ta tứ hải, tam san, lưỡng nhân, một đời.

Nhưng thật bi thương biết bao, "chúng ta" của trước đây bây giờ chỉ còn là "ta và nàng."

Trọng Thủy những muốn tiến lên nhưng lại không thể, sợ rằng nàng sẽ ghê sợ mà bỏ hắn đi. Mùi Bỉ Ngạn thơm ngát che đi dáng vẻ của đau thương nhưng lại làm tim cả hai tê tái đến thấm nhuần vào tận cốt tủy. Bao nhiêu năm nay, thứ gặm nhấm chàng không chỉ có cô đơn.
Mãi lúc lâu sau, hắn mới có thể lên tiếng:
- Là ta sai, ta luôn vì Nam Việt, luôn vì con dân, nhưng ta chưa bao giờ vì nàng. Ta không phụ Nam Việt, không phụ con dân, nhưng ta lại phụ nàng. Nhưng A Châu, ta yêu nàng là thật, thương nàng là thật, lúc trước nói muốn ở bên nàng cũng là thật. Nàng rất quan trọng với ta

Khẽ thấy Mị Châu mỉm cười nặng nề, nàng cười, nhưng nước mắt lại rơi:
- Quan trọng, thế nào là quan trọng?

- Là khi trời nổi giông bão, ta không đi tìm nến, ta đi tìm nàng

Trọng Thủy ôm lấy nàng, sợ rằng hai tay sẽ không đủ sức giữ nổi người mình yêu. Nhưng siết chặt thì sợ nàng đau, nới lỏng lại sợ vuột mất, thâm tình khổ, một đời khổ, si tình chỉ vì vô tình mà khổ.

Trái tim như bị đâm thủng, có cái gì trong nàng vừa mới chết. Lòng nàng như gào thét rằng: "Vậy khi bão tới rồi chàng ở đâu?" Thế nhưng vẻ ngoài của nàng lại lãnh đạm hết sức. Bởi trong cuộc sống, có những nỗi đau không nói lên lời, có những nỗi lầm phải trả giá bằng cả kiếp người, nhưng nỗi lầm nàng lại phải trả giá bằng máu của cả dân tộc.

Nàng khoác lên mình lớp áo bình thản mà trong lòng dậy sóng :
- Trọng Thủy, chàng không sai, ít nhất với con dân Nam Việt. Nhưng ta là công chúa Âu Lạc, chàng và ta vĩnh viễn không thể đi tới vĩnh viễn. Mà hai từ "vĩnh viễn", thực chất chỉ là một loại ảo tưởng được sinh ra từ nỗi cô đơn

Trọng Thủy dùng hai tay ôm trọn khuôn mặt nàng, sau cùng phát hiện ra những giọt lệ của nàng chỉ là ảo giác :
- A Châu, tại sao nàng lại không có nước mắt ?

Mị Châu mỉm cười nhắm mắt lại, từng lời khi xưa An Dương Vương hiện về trong tâm trí nàng : "Mị Châu, ta chém con, không phải vì ta hận, mà vì ta thà để con một đao chết trong vòng tay cha còn hơn là bị kẻ thù giày xéo. Đá không đầu vô tri cô giác, không có đầu lấy đâu lệ mà rơi".

Bao lời muốn thốt ra chung quy lại vẫn chỉ là sự bất lực, một canh giờ sắp hết, nàng cần một lời giải thích từ Trọng Thủy :
-Hãy cho thiếp một lí do để tiếp tục yêu chàng

Trọng Thủy nhìn người con gái trong tay, hạ giọng thật thấp :
- Vào ngày cuối cùng ta còn ở Âu Lạc, ta nhận được thư của vua cha ở phía Nam. Người nói rằng, ta là một đứa con bất hiếu, vì chuyện nhi nữ tình trường mà quên đi trọng trách quốc gia. Quả thực, ta có ý lừa dối cha để bảo vệ Âu Lạc cho nàng. Ta nghĩ, nàng chỉ đi ngang, gieo vào tim ta một hạt mầm nhỏ bé, ban đầu cứ nghĩ là cỏ dại, đến khi ngoảnh lại thấy một rừng hoa. Thế nhưng ta là một hoàng tử, cha nói, muốn làm kẻ mạnh thì phải giết, bao gồm cả sự thiện lương trong tâm hồn. Nhưng A Châu, Trọng Thủy ta nào đâu muốn làm kẻ mạnh, ta chỉ muốn cùng người ta thương sống bách niên giai lão. Nếu năm đó, ta yêu nàng sớm hơn một chút, ta không phải hoàng tử, nàng không phải công chúa, chúng ta cùng nhau cao bay xa chạy thì tốt biết bao?"

Trọng Thủy ngừng lại, nhìn về phía Mị Châu đang đờ đẫn trong nước mắt
- Nhưng với ta, hạnh phúc và bình yên là hai từ quá xa xỉ. Cha ta uy hiếp ta...

Mị Châu ngước mắt nhìn chàng, âm điệu pha lẫn bi ai :
-Một người mạnh mẽ như chàng cũng có điểm yếu để bị uy hiếp sao ?

Khẽ thấy Trọng Thủy cười khổ :
- A Châu, cho dù người đời có nói ta mạnh mẽ thế nào. Rốt cuộc ta vẫn có ba điểm yếu. Một : nàng. Hai : yêu nàng. Ba : ta yêu nàng. Đó là những gì ta đánh đổi để giữ lại tính mạng của nàng. Thế nhưng trời xanh cho ta bao năm quên lãng, lại không cho ta được một đời quên. A Châu, nàng có thể tha thứ cho ta không ?

Nhìn vào ánh mắt tràn đầy niềm tin của Trọng Thủy, Mị Châu cứ nắm duỗi bàn tay, cánh hoa bỉ ngạn đã bắt đầu héo úa, bóng nàng thấp thoáng rồi mờ dần. Trọng Thủy vội vã chạy đến giữ chặt nàng, nhưng nàng đã sắp tan thành mây khói, nước mắt chàng rơi chỉ một khắc là vỡ oà, là giải thoát, là một đời cô đơn
- Tướng công, với thân phận là công chúa Âu Lạc, thiếp không thể tha thứ cho chàng, nhưng với thân phận là A Châu, thiếp nguyện ý. Hãy cứ coi đoạn tình này là một giấc mơ. Giấc mơ của chàng là thiên hạ thống nhất, giấc mơ của ta là một gia đình nhỏ. Giấc mơ của chàng không có ta, vì ta không thể giúp chàng bình định thiên hạ, giấc mơ của ta không có chàng, vì chàng chẳng thể cho ta những điều ta ước mong. Giấc mơ của hai ta quá ngắn ngủi, một giấc mơ trưa. Nhưng nếu kiếp sau, nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ, ta vẫn sẽ yêu chàng như ngày đầu ta yêu".

Dứt lời, nụ cười của nàng cũng tan biến, bỉ ngạn úa tàn, chỉ có Trọng Thủy ngồi giữa đơn côi. Bởi vậy, "yêu" và "đồng hành" là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.

Mạnh Bà múc chén canh đi đến cạnh Trọng Thủy nãy giờ vẫn ôm đoá hoa, nhẹ hỏi một câu môt câu : -Người muốn đầu thai hay chờ đợi

Chỉ thấy chàng vân vê cánh hoa nhỏ, mỉm cười nói một chữ "đợi" rồi trông về phương xa. Chàng tin rằng ở một thế giới khác, thế giới của những con người bình thường, chàng sẽ gặp lại Mị Châu. Chàng đợi hết kiếp này, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa. Gặp nàng sớm một chút, yêu nàng nhiều một chút, sẽ có ngày Mị Châu đứng trước mặt chàng và mỉm cười nói rằng : "Ta đã về".

Nguồn: Trần Cẩm Anh (Arthur Tố Cẩm)

📷

1
14 tháng 4 2019

mình thích đọc lắm

vâng, đây vốn là câu chuyện viết theo văn phong của người viết truyến, một phong cách mới lạ và văn phong cổ kính, lôi kéo người đọc

sau câu chuyện trên nhờ các bn giúp mk bt ai đúng ai sai nhớmơn trước(chuyện có thật đó) BẮT ĐẦU Chàng là 1 đứa con trai chưa từng bt yêu là gì, chàng xuất thân rất giàu có, nhưng lại sống rất tốt bụng, chưa từng đối xử tệ với ai. Một ngày chàng gặp nàng, khi vừa mới gặp chàng đã có thiện cảm với nàng, sau một thời gian, chàng đã yêu nàng thực sự. nàng cũng có vẻ thích chàng, ấy...
Đọc tiếp

sau câu chuyện trên nhờ các bn giúp mk bt ai đúng ai sai nhớ

mơn trước(chuyện có thật đó)

BẮT ĐẦU

Chàng là 1 đứa con trai chưa từng bt yêu là gì, chàng xuất thân rất giàu có, nhưng lại sống rất tốt bụng, chưa từng đối xử tệ với ai. Một ngày chàng gặp nàng, khi vừa mới gặp chàng đã có thiện cảm với nàng, sau một thời gian, chàng đã yêu nàng thực sự. nàng cũng có vẻ thích chàng, ấy vậy mà cả hai chưa bày tỏ gì với nhau, nhưng mọi hành động của chàng đã nói lên tất cả rồi, nhưng nàng cũng chẳng nói gì.

rồi mọi chuyện bị bàn tán khắp nơi, ai cũng biệt chàng và nàng thích nhau, nàng không tỏ ra gì cả, nhưng chàng lại càng chứng tỏ điều đó hơn, rồi 1 ngày, đứng trước mọi người mà chàng tỏ tình với nàng, nhưng chỉ vì vài lại đồn đại của bạn bè mà nàng không nhận lời và còn nói nặng lời với chàng vì thực sự ai cũng nghĩ họ không hợp nhau, chàng xuất thân quá kiêu sang mà nàng chỉ là con trong một gia đình rất đỗi bình thường, chàng xấu hổ bước khỏi đám đông. Tuy vậy tình yêu chàng dành cho nàng vẫn chưa chấm dứt, cũng từ sau vụ đó, nàng chuyển đi một nơi rất xa, và cắt đứt liên lạc với chàng. Sau 5 năm, tình yêu vẫn còn đó, chàng vẫn chưa yêu ai khác ngoài nàng. Nhưng một ngày, chàng đã tìm được mảnh ghép chính thức cho cuộc đơi mình, đương nhiên đó không phải nàng, 2 người đó rất hợp nhau và cũng yêu nhau, chàng được người ấy tỏ tình và đã đồng ý,nhưng vẫn chưa quên được nàng. 1 tháng sau, nàng quay lại và nói thích chàng,nhưng bây giờ đã quá muộn, chàng từ chối trước tấm lòng của nàng, nhưng vẫn giữ hình ảnh nàng trong tim như 1 người bạn, nàng đã rất đau khổ và tự tử. Tuy rất đau buồn nhưng không thể làm được gì, chàng chỉ biết giúp gia đình nàng rất nhiều và đã sau này đã cưới người yêu của chàng

11
truyện độ ta ko độ nàng Bài hát “Độ ta không độ nàng” là lời độc thoại của một người nam nhân đã nương thân nơi cửa Phật. Lời bài hát dựng lên hình ảnh một vị hòa thượng đa tình dù là yêu đấy nhưng lại không thể ở bên người mình yêu, bài hát thể hiện tình cảm quyến luyến nhớ nhung của vị hòa thượng đối với người con gái trong lòng mình. “Ta” trong bài hát này là...
Đọc tiếp

truyện độ ta ko độ nàng

Bài hát “Độ ta không độ nàng” là lời độc thoại của một người nam nhân đã nương thân nơi cửa Phật. Lời bài hát dựng lên hình ảnh một vị hòa thượng đa tình dù là yêu đấy nhưng lại không thể ở bên người mình yêu, bài hát thể hiện tình cảm quyến luyến nhớ nhung của vị hòa thượng đối với người con gái trong lòng mình. “Ta” trong bài hát này là vị hòa thượng xuất gia, mặc dù đã thoát ly khỏi hồng trần, đã xuất gia làm tăng, nhưng vẫn không ngừng được sự quan tâm và nỗi nhớ nhung đối với người con gái trong lòng. Chàng hiểu được rằng kiếp này không thể nào tiếp tục tình duyên kiếp trước, nên chỉ mong rằng kiếp sau mình không làm tăng nữa để có thể cùng người con gái mình yêu kết thành vợ chồng. Dù “ta” đã xuất gia, đã đoạn tuyệt với những chấp niệm nơi trần thế, nhưng sao “nàng” vẫn chưa nhìn thấu hồng trần, vẫn cứ đau khổ chờ đợi “ta” quay về cạnh “nàng”. Rồi cuối cùng “nàng” cũng chẳng đợi được người mình yêu quay về, nàng đã rời khỏi thế gian này trong nỗi cô đơn, không một ai kề cạnh. Nhìn thấy tình cảnh này, sao chàng còn có thể an lòng được nữa. Thế là chàng liền gào lên với Phật Tổ rằng “Tại sao độ ta lại không độ nàng?”. Bởi chàng cảm thấy rằng nếu như Phật Tổ có thể độ hóa (cảm hóa) người con gái mình yêu, thì nàng ấy cũng sẽ giống như mình, nửa đời còn lại không cần phải chịu đựng nỗi khổ của tương tư. BỐI CẢNH CỦA BÀI HÁT Trước kia, có một vị Quận chúa, cả nhà của nàng sống gần một ngôi chùa. Lúc nhỏ theo cha đến chùa lễ Phật, liền quen biết một tiểu hoà thượng suốt ngày gõ mõ trong sân chùa. Sau đó, mỗi ngày Quận chúa đều đến tìm cậu để chơi đùa, cho cậu món ăn ngon. Tiểu hòa thượng tay cầm mõ, cứ luôn dè dặt và ngượng ngịu. Quận chúa thì trò chuyện huyên thuyên vui vẻ còn cậu thì chỉ mỉm cười lắng nghe.Tiểu hòa thượng thích ăn nhất là kẹo hồ lô. Dù cậu chưa từng nói ra nhưng quận chúa mỗi lần đến tìm cậu đều mang cho cậu một cây kẹo hồ lô. Cứ thế 6 năm dần trôi qua, tiểu hòa thượng tu vi ngày càng cao, còn Quận chúa cũng ngày càng xinh đẹp động lòng người. Rồi một ngày, cha của Quận chúa mang theo gương mặt u sầu đến tìm sư phụ của tiểu hòa thượng. Quận chúa cũng có vẻ rất kì lạ, không còn cười cũng không còn ầm ĩ huyên náo nữa.Tiểu hòa thượng cảm thấy thật khó hiểu. Quận chúa hỏi: “Tiểu hòa thượng, ngươi có thích ta không?” Tiểu hòa thượng không đáp lại. Quận chúa lại nói: “Ta hiểu rồi”. Ngay lúc đó cha của Quận chúa đi ra định dẫn quận chúa về. Quận chúa không chịu đi, cứ dính lấy tiểu hòa thượng. Tiểu hòa thượng lại nói rằng “Nam nữ cách biệt, Quận chúa xin người hãy về nhà đi”. Quận chúa hướng về phía tiểu hòa thượng hét to: “Ta thích ngươi” Nhưng tiểu hòa thượng lại quay lưng về phía quận chúa và đi về phòng mình. Sau đó quận chúa không còn đến nữa. Ngày thứ hai, ngày thứ ba rồi ngày thứ tư, Quận chúa đều không đến. Tu vi của tiểu hòa thượng lại càng ngày càng cao rồi. Một ngày nọ khi chàng đang định chuyên tâm vào nghiên cứu Phật pháp thì bỗng nghe một tin dữ….rằng …Quận chúa chết rồi. Nàng toàn thân mặc giá y đỏ thẫm, treo cổ tự tử rồi. Hóa ra, lúc đầu có một vị hoàng tử tính tình thối nát nhìn trúng Quận chúa, muốn ép nàng gả cho mình làm thiếp. Quận chúa không chịu, cha Quận chúa vì hạnh phúc của con gái liền đi cầu xin sư phụ của tiểu hòa thượng, mong rằng có thể thành toàn cho hạnh phúc của con gái. Thế nhưng sư phụ của tiểu hòa thượng lại nói rằng thân cậu thuộc về cửa Phật, không muốn để cậu vì nữ nhi tình trường mà đánh mất tiền đồ tương lai. Vào một đêm trước ngày rước dâu, vị hoàng tử uống rượu say và tìm tới cửa nói muốn “động phòng” trước với Quận chúa. Hắn ta đã cưỡng ép và đoạt lấy tấm thân trong trắng của Quận chúa. Nhìn thi thể của Quận chúa toàn thân giá y đỏ thẫm, đầu đội khăn hỷ, tiểu hòa thượng bật thốt lên rằng “Nếu Phật đã không thể độ nàng,vậy ta sẽ thành ma để chở che cho nàng”. Ngày hôm sau, chàng liền tìm đến vị hoàng tử đã bức chết Quận chúa, một kiếm xuyên cổ.

1

Nghe đi nghe lại bài hát đó mà bh đọc bài vt này ms hiểu bài hát mún nói :))

 Nàng tiên cá nhỏ sống trong một vương quốc dưới nước cùng với cha của nàng – vua biển cả, bà nội nàng và năm người chị, mỗi người chỉ hơn kém nhau có một tuổi. Khi mỗi một nàng tiên cá được 15 tuồi, nàng được phép bơi lên mặt nước để nhìn ngắm thế giới phía trên. Khi các chị nàng đủ tuổi, mỗi người họ bơi lên mặt nước và khi trở về, nàng tiên cá lắng nghe một cách...
Đọc tiếp
 

Nàng tiên cá nhỏ sống trong một vương quốc dưới nước cùng với cha của nàng – vua biển cả, bà nội nàng và năm người chị, mỗi người chỉ hơn kém nhau có một tuổi. Khi mỗi một nàng tiên cá được 15 tuồi, nàng được phép bơi lên mặt nước để nhìn ngắm thế giới phía trên. Khi các chị nàng đủ tuổi, mỗi người họ bơi lên mặt nước và khi trở về, nàng tiên cá lắng nghe một cách thèm muốn những miêu tả của các chị nàng về mặt đất và loài người.

Khi đến lượt nàng tiên cá nhỏ, nàng bơi lên mặt nước và thấy một con tàu với một chàng hoàng tử đẹp trai và đem lòng yêu chàng từ ngoài xa. Một cơn bão lớn kéo đến và nàng tiên cá cứu được chàng hoàng tử trước khi chàng chết đuối. Nàng mang hoàng tử còn đang mê man vào bờ gần một ngôi đền. Nàng đợi ở đó đến khi một cô gái từ ngôi đền đi đến và tìm thấy chàng. Chàng hoàng tử chưa bao giờ nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ.

Nàng tiên cá nhỏ hỏi bà nội nàng nếu con người không chết đuối thì họ có bất tử không. Bà nội nàng giải thích rằng tuổi thọ của con người ngắn hơn của loài tiên cá 300 năm, nhưng khi tiên cá chết, họ sẽ biến thành bọt biển, trong khi con người có một linh hồn bất diệt sống trên Thiên đàng. Nàng tiên cá nhỏ, ao ước có được chàng hoàng tử và một linh hồn bất diệt, cuối cùng tìm đến Phù thủy Biển. Phù thủy Biển trao cho nàng một lọ thuốc để nàng có được đôi chân, đổi lại nàng phải đưa lưỡi của nàng cho mụ, vì nàng có một giọng hát mê hồn, hay nhất trần gian. Tuy nhiên, Phù thủy Biển cảnh báo nàng, một khi trở thành con người, nàng sẽ không bao giờ trở lại biển được nữa. Chất thuốc đó uống vào sẽ khiến nàng cảm thấy như có một lưỡi kiếm xuyên qua người, khi hồi phục, nàng sẽ có một đôi chân tuyệt đẹp và có thể nhảy múa đẹp hơn bất cứ con người nào. Tuy nhiên, mỗi bước đi sẽ khiến nàng cảm thấy như đi trên những lưỡi dao sắc, khiến chân nàng chảy máu. Thêm vào đó, nàng sẽ chỉ có thể có được một linh hồn nếu nàng có được nụ hôn của tình yêu chân thật và nếu chàng hoàng tử yêu và cưới nàng, thì một phần linh hồn của chàng sẽ chảy sang người nàng. Nếu không, khi chàng hoàng tử cưới một người con gái khác, thì bình minh ngay ngày hôm sau, trái tim nàng tiên cá nhỏ sẽ tan vỡ, nàng sẽ chết và tan biến thành bọt biển.

Nàng tiên cá nhỏ uống thuốc và gặp được hoàng tử. Chàng say đắm vẻ đẹp và sự duyên dáng của nàng mặc dù nàng bị câm. Trên hết, chàng yêu thích điệu nhảy của nàng. Nàng tiên cá nhảy múa vì chàng dù mỗi lần chân chạm đất, nàng như dẫm lên dao sắc. Khi cha hoàng tử yêu cầu chàng cưới công chúa của vương quốc láng giềng, chàng hoàng tử nói với nàng tiên cá nhỏ là chàng sẽ không đồng ý, bởi chàng không yêu công chúa. Chàng còn nói chàng yêu người con gái của ngôi đền bên bờ biển mà chàng nghĩ là người đã cứu chàng. Nhưng hóa ra nàng công chúa lại là người con gái của ngôi đền, được gửi đến đó để học hành. Chàng hoàng tử yêu nàng công chúa nước láng giềng và đám cưới được cử hành ngay sau đó.

Hoàng tử và công chúa kết hôn, trái tim của nàng tiên cá nhỏ tan vỡ. Nàng nghĩ đến tất cả những thứ nàng đã từ bỏ, những nỗi đau mà nàng đã phải chịu đựng. Nàng tuyệt vọng, nghĩ rằng cái chết đang chờ đợi nàng, nhưng trước khi bình minh đến, các chị nàng mang cho nàng một con dao mà Phù thủy Biển cho họ, đổi bằng bộ tóc dài của các chị nàng. Nếu nàng tiên cá nhỏ đâm hoàng tử với con dao ấy mà để máu chàng chảy xuống chân nàng, nàng sẽ trở lại là tiên cá, tất cả những nỗi đau nàng chịu đựng sẽ chấm dứt và nàng sẽ sống cho hết tuổi thọ của mình.

Nàng tiên cá không thể giết chàng hoàng tử đang ở bên cô dâu của chàng vì chàng không hề biết sự thật. Khi bình minh đến, nàng gieo mình xuống biển. Cơ thể nàng tan thành bọt biển, nhưng thay vì thôi tồn tại, nàng cảm thấy được ánh mặt trời ấm áp; nàng đã trở thành một linh hồn, một người con gái của không trung. Những người con gái khác nói với nàng rằng nàng trở thành người giống họ vì nàng đã cố gắng bằng tất cả tấm lòng vì một linh hồn bất diệt. Nàng sẽ có được một linh hồn của riêng nàng bằng cách làm điều thiện trong 300 năm; với mỗi một đứa trẻ ngoan nàng tìm được, thời hạn đó sẽ rút ngắn một năm, và với mỗi một đứa trẻ hư hỏng, nàng sẽ khóc và mỗi giọt nước mắt sẽ thêm một tháng vào thời gian thử thách và cuối cùng, nàng sẽ bay vào vương quốc của Chúa

8
14 tháng 2 2018

câu chuyện này hay đó mình được xem rồi.

14 tháng 2 2018

Nghỉ đi bạn , mk đọc rồi . Chuyện này dường như là ai cx biết , ko cần đăng lên đâu

4 tháng 7 2015

hay hay hay . bái phục . tick đúng nhé

30 tháng 12 2015

bái phục, quá hay 

4 tháng 11 2015

tuyệt vời ,công nhận bạn giỏi thiệt,công nhận mình chưa bao giờ thấy 1 người nào sáng tạo như bạn.Cái này mình không cần tick chỉ là mình muốn nói rõ cảm giác của mình với bài thơ của bạn

15 tháng 11 2023

Bài này quen lắm hình như tui đọc rồi á :))

10 tháng 1

Chàng khờ cầm bút làm thơ

Viết về cô gái thờ ơ với mình

Viết lên một tấm chân tình

Chàng khờ nhận lại một tình đơn phương

Vì khờ nên mới làm thơ

Vì khờ nên mới mộng mơ đến nàng

Nàng thì xinh đẹp cao sang

Ta khờ ta lại mang tim cho nàng

Đã khờ sao biết làm thơ

Đã khờ sao biết thờ ơ với mình

Vì khờ mới mất chân tình

Vì khờ nên mới ôm tình đơn phương

Chàng khờ cầm bút làm thơ

Viết ra ba chữ rằng ta yêu nàng

Nàng liền đáp lãi phũ phàng

Viết rằng bốn chữ hẹn chàng kiếp sau.

15 tháng 10 2021

hơi cụt ý,trình bày sai,mấy câu cuối giống đoạn văn hơn

15 tháng 10 2021

ko hay lắm 5,6 đ

Trọng Thủy hối hận về những việc làm sai của mình đã khiến cho người chàng yêu thương nhất phải chết trong khi nàng không biết nàng đã làm sai điều gì. Một hôm chàng đi ra giếng, nhìn xuống đấy giếng chàng nhìn thấy hình bóng Mị Châu, chàng nhảy xuống đó không một chút lưỡng lự. Chàng không biết chàng đã ôm được Mi Châu vào lòng chưa nhưng khi tỉnh dậy chàng ở một nơi hoàn toàn khác, khắp nơi toàn nước là...
Đọc tiếp

Trọng Thủy hối hận về những việc làm sai của mình đã khiến cho người chàng yêu thương nhất phải chết trong khi nàng không biết nàng đã làm sai điều gì. Một hôm chàng đi ra giếng, nhìn xuống đấy giếng chàng nhìn thấy hình bóng Mị Châu, chàng nhảy xuống đó không một chút lưỡng lự. Chàng không biết chàng đã ôm được Mi Châu vào lòng chưa nhưng khi tỉnh dậy chàng ở một nơi hoàn toàn khác, khắp nơi toàn nước là nước. Một điều kì lạ là chàng vẫn thở được bình thường dưới nước. Chàng nhìn thần Kim Quy và vua An Dương Vương, ngay từ lúc nhìn thấy chàng vua đã tiến đến toan chém chàng vì hận nhưng thần Kim Quy ngăn cản lại. Sau một hồi van nài thần Kim Quy cho chàng gặp lại Mị Châu.
Bước dần vào phía trong long cung, chàng trông thấy một người con gái đang ngồi trước gương thẫn thờ trải tóc. Dáng nàng yêu kiểu tỏa sáng, mái tóc nàng theo làn nước trải ra dài mượt mà bóng bẩy. Trọng Thủy cất tiếng gọi Mị Châu. Người con gái ấy đang trải tóc bỗng rơi chiếc lược trên tay, nàng thẫn thờ quay ra vì tiếng gọi nghe sao quen thuộc thế. Ngay sau khi nhìn thấy chàng nàng nở một nụ cười thương nhớ.
Trọng Thủy chạy tới bên nàng toan ôm nàng vào lòng cho thỏa lòng mong nhớ bao ngày thì bị nàng đẩy ra và nhìn bằng một ánh mắt đầy căm hận. Nàng rút thanh gươm của lính canh kề sát vào cổ chàng liên tục hỏi “Tạ sao ngươi lại phụ ta, tại sao khiến cho ta chết trong oan ức, tại sao khiến cha ta mất nước mất dân?”. Trọng Thủy giàn giụa nước mắt chàng xin Mị Châu bình tĩnh để chàng kể câu chuyện riêng của mình. Trọng Thủy nói chàng không muốn làm như thế nhưng vì vua cha đe dọa nếu không làm như vậy thì mẹ của chàng sẽ bị đối sử tệ bạc. Phận làm con chàng không thể nào để mẹ phải chịu đau đớn. Chàng bị ép phải làm như thế cho nên khi nàng đi, chàng có dặn mặc áo lông ngỗng để chàng tìm ra và chàng sẽ đưa nàng đến một nơi khác để sinh sống. Nàng không tin, ánh mắt náng ánh lên một nỗi hận thù như muốn giết chàng ngay tức khắc.
Chàng hiểu được điều đó tay trần cầm thanh gươm, máu từ tay đổ ra nhỏ xuống hòa vào làn nước long cung. Nàng nhìn thấy thế lại xót thương chàng nhưng lại không muốn tha thứ cho chàng. Mị Châu nói “chỉ vì hành động của người mà ta chết mà không biết lí do tại sao ta chết, tại sao người không nói thật lòng với ta”.
Chứng kiến cảnh tượng đau lòng của hai người yêu nhau mà vì cha mẹ, vì những mối quan tâm khác khiến cho họ phải chia lìa, vừa yêu lại vừa hận thần Kim Quy bước ra nói: ““Ở đời đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại”, Trọng Thủy tuy làm điều sai trái nhưng bị ép buộc, hơn nữa hắn yêu con thật lòng vì thế con nên tha thứ cho hắn. Chính bởi vì con chết oan uổng không biết lí do và cũng chính bởi Trọng Thủy bị ép làm điều sai trái cho nên ta mới cho các con gặp nhau ở đây”. Nói đoạn thần tiếp “Còn An Dương Vương , ông là một vị vua hết lòng yêu nước, quy luật của đất nước là vậy, rồi mai này đất nước của ông, con dân của ông sẽ được thái bình, công lao của ông sẽ được ghi trong sử sách. Nay các người được ta ưu ái cho sống ở nơi đây thì hãy cùng nhau sống cho trọn nghĩa cha con, trọn nghĩa vợ chồng”.
Vâng lời thần Kim Quy, ba người nhận ra những sai lầm và tha thứ cho nhau. An Dương Vương tiến tới con gái và con rể nắm lấy tay của họ. Ba người ôm nhau khóc giàn giụa. Kể từ đó họ sống dưới long cung hạnh phúc trọn đời.

2
7 tháng 1 2022

sai môn

7 tháng 1 2022

có đoạn văn r thế đầu bài đâu?