K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Ngày xưa, khi còn mới học cấp 1, tôi vẫn suy nghĩ, trăn trở nhiều về những câu hát mà mẹ và chị gái hay hát vu vơ “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ…”, tôi tự hỏi rốt cuộc cái “tuổi thơ” ấy có gì thú vị mà nhiều người luôn muốn nó quay trở lại đến thế? Bây giờ, lớn hơn một chút, tôi bắt đầu ngờ ngợ cái “tuổi thơ” là cái gì và hình như, dù tuổi thơ của tôi chưa trôi về thời quá vãng xa xôi thì tôi cũng đã muốn xin một tấm vé về tuổi thơ như chị, như mẹ rồi.

 

Tuổi thơ thì ra chỉ đơn giản là những buổi sáng được mẹ dắt tay đi đến trường trên con đường quen thuộc rồi thỉnh thoảng có lúc ngơ ngẩn nhìn một bông hoa đẹp bên vệ đường đang chơi đùa cùng chú bướm vàng rực rỡ. Thì ra chỉ là niềm nôn nóng và háo hức muốn nhanh chóng đến lớp gặp bạn bè để khoe khoang cho người ta biết tối qua mình đã được đi chơi bờ hồ vui như thế nào, được bố mua cho quả bóng bay, cái cặp tóc đẹp ra sao, sau đó lại nghĩ ra đủ câu chuyện kể và cười phá lên.Thì ra chỉ là mấy lần về quê cứ lịch bịch ôm khư khư cái rổ to hơn cả người mình, chạy theo bà vào vườn hái táo xanh, quả táo nhỏ nhỏ và có mùi thơm tươi mát, thuở đấy tôi bé tí mà có khi phải ăn được mươi quả,…Người ta cứ bảo trẻ con thành phố giờ có điện thoại, ti vi hết rồi làm gì có tuổi thơ nữa? Tôi lại nghĩ điều quan trọng không nằm ở thời đó có cái gì hay mà điều vui hơn là giờ nghĩ lại trong tâm hồn đọng lại những gì. Nhất là ở chốn phồn hoa đất chật người đông nơi tôi sống, kiếm đâu ra một bãi đất rộng để cùng mấy đứa bạn hàng xóm thả diều, kiếm đâu ra một dòng suối nhỏ để cả bọn nô đùa và uống nước suối mát dịu như trong truyện cổ, cũng chẳng có nhiều cây cổ thủ lớn để chơi trò nắm tay nhau ôm lấy thân cây…Nhưng tôi cá là cái Lan, cái Thu, cái Hà, chẳng có đứa nào là không say mê mấy bộ phim hoạt hình barbie mà chỉ mua đĩa CD mới xem được, cả bọn cứ cuối tuần là lại tụ tập ở nhà tôi hướng đôi mắt đầy ngưỡng mộ và mơ ước mà ngước nhìn những nàng công chúa lộng lẫy trong từng bộ váy dạ hội, đôi lúc còn há hốc mồm vì những phép thuật kì diệu trong phim. Ước ao được làm công chúa ngây thơ ấy của tôi vẫn cứ âm ỉ cháy trong lòng tôi mãi. Thỉnh thoảng nghĩ về chuyện ấy, cứ tự nhiên thấy buồn cười và không hiểu sao lúc đó lại có thể ngây ngô đến vậy. Ấy vậy nhưng dù bây giờ đã lớn rồi, cũng có nhiều khi tôi vẫn ước được làm công chúa thật, liệu những bạn trai lớn lên có còn mơ ước trở thành những tay đua, cầu thủ hay những siêu anh hùng như ngày xưa không?Tôi biết ơn tuổi thơ biết bao, cho tôi những cái nhìn trìu mến của cô giáo mầm non, cho tôi sự hào phóng và chiều chuộng của tất cả mọi người, kể cả đó có là bà chủ cửa hàng tạp hóa khó tính gần nhà! Tôi nhớ rõ bọn trẻ con trong nhóm hay đến trước cửa hàng nhà bà để nô đùa, bà cáu kỉnh lắm cứ thấy chúng tôi là khua tay bảo về mau đừng có làm ồn để bà xem ti vi. Vậy mà cứ sang năm mới là bà lại gọi từng đứa môt vào nhà, cẩn thận gói gém mấy đồng tiền vàng bằng sô-cô-la vào từng hộp quà nhỏ với chiếc nơ hồng tỉ mẩn rồi phát cho không sót đứa nào…

Tôi biết tuổi thơ của tôi vẫn chưa đi đến điểm kết thúc, sẽ là quá khoa trương khi một học sinh lớp 7 như tôi nuối tiếc và hoài vọng về quá khứ xa xôi, cho nên tôi chỉ mong mình có thể tiếp tục viết thêm những trang đẹp nhất của tuổi thơ luôn là một quãng thời gian đáng nhớ.

cho tôi 1 tick nha

2. Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng - mẫu 1

Có bao giờ bạn thấy hiện lên từ trong mớ bòng bong kí ức một kỉ niệm nhỏ bé làm bạn mỉm cười một mình và vô cớ cảm thấy hạnh phúc? Bạn có biết cái ý nghĩ muốn làm cho mọi người vui vẻ bắt đầu từ đâu? Tôi đã tự hỏi như thế mỗi khi nhớ lại một buổi chiều tan trường xa xôi nhưng cứ vấn vương mãi trong tâm trí.

Hồi ấy tôi học lớp Bốn, là một cô học trò hiếu động, tinh nghịch. Sau giờ học, lớp chúng tôi xếp hàng đi trên vỉa hè lát gạch đỏ của con phố trước cổng trường, ở đầu phố, những bạn mà bố mẹ đón muộn tập trung thành một nhóm, bày ra đủ các trò ồn ã trên các khoảng hè phố mát mẻ và rộng rãi. Một hôm, tan học đã lâu, hai đứa bọn tôi đang chơi dây thì có tiếng gọi “Trang”. Bạn tôi quay lại, chạy ùa về phía mẹ cậu đang đợi và vẫy tay chào tôi. Chiếc xe mất hút đằng xa, bỏ lại tôi một mình tha thẩn trên phố. Cái cảm giác sốt ruột mới khó chịu làm sao. Buồn bã, tôi đi tìm cho mình một trò tiêu khiển trong lúc chờ mẹ. Tôi chạy sang bên đường, tìm nhặt những quả xà cừ nứt nẻ vì nắng gắt dưới gốc cây. Đang lúc thú vị trước những chiến lợi phẩm ngộ nghĩnh, tôi nhìn thấy một bé gái.

 

Tôi còn nhớ như in hình ảnh bé gái ấy, gương mặt hơi lấm vì nước mắt và bụi đường, nó mặc đồng phục trường tôi. Tôi biết cô bé học lớp Một nhờ chiếc cặp sách có dán nhãn vở. Một cô bé thông minh và nhanh nhẹn như tôi bỗng cảm thấy lúng túng trước em nhỏ ấy. Tình huống này khác hẳn bài học đạo đức trên lớp vì xung quanh đây chẳng có đồn công an để tôi dẫn em nhỏ vào.

- Sao em lại khóc? - Sau cùng tôi đã cất tiếng hỏi, liệu câu hỏi có đường đột quá chăng?

Cô bé không trả lời, đôi tay nhỏ xíu, vụng về vẫn quét lên đôi mắt đen lay láy ướt đẫm trên khuôn mặt bầu bĩnh hơi lem luốc.

- Chắc bố mẹ đón muộn hả? Đừng sợ, mẹ chị cũng chưa đón chị.

Tôi chợt nhớ ra, và hơi ngượng ngùng với tiếng “chị” vừa nói, tôi chưa bao giờ hoặc ít khi nói như vậy vì tôi vốn là con út trong nhà.

Chúng tôi đứng sát lại gần nhau, một tay cô bé bám vào tay tôi, tay kia vẫn gạt nước mắt. Tôi thấy thương cô bé đang nấc lên từng cái mạnh, nước mắt thôi chảy vì đã khóc quá nhiều hay vì có tôi ở đó chẳng rõ. Tôi chẳng biết làm sao, đành chôn chân đứng đấy. Chưa bao giờ tôi phải chăm lo cho ai cả. Mặt trời chói chang đã khuất sau tòa khách sạn cao vút bên kia đường, xung quanh dần tối, dòng xe cộ vẫn nườm nượp trước mắt. Tôi muốn sang bên kia đường, chỗ vẫn hay đợi mẹ, nhưng cánh tay cô bé vẫn níu chặt cánh tay tôi. Tôi có hỏi nhà cô bé ở đâu nhưng một địa danh lạ hoắc được nêu ra. Còn lại chúng tôi hầu như im lặng. Tôi bồn chồn lo mẹ đứng đợi.

- Lan, một tiếng gọi vọng đến từ phía ngã tư, rồi một phụ nữ áo vàng dắt xe lại gần.

 

Cô bé chạy ngay vào lòng mẹ và nói:

- Mẹ chị ấy cũng chưa đến đón.

- Thế nhà cháu có điện thoại không? Mẹ cô bé hỏi tôi.

- Không cần đâu cô ạ, chắc mẹ cháu đứng bên kia rồi.

Mẹ tôi đang đứng bên đường với cô giáo tôi, suýt thốt lên gọi tôi nhưng lại ngừng vì thấy người phụ nữ đi cùng tôi và cô bé.

- Con. . . - Tôi ngập ngừng. - Con thấy em khóc nên đứng đợi cùng.

Mẹ tôi hiền hòa xoa đầu tôi. Cô giáo khen tôi là “dũng cảm”, còn tôi đã hết lo lắng vì cảm thấy một điều gì đó thật kì lạ.

Tối hôm đó, tôi chợt nghĩ lẽ ra nên dẫn em ấy sang chỗ mẹ tôi hay đón thì đúng hơn. Nhưng mẹ thì vẫn vui vẻ trêu tôi. Còn tôi thì vẫn không dứt được cái cảm giác ấy, một niềm vui chưa từng có khi nghĩ đến cô bé, niềm vui pha lẫn ngượng ngùng trước lời khen của mẹ và cô giáo.

Sau này, tôi mới tự hỏi tại sao không có những lời trách mắng mà tôi lo lắng, bồn chồn khi nghĩ đến lúc đứng dưới gốc cây xà cừ. Mẹ tôi nghĩ gì khi chỉ khen tôi? Hay mẹ đã nhìn thấy nỗi lo đó trên gương mặt tôi và xoa dịu nó đi bằng bàn tay mềm mại của mẹ. Để rồi chỉ còn lại thôi, niềm trìu mến, thương cảm đã nảy ra từ một tâm hồn bé bỏng dành cho một tâm hồn bé bỏng khác.

8 tháng 3 2018

ok bn luôn có mình mà !!!!

8 tháng 3 2018

1. Sống luôn thương yêu và tha thứ, bỏ qua mọi lỗi lầm, không nói cái sai, cái lỗi, cái xấu trước mặt lẫn sau lưng của bất kỳ ai.

2. Chỉ nhìn thấy lỗi mình, không đổ lỗi cho người khác.

3. Luôn giúp đỡ mọi người khi họ yêu cầu, nhờ vả hay mong đợi, không nên từ chối.

4. Sống là CHO đâu chỉ NHẬN riêng mình, CHO càng nhiều thì càng hạnh phúc. Không nên quá bủn xỉn keo kiệt và tham lam. Hãy mở rộng bàn tay ra chia sẻ tất cả.

5. Không nên làm cho người khác thất vọng.

6. Sống khiếm tốn, biết nhường nhịn không nên khoe sự tài giỏi của mình kẻo người khác ganh tỵ dẫn đến thù hận và hại nhau.

7. Sống nhẫn nhục, tùy thuận và bằng lòng để cho mọi người cùng vui. Dù ai nói xấu mình, chê bai, chỉ trích, nói cái sai của mình, nhận xét đúng sai phải trái như thế nào, mình đều im lặng không cãi lại, không biện minh, không tìm cách đối phó chống trả thì đó gọi là nhẫn nhục. Sau khi nhẫn nhục được thì tùy thuận theo ý kiến, lời nói và hạnh động của họ để làm cho họ vui. Giả sử họ chê bai chỉ trích, nói xấu nói cái sai của mình thì mình cứ cám ơn họ đã góp ý tốt, giúp mình phản tỉnh lại. Nếu thấy mình sai thì nên xin lỗi ngay để họ bớt giận. Sau khi tùy thuận được thì mình bằng lòng vui vẻ không bực tức giận dự thì mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp.

8. Biết tôn trọng quan niệm sống, cách sống, cách nhìn của người khác, không bắt buộc hay không mong muốn người khác sống theo quan niệm sống của mình. Không nhận xét, đánh giá quan niệm sống, cách sống hay cách nhìn của người khác.

9. Sống cung kính và tôn trọng người, luôn lễ độ không dùng những lời nói thô tục, xưng hô mày, tao, nó, thằng, …

10. Sống thành thật, chân thành, không dối gạt người, biết giữ chữ tín.

11. Làm ơn giúp đỡ người, không cần người khác biết ơn. Kẻo họ bị áp lực bởi sự mang ơn.

12. Không tạo ngụy tin tức, hình ảnh, vạch ra đời tư của người khác, nhất là những ký giả biến trắng thành đen, đen thành trắng,...

13. Không nên tạo chứng cớ giả gán tội hãm hại người khác.

14. Không lợi dụng người khác làm việc gì đó hại người lợi mình.

15. Không tham lam trộm cắp, lấy đồ của người không xin phép dù là vật nhỏ như cây kim hoặc là chỉ cầm lên xem.

16. Không nên đem đồ vật trộm cắp, đồ vật phi nghĩa không trong sạch tặng cho người khác.

17. Không nên nhận những thứ mà người khác dùng mồ hôi, nước mắt, thời gian, công sức, trí tuệ đánh đổi.

18. Nhặt được tiền vật bị đánh rơi thì tìm cách đem trả lại cho thân chủ.

19. Có vật gì quý hiếm, lạ thì không nên khoe khoang, kẻo tạo lòng tham ở mọi người.

20. Đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, mọi dân tộc màu da, nông thôn hay thành thị, nghèo hay giàu, sang hay hèn, đồng tôn giáo hay khác tôn giáo, có học thức hay thiếu học thức, chủ hay tớ, nam hay nữ…

21. Không la mắng, nói lớn tiếng, quát mắng, trách mắng, phạt bất kỳ ai dù là trẻ con, người giúp việc hay người dưới quyền. Dù ai làm sai chỉ nên dùng lời nói ôn tồn nhã nhặn dịu dàng nhẹ nhàng để nói chuyện, khuyên bảo.

22. Nên động viên, khuyến khích người khác hơn là nói người khác không có khả năng, không có năng khiếu làm việc này việc nọ.

23. Quá hy vọng, mong đợi người khác thành tài, đỗ đạt, thành đạt công danh, lợi lộc, tình cảm và những điều khác trong cuộc sống sẽ tạo áp lực lớn ảnh hưởng đến sự thăng bằng tâm lý của người khác.

24. Không nên phụ lòng sự mong đợi của người khác.

25. Khi được thăng chức phát tài thì không nên chà đạp người khác, không nên quên ơn những người đã từng giúp đỡ mình, vẫn nên tôn trọng mọi người, luôn khiêm tốn và nhẫn nhục.

26. Dù cho ai có xấu xí, hôi thúi, quái dị đến đâu cũng không nên nói hoặc để lộ một chút kinh ngạc nào.

27. Trước khi nói hay làm việc gì nên suy nghĩ trước lời nói đó, hành động đó có đem đến làm khổ mình và người hay không. Nếu có thì chớ nên nói và hành động.

28. Trước khi nói hay làm việc gì nên nghĩ đến cảm nhận của người, không nên quá ích kỹ, quá phô trương cái tôi mà làm khổ người.

29. Không nên đổ oan cho người khác khi chưa có bằng chứng chứng minh. Mọi sự tình ở đời này đều do hiểu lầm mà ra, trước khi nói, phải suy nghĩ kỹ và phải có bằng chứng.

30. Không nên nói những lời nói châm biếm, nói móc, lời nói làm người khác tức giận, lấy sự tức giận đó làm thú vui cho mình.

31. Không nên vì che đậy tội lỗi của mình, nói dối, vu oan, đổ oan cho người khác.

32. Không nói những lời nói, câu chuyện làm cho người khác lo lắng, sợ hãi như chuyện ma, chuyện cướp của giết người, chuyện liên quan đến tiền bạc tài chánh eo hẹp, chuyện vỡ nợ, chuyện thất bại trong làm ăn, chuyện xích mích với người khác, chuyện tranh giành danh lợi trong xã hội, cơ quan hay tổ chức nào đó,...

33. Không nên chê bai những khiếm khuyết tật nguyền của người khác như hôi nách, mù, mắt lé, lùn, cà thọt, răng hô, miệng rộng, ...

34. Khi thấy bất kỳ chuyện gì chướng mắt thì tự mình làm lấy, không nên chê bai hoặc nhắc nhở với người khác, kẻo làm người ta tự ái,...Ví dụ: khi thấy nhà dơ, cửa sổ kính đầy bụi thì tự lấy chổi quét, lấy khăn lau sạch.

35. Biết giữ im lặng. Có những việc giữ trong lòng còn tốt hơn là nói ra, bởi vì ta hiểu rằng khi nói ra sẽ đụng chạm đến lòng tự ai, sự tôn nghiêm và danh dự của người khác.

36. Không nhát ma, hù dọa làm cho người khác giật mình sẽ dẫn đến các bệnh đau tim.

37. Không nói những điều nghi ngờ xa gần.

38. Không nên nghi ngờ người khác là người xấu, người ác, người tham lam, người dối trá,... Ngược lại nên tin tưởng mọi người là người tốt, người thiện. Khi chúng ta nghi ngờ ai là lúc chúng ta đã đánh mất lòng yêu thương.

39. Không để cho người khác lo lắng về bất kỳ chuyện gì trong gia đình. Đừng để ai nhắc làm việc gì đến lần thứ hai. Ví dụ: ai nhờ sửa ống nước, bàn ghế, dọn dẹp phòng thì nên làm ngay, hoặc khi mình thấy cần sửa hay dọn dẹp cái gì trong nhà là tự mình làm ngay, đừng nhờ vả ai, đừng ra lệnh cho ai, dù là mình có vai vế lớn trong gia đình.

40. Chỉ nhìn thấy lỗi mình, không nhìn lỗi người, nếu người ta đúng thì họ sẽ bị tự ái, nếu họ sai thì họ sẽ giận dữ và dẫn đến nhiều chuyện tệ hại khác. Người biết nhìn lỗi mình là người có tri kiến nhân quả.

41. Không tài lanh dạy đời, nói lên sự hiểu biết, kinh nghiệm hay khuyên bảo người khác. Bất kỳ ai cũng có tự ái, do vậy hãy cẩn thận vì dạy đời khuyên bảo người khác sẽ làm cho lòng tự tôn của họ bị đụng chạm.

42. Không bình luận, nhận xét đúng sai phải trái về tôn giáo, chính trị của bất kỳ ai.

43. Luôn giữ lời hứa, không hứa lèo.

44. Không nói những lời nói ly gián, chia rẻ bất kỳ ai.

45. Không nên xuyên tạc, nói chuyện không có, hoặc chuyện có thì nói không.

46. Không nên nói những lời nói hung dữ, lớn tiếng, quát mắng, chê bai, chỉ trích ai.

47. Ăn nói tế nhị. Ví dụ: khi ăn món ăn của người khác nấu, không nên nói món ăn này nhạt quá, mặn quá, ngọt quá, hoặc nói vật này xấu, vật này màu xấu, vật này củ, đồ này là đồ rẻ tiền,...

48. Không nên nói những lời nói quá khích động làm người khác buồn, biết khéo nói sẽ làm người khác không bị tổn thương. Ví dụ: Thay vì nói "người khác ngu khờ điên dại, ngu như con bò", nên nói là "người đó không được sáng suốt minh mẫn, không được thông minh lắm".

49. Khen một người tài giỏi, thông minh,... trước mặt người khác sẽ có thể làm hại chính họ. Họ sẽ tự mãn, tự cao hoặc sẽ bị người khác ghen tức, ganh tỵ,...

50. Không nên lấy ai ra làm đề tài để nói chuyện cười đùa hay giểu cợt. Không nên cười trên sự đau khổ hay sự thất bại của người khác.Khi nói chuyện không nên bắt bí người khác, dồn người khác vào ngã cụt. Không nhắc đến những quá khứ và chuyện đau buồn của người khác.

51. Khi bị bệnh đau không rên la, không lộ vẻ sợ hãi lo lắng. Càng rên la, sợ hãi lo lắng thì càng làm cho người xung quanh lo lắng thêm. Hãy nhắc tâm: "Tâm phải bất động trước mọi bệnh tật. Bệnh tật là vô thường, đến rồi đi, không việc gì phải lo lắng và sợ hãi cả."

52. Đi đâu ra khỏi nhà cũng nên báo trước cho ai đó biết để mọi người không lo lắng cho mình, khi về trể cũng nên gọi điện về báo. Không nên đi về quá khuya, ra nhà quá sớm.

53. Không mượn tiền, xin tiền của bất kỳ ai.

54. Sống chung thủy trước mặt lẫn sau lưng, không lăng nhăng bắt cá 2 tay. Sống không chung thủy sẽ phá hoại gia đình mình và gia đình người khác.

55. Không nên lường gạt tình cảm của người khác. Tình yêu làm cho con người mù quáng, khi bị phụ tình, nhiều người không sáng suốt có thiên hướng tự tử hoặc làm những chuyện bất thường.

56. Không nên vì danh lợi, chạy theo tình mới, phụ tình cũ, phản bội người khác.

57. Không nên đùa giỡn với tình yêu.

58. Không nên trở thành kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của hai người khác.

59. Không nên lợi dụng quan hệ tình cảm để làm giàu, gây dựng danh tiếng, địa vị,...

60. Không nên khen con gái khác trước mặt bạn gái mình, hoặc ngược lại.

61. Trước khi sinh con nên có kế hoạch hoặc suy nghĩ kỹ sẽ cho con mình hạnh phúc như thế nào.

62. Sống chung với người buồn rầu, ủ rũ, tiêu cực suốt ngày sẽ làm cho người khác chán ghét. Do vậy hãy luôn sống tích cực, vui vẻ, chấp nhận và sẵn sàng đối diện với hiện thực để vượt qua.

63. Không nên bỏ rơi bạn bè lúc khó khăn.

64. Ủng hộ, giúp đỡ bạn bè thì ủng hộ, giúp đỡ, tin tưởng đến cùng. Không nản lòng, bỏ rơi bạn bè khi chưa đến phút cuối.

65. Làm sai, có lỗi thì xin lỗi ngay và sửa sai.

66. Không nên tự ý dời đồ của người khác hay cất đi chổ khác trừ khi đã hỏi trước.

67. Không nên giết người, đánh người, chém, đâm, đầu độc hoặc làm hại người khác.

68. Không nên bắt cóc, tống tiền,...

69. Không nên rượu chè, hút chích nghiện ngập các chất kích thích.

70. Không nên chơi cờ bạc, cá độ, chơi đề, chơi cổ phiếu, mua vé số.

71. Biết người khác không thích mình thì nên tránh mặt.

72. Không nên quá quan tâm, quản lý hoặc kiểm tra người khác, vì họ sẽ cảm thấy mất tự do.

73. Luôn tôn trọng mọi quyết định của người khác, dù là họ đang dấu ta điều gì, không nên moi móc tìm hiểu. Mỗi người có nổi khổ riêng, có mối lo riêng, có đời sống riêng. Dù là vợ chồng, cũng nên tôn trọng cuộc sống riêng của mỗi người, không nên lúc nào củng phải quản lý, nghi ngờ. Ngược lại phải luôn tin tưởng nhau tuyệt đối rằng người kia có lý do và nguyên nhân để làm những việc gì đó mà họ không muốn chia sẻ với ta.

74. Giải quyết mọi vấn đề trước tiên phải tránh những cảm giác chủ quan, cảm tình hay thành kiến, phải đặt mình vào vị trí khách quan và công bằng.

75. Tình yêu không phải là sự chiếm hữu hay ai là của ai. Mỗi người vẫn có cuộc sống riêng và sự tự do của mình. Không nên nghĩ rằng vợ là của mình, chồng là của mình. Hãy luôn tự do tôn trọng cuộc sống riêng của mỗi người, tôn trọng sở thích riêng, lối sinh hoạt riêng, những chuyện thầm kính bí mật riêng của mỗi người.

76. Không nên tìm cách trả thù xưa hoặc ghen tuông như tạt axit, rạch mặt,...

77. Chớ nên hiểu lầm tình bạn thành tình yêu, không phải ai đối xử tốt với mình là có ý tình cảm với mình đâu! Sự hiểu lầm có thể dẫn đến tình bạn xứt mẻ.

78. Chớ nên lừa gạt tình cảm, cảm tình của người khác.

79. Biết tạo cảm giác an toàn cho tất cả mọi người. Ví dụ như người thân con cháu, bà con, hàng xóm, bạn bè, người làm công, cho nhân viên,...của mình bằng những đức hạnh: thương yêu, tha thứ, thành thật, chung thủy, chung tình, dũng cảm, khiêm nhường, nhường nhịn, bền chí, kiên trì,.... Quá chú ý đến họ, nghi ngờ, suốt ngày vạch lá tìm sâu sẽ làm cho người khác có cảm giác bất an, tâm lý bị mất cân bằng, luôn lo sợ và tìm cách tránh xa mình,...

80. Đối xử với con cái như là đối xử với bạn bè. Không nên la mắng đánh đập hay phạt con mà ngược lại luôn thương yêu và tha thứ cho con. Tôn trọng cuộc sống riêng của con. Dùng lời nói ôn tồn, nhã nhặn và dịu dàng nói chuyện với con, không nên quát hay lớn tiếng với con mình.

81. Không nên sắp xếp, ép buộc hay áp đặt cuộc đời cho con mình, hãy luôn tôn trọng sở thích và quyền quyết định của con. Là cha mẹ chỉ nên gợi ý, còn quyết định theo hay không thì tùy theo ý của con cái.

82. Hạnh phúc không phải chỉ là lo cho con cái no đủ, có quần áo để mặc, có nhà để ở là đủ, hạnh phúc là phải xem lòng của con cái, nhìn thấy con có vui hay là không.

83. Cha mẹ đối xử nhợt nhạt hoặc thường chê bai con rể hoặc con dâu sẽ làm cho tình cảm của vợ chồng con mình bị xứt mẻ. Cách đối xử của cha mẹ rất quan trọng trong việc giữ gìn hạnh phúc của con cái mình.

84. Cha mẹ không nên dạy cho con cái những việc làm bất nghĩa, hại người và những điều vô đạo đức.

85. Tiền bạc không phải là thứ quan trọng nhất mang hạnh phúc đến cho con cái. Cái quan trọng nhất là có thể giúp cho con cái hạnh phúc chính là đạo đức, đức hạnh. Thiếu đạo đức đức hạnh tiền bạc cũng chỉ là cỏ rác và làm hại con cái. Do vậy, cha mẹ ngoài chuyện kiếm tiền, nên rèn luyện trau dồi đạo đức đức hạnh cho con cái từ lúc còn nhỏ, biết sống thương yêu, tha thứ, tôn trọng, kính trọng mọi người, chia sẻ bố thí, giúp đỡ, tiết kiệm, thành thật,...

86. Cha mẹ không nên mê tín (xem tuổi vợ chồng,...) phá hoại hạnh phúc tương lai của con cái mình.

87. Cha mẹ không nên chiều chuộng con cái quá sẽ làm cho chúng hư. Hãy tạo cơ hội cho con cái thử thách để biết khả năng của chúng, hiểu đời và trưởng thành hơn.

88. Cha mẹ, thầy cô, người lớn, ông chủ không nên trách mắng, đuổi con cái, người dưới quyền, người ở, học trò ra khỏi nhà, trường, công sở,...Vì như vậy chỉ làm hại họ, khiến họ mất đi niềm tin, có thể trở thành kẻ bụi đời, xin ăn, tự tử hoặc tham gia vào các băng đảng xã hội đen, cướp của, giết người,...

89. Là con cái, nên hiếu thảo với cha mẹ. Khi giàu có chớ khinh thường cha mẹ nghèo. Dù cha mẹ có lỗi gì thì con cái không nên giận, chỉ có luôn mở rộng vòng tay ra thương yêu và tha thứ.

90. Dù cho cha mẹ có cằn nhằn điều gì, con cái cũng không nên lớn tiếng cãi lại hoặc biện minh rồi bỏ nhà ra đi. Nên áp dụng 3 đức nhẫn nhục, tùy thuận và bằng lòng.

91. Con cái không nên vì giận mà bỏ cha mẹ ở lại một mình đi nơi khác sống.

92. Khi cha mẹ về già, cần có con cái bên cạnh, ở xa thì nên về thăm hoặc gọi điện thoại về hỏi thăm.

93. Không nên để cho người khác chờ đợi, nhớ nhung, thương nhớ,...

94. Lái xe luôn cẩn thận, giữ gìn trật tự luật lệ an toàn giao thông.

95. Ra hay vào nhà đều khóa cửa cẩn thận.

96. Trước khi đi ngủ kiểm tra cửa nẻo có khóa chưa.

97. Không nên kết bạn xấu. Không tham gia vào những băng đảng xã hội đen, không lui tới những nơi có những băng nhóm xã hội đen tụ tập như quán bar, dancing, quán nhậu, quán karaoke, caffee ôm, bia ôm, massage,...

98. Khi thấy ai làm sai cái gì hay bị thất bại thì chớ nên đổ thêm dầu vào lửa, châm chích, mỉa mai, nói rằng họ không nghe lời mình khuyên,...Chỉ nên an ủi họ "Lấy cái sai, sự thất bại này làm bài học" hoặc "Biết đâu trong cái rủi có cái mai", hoặc "Đừng thất vọng, hãy bình tĩnh lại",...

99. Nếu biết được kế hoạch hại ai của bất kỳ ai dù là người thân, bạn bè thì cũng không nên tham gia vào. Nên tìm cách âm thầm khéo léo ngăn cản hoặc báo cho người bị hại biết trước hoặc giúp đỡ bảo vệ họ (tránh lộ mặt càng tốt)

100. Nếu đã cho người khác mượn tiền thì phải tính trước khả năng người ấy không có tiền để trả hoặc trả chậm. Do vậy khi thấy họ trả chậm thì nên an ủi trấn an họ để họ yên tâm. Ví dụ như "Nếu bị kẹt tiền chưa có thì từ từ cũng được, tụi tôi vẫn chưa cần đến số tiền đó"

101. Không nên kiện tụng ra tòa, cố gắng tự thu xếp ổn thỏa đôi bên. Không nên làm nhân chứng sai, nghi oan cho người khác. Đôi khi những gì mình thấy, mình nghe chưa chắc là sự thật. Con người thường bị chính ngũ quan của mình lừa chính mình mà không biết, do vậy, càng không nên nhận xét, phán đoán, đưa ra kết luận bừa bãi. Kết tội người phải có bằng chứng cụ thể.

102. Dù là ai có phạm tội tài trời, cũng không nên tự ý trả thù riêng hoặc thế thiên hành đạo, nên giao cho chính quyền để pháp luật trừng trị.

103. Không nên lôi kéo người khác vào những thù hận của mình. Khiến người khác cũng trở nên sân hận và tìm cách trả thù cho mình.

104. Không nên nhờ người khác trả thù cho mình.

105. Không nên mướn xã hội đen đòi nợ dùm mình và cũng không nên dính đến xã hội đen.

106. Nếu có hẹn thì nên đến sớm hơn hoặc đúng giờ. Không nên để mọi người chờ đợi mình, nếu không đến đúng giờ thì nên báo trước.

107. Nếu được hẹn, người khác đến trễ hơn thì không nên giận, vẫn vui vẻ và trả lời rằng mình có dư nhiều thời gian, được ngồi yên tĩnh một mình cũng là một cái thú, giúp đầu óc được nghỉ ngơi thanh thản.

108. Dù ở hoàn cảnh nào cũng không nên làm cho người khác sân giận, lo lắng, buồn phiền và sợ hãi.

109. Đừng tạo cơ hội cho người khác phạm pháp. Ví dụ như không nên để xe nơi công cộng mà không khóa, ra vào nhà không khóa cửa, đeo dây chuyền, bông tai, hoặc đồ trang sức quý giá ra ngoài đường, giữ số tiền lớn trong mình ra ngoài phố,...
110. Đừng làm điều gì trái ý người khác.

111. Khi nói chuyện nên nắm được ý của người khác muốn gì để không nói trái ý người.

112. Không nên bác bỏ ý kiến, lời nói của người khác.

113. Không nên nói lên quan điểm của mình khi biết quan điểm đó khác với ý của người khác.

114. Không nên ích kỷ chỉ biết những gì mình thích, muốn người khác làm theo ý mình mà quên đi cảm nhận của người khác.

115. Buôn bán không nên cân non, cắt xén, bán hàng không chất lượng, có độc tố hóa học hoặc hàng giả.

116. Tự do cạnh tranh công bằng trên thương trường kinh doanh buôn bán, không nên dùng thủ đoạn gian trá hãm hại nhau.

117. Ở đâu có quyền hành, ở đó có đau khổ. Dù là gia đình, trường lớp, tập thể, cơ quan, công ty, chính phủ, trong đất nước...không nên ra lệnh, áp đặt, đàn áp, ép buộc, bắt nạt, xử phạt, đánh đập, la mắng, bắt buộc, ... người khác làm việc theo ý mình. Chức vị chỉ đi đôi với bổn phận, trách nhiệm và kỹ năng quản lý, lãnh đạo chứ không phải đi đôi với quyền hành.

118. Giữ gìn vệ sinh sạch sẽ nơi công cộng, không vứt rác bừa bãi, giữ gìn nhà cửa, nơi ngủ và nơi làm việc ngăn nắp.

119. Không nên trốn học, bỏ học, kết bạn xấu để gia đình và người thân lo lắng.

120. Không nên sử dụng kiến thức, sự hiểu biết để phá hoại, ví dụ như những hackers cài virus vào mạng internet, gửi thư rác.

121. Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện tự tử. Hãy mạnh dạn đối diện với thực tế và vượt qua.

122. Không tranh chấp tài sản tiền bạc thừa kế với bất kỳ ai (anh chị em,...). Sự tranh chấp chỉ làm cho mất tình cảm giữa những người trong gia đình, con người trở nên độc ác hơn và kẻ bị hại có khả năng không còn mạng để sống. Nếu mình được thừa kế nhiều hơn, thì cùng bàn thảo lại với người trong gia đình để chia đều lại, giúp cho mọi người cùng vui vẻ.

123. Khi nghe ai đó nói chuyện về người thứ ba, không nên chỉ tin một chiều. Sự vội vã tin vào những gì người khác nhận xét hay đánh giá sẽ đem đến những hậu quả nghiêm trọng. Do vậy nên tìm hiểu kỹ thêm từ nhiều ý kiến khách quan khác.

124. Không nên cố gắng tìm hiểu những lời nói, việc làm của người khác trong quá khứ. Hãy luôn tin rằng họ có đầy đủ lý do chính đáng để nói và làm việc đó vào thời điểm đó.

125. Không nên có định kiến xấu về những người đã phạm tội, người đồng tính luyến ai bởi vì chính thành kiến đó có thể làm tổn thương đến họ.

126. Sự cư xử vô tình đối với người không thiện cảm, kẻ phạm tội, đôi khi sẽ gây cho họ tâm lý rằng họ bị cô lập với xung quanh. Từ đó sẽ nảy sinh những hậu quả nghiêm trọng. Do vậy dù là ai, người tốt hay xấu, người có thiện cảm hay không thiện cảm, chúng ta hãy luôn tôn trọng họ. Đối xử bình đẳng, thương yêu, dịu dàng, quan tâm và luôn nhìn họ với ánh mắt đầy thiện cảm.

127. Đừng bao giờ dồn người khác vào đường cùng. Ngược lại khi thấy ai rơi vào đường cùng thì nên ra tay giúp đỡ ngay.

128. Không nên hấp tấp, vội vã, luôn từ tốn khoan thai và bình tĩnh.

129. Sống nên biết đủ, nghèo chớ tham giàu, chớ sài sang, tiêu xài hoang phí.

130. Không nên tranh công với người khác.

131. Không nên mê tín, tin vào bói toán, tử vi, xem tướng; tin vào thần thánh, ma quỷ, thần linh, cầu cơ, cầu an, cầu siêu. Không nên đem những điều mê tín đó truyền bá vào lòng người khác.

132. Tôn trọng tôn giáo của mỗi người, không nên ép buộc hay dụ dỗ, hăm dọa ai theo tôn giáo của mình. Nên để họ chọn lựa và tự nguyện.

133. Lòng yêu thương của người thường thể hiện qua những hành động như cho tặng quà, lời khuyên, nhường nhịn, khuyên giải, góp ý, chia sẻ thông tin, quan tâm, hỏi thăm... Do vậy chớ làm mất lòng người.

134. Khi thấy ai bị bệnh thì hãy để người đó có thời gian và không gian nghỉ dưỡng, không nên nhờ họ làm bất kỳ việc gì cho mình, dù là một viêc nhỏ. Ví dụ như nhờ họ chở đi đây đi đó, hoặc mua đồ này đồ nọ,...

135. Không nên đánh giá giá trị của món quà, mà hãy cảm nhận được lòng yêu thương của mọi người với nhau. Đánh giá hoặc nhận xét giá trị của món quà chỉ làm cho tình cảm bị rạn nứt và sứt mẻ thêm.

136. Không nên phụ lòng tốt của người khác. VD: nhà mình có trồng cây nha đam, ông hàng xóm nói cây nha đam của ông trồng mới là cây có thể chữa bệnh và tốt cho tóc, ... lấy mà trồng. Ta nên nhận về trồng kẻo ông buồn.

137. Làm bất cứ nghề nào cũng phải có trách nhiệm, thiếu trách nhiệm sẽ dẫn đến tai nạn, chết người,...Ví dụ: làm bác sĩ không cẩn thận khám bệnh cho thuốc sai, mổ để quên dụng cụ trong thân thể người bệnh, thợ cơ khí sau khi ráp máy thấy dư ra một con ốc, vẫn bỏ qua, thợ điện để dây chạm mạch dẫn đến người dùng bị dựt và máy bị cháy, nông dân thì dùng thuốc sát trùng, phân urê làm cho trái cây chín hoặc xịt thuốc trừ sâu nhiều quá,...

138. Không nên để đồng tiền làm mờ mắt, vì đồng tiền con người có thể trở nên mất nhân tính. Ví dụ: làm gạo giả bằng nhựa, sản xuất sữa cho trẻ em có chất melamine, đồ chơi cho trẻ em có chất chì, xây dựng thì dùng vật liệu không đúng chất lượng,...

139. Không nên đánh, đá, bắt, cướp, làm thịt, hoặc bán những con thú nuôi thương yêu của người khác. Ví dụ như chó, mèo, chim, cá, gà, vịt, bò, heo, trâu,...

140. Không nên tổ chức đánh cờ bạc, cá độ, chơi đề, hốt hụi, đánh bi da, và các trò chơi cá độ trong nhà, bởi vì những trò đó sẽ ảnh hưởng đến con cháu của mình, khi chúng lớn lên chúng sẽ bị nhiễm những thói quen xấu thích chơi những trò đó. Khi không có tiền chúng sẽ tìm cách ăn cắp, trộm cướp và giết người,...

141. Không nên biến người khác thành con cờ, công cụ hoặc trò chơi của mình.

142. Không nên vì lợi ích, ích kỷ cá nhân, muốn đạt được mục đích của mình mà phải hy sinh tính mạng của người hoặc phá hoại hạnh phúc của người khác.

143. Không nên ép người khác thề độc.

144. Đừng dùng quyền hành bắt buộc người khác làm việc ác, hãm hại người, gian trá lừa gạt người.

145. Không nên ép người khác nói ra những gì họ không muốn nói hoặc đã hứa giữ bí mật với người khác, biết đâu họ có nổi khổ của họ.

146. Sự ngu muội, vô tư, không dũng, vô mưu, háo thắng, liều lĩnh, không lượng sức của tuổi trẻ thường làm nhiều việc dẫn đến hại mình, hại người. Do vậy hãy tự biết khả năng của bản thân, luôn cẩn thận, học hỏi, khiêm tốn và biết lắng nghe người lớn.

Ngược lại, người lớn tuổi nên thông cảm cho tuổi trẻ, bỏ qua và tha thứ, từ từ uống nắn, giải thích lợi hại cho những người trẻ tuổi, chớ nên vì những sai lầm của họ mà trách mắng, phạt, đuổi họ.

Tóm lại, còn rất nhiều bài học hay cần được góp ý và học hỏi. Người sống biết yêu thương là người sống không làm khổ mình, khổ người và khổ các loài vật khác. Mặc dù trong cuộc đời ai ai cũng có lúc hoặc cố ý hoặc vô ý đã tự làm khổ mình, làm khổ người và làm khổ các loài vật khác, chỉ cần chúng ta biết rút ra kinh nghiệm trên lỗi lầm của mình và sửa sai thì đó là một điều đáng mừng và trân quý. 

Kính chúc các bạn, gia đình và toàn xã hội sẽ luôn tràn đầy niềm vui và hạnh phúc, luôn sống biết yêu thương để mang lại niềm vui và hạnh phúc cho mình, mọi người và muôn loài vạn vật khác.

dài lắm 

Thông thường, ai cũng chỉ muốn cuộc đời mình gắn với những niềm vui, chẳng ai lại thích thú trước những nỗi buồn. Thế nhưng khi tất cả những điều vui buồn bỏ lại sau lưng, ta sẽ thấy nhớ và quý quá khứ dù quá khứ đó có cả nỗi buồn. Tuổi thơ đối với tôi không ngọt ngào như viên kẹo tròn, không mơ mộng như một miền cổ tích nhưng lại khiến trái tim ghi nhớ cả một đời....
Đọc tiếp

Thông thường, ai cũng chỉ muốn cuộc đời mình gắn với những niềm vui, chẳng ai lại thích thú trước những nỗi buồn. Thế nhưng khi tất cả những điều vui buồn bỏ lại sau lưng, ta sẽ thấy nhớ và quý quá khứ dù quá khứ đó có cả nỗi buồn. Tuổi thơ đối với tôi không ngọt ngào như viên kẹo tròn, không mơ mộng như một miền cổ tích nhưng lại khiến trái tim ghi nhớ cả một đời. Những vui buồn ngày ấy là những kỉ niệm tươi đẹp nhất trong đời tôi.

Ngày còn nhỏ, thấy các bạn thành thị xúng xính cặp sách, quần áo, đồ chơi đẹp, tôi thấy mình và những đứa trẻ vùng quê sao mà thiệt thòi thế. Chúng tôi chỉ có những bộ quần áo mới khi tết đến, đồ chơi cũng rất ít chủ yếu là những món vụn vặt mà chúng tôi nhặt được. Khi đủ khôn lớn tôi chợt thấy mình may mắn khi chúng tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê, nơi tôi có thể thỏa thích thả những cánh diều mơ ước. Tôi gửi những niềm vui nỗi buồn của mình trên những cánh đồng lúa bát ngát, hòa vào dòng nước mát rượi của dòng sông và lẫn bên trong từng trận cười giòn tan hay những giọt nước mắt của cô bé dỗi hờn. Ngày ấy, có một cô bé háo hức đợi cơn mưa đầu mùa để rủ đám bạn trong xóm chơi trò tạt nước, rồi theo những con kênh rạch cạn suốt ngày nắng hè để tìm những chú cá rô lên bờ. Niềm vui bắt được những chú cá vượt cạn, những con ốc, con cua đầy giỏ mà tôi cứ ngỡ như niềm vui của nàng Tấm khi nghĩ về chiếc yếm đào. Lũ trẻ đồng quê chúng tôi chẳng sợ bùn lầy cũng không ngại mưa gió như những đứa trẻ thành thị bây giờ. Có khi cả ngày lặn lội dưới ao xúc từng con tép hoặc những ngày nắng đầu trần đi câu cá mà vẫn không hề bị cảm. Chúng tôi giống nhau ở màu da sạm nắng và mái tóc cháy vàng, đôi chân trần vững chải duy chỉ có mỗi nụ cười vẫn hiện hữu trong đôi mắt.

Rồi những nỗi buồn bất chợt khiến tôi bao lần bật khóc. Đó là ngày cô bạn thân sát nhà chuyển sang lớp khác, chẳng còn ngồi chung bàn với tôi dù chúng tôi vẫn gặp nhau mỗi ngày sau giờ đi học. Cô bạn ấy là cả một miền kí ức với tôi. Chúng tôi cùng nhau lớn lên, cùng nhau xây ngôi nhà mơ ước dưới gốc me, gốc khế. Cùng nhau đi qua những tháng năm buồn vui của tuổi thơ và cùng hẹn ước mai sau lớn lên vẫn là những người bạn tốt. Hay những lần chơi trò rượt đuổi mải chẳng bắt được ai, cô bé hay hờn dỗi ấy đã khóc một mình bên đống rơm khô khiến cả đám bạn phải năn nỉ, chọc cười. Nỗi buồn của tuổi thơ tôi cũng có lúc vỡ òa trong thương nhớ. Đó là lần mẹ tôi về quê ngoại phụ ngoại thu hoạch vườn cây suốt một tháng trời. Tôi đếm từng ngày, mong từng đêm có khi còn mơ thấy mẹ về mang rất nhiều đồ chơi cho tôi. Nhưng những nỗi buồn ấy chẳng khác gì những bong bóng nước, nó dễ xuất hiện theo mỗi cơn mưa và cũng dễ tan vỡ đi trong phút chốc. Không giống như người lớn, những đứa trẻ chúng tôi sẽ cười thật to thật vui khi hạnh phúc và khóc òa khi buồn phiền. Chúng tôi chẳng biết gặm nhắm nỗi buồn vì ngày mai lại là một ngày mới.

Dù hôm nay tôi đã xa quê hương, xa những buồn vui tuổi thơ nhưng kí ức ấy vẫn nằm yên trong một góc tâm hồn. Mỗi khi gặp chuyện gì không vui tôi cố gắng nhớ lại những nụ cười đã mất và an ủi bản thân rồi sẽ vượt qua. Kí ức tuổi thơ dù vui hay buồn vẫn rất quan trọng trong đời mỗi con người, vì thế hãy để những đứa trẻ của chúng ta hôm nay được tự do trong vùng trời của ước mơ riêng chúng.

0
29 tháng 10 2018

Đáp án A

9 tháng 12 2018

viết hay quá🦇

10 tháng 12 2018

thanks

Trong mỗi cuộc đời của chúng ta, ai cũng có một thời cắp sách tới trường, ai cũng có những k‎ý ức thân thương của tuổi phượng hồng với bạn bè, Thầy Cô dưới mái trường thân yêu, để khi đã xa sẽ luôn nhớ và mang theo mình trong mỗi trang lưu bút, trong mỗi bước chân trên đường đời. Thời gian dần trôi đi, và dường như cuốn nó theo cái dòng chảy của thời gian, để rồi khi bất...
Đọc tiếp

Trong mỗi cuộc đời của chúng ta, ai cũng có một thời cắp sách tới trường, ai cũng có những k‎ý ức thân thương của tuổi phượng hồng với bạn bè, Thầy Cô dưới mái trường thân yêu, để khi đã xa sẽ luôn nhớ và mang theo mình trong mỗi trang lưu bút, trong mỗi bước chân trên đường đời. Thời gian dần trôi đi, và dường như cuốn nó theo cái dòng chảy của thời gian, để rồi khi bất chợt nó ngồi nơi đây, nơi chỉ còn một mình nó, thì những kí ức của những người bạn , những hồi ức về tình cảm tuổi học trò lại ùa về với nó ... lung linh và thật đẹp. Trong những thời khắc ấy, có biết bao nhiêu những cảm xúc được thăng hoa thành những bài thơ thật đẹp, thật ý nghĩa. Những bài thơ ấy như một sự gửi gắm những tình cảm và nỗi niềm của một thời học sinh.

0