K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

19 tháng 10 2023

7 năm rồi...

14 tháng 12 2020

Các bạn giúp em với ạ

“Vì sao bạn vào Đoàn”?: Đây quả thật là câu hỏi mang đầy ý nghĩa đối với những người đã và đang vào Đoàn. Chắc có lẽ sẽ có rất nhiều câu trả lời cho câu hỏi này. Nhiều người sẽ nghĩ rằng vào Đoàn vì mình chưa được kết nạp nên vào vậy thôi hoặc theo suy nghĩ của một số người thì vào Đoàn là có thể được học bài lý luận chính trị của Hồ chí Minh và những tư tưởng nhảm nhí gì đó của ông mang tên Mác-Lênin, học để mình có thể tốt nghiệp, thuận tiện hơn trong quá trình làm việc sau này…

Theo cá nhân của riêng tôi thì việc vào Đoàn đối với tôi, tôi cảm thấy rất thiết thực. Nhưng lúc đầu thì tôi nghĩ rằng vào hay không vào Đoàn thì chẳng có gì là quan trọng rối đến khi bí thư của lớp tôi gọi tôi đi học, tôi cũng đăng ký đi nhưng trong lòng lại cảm thấy mệt mỏi. Theo lời những đứa bạn trên lớp tôi, chúng nó bảo nhau rằng: “Những người vào Đoàn thì mới tiếp tục học 6 bài lý luận chính trị và 4 chuyên đề tư tưởng Hồ Chí Minh, học mới mong được tốt nghiệp”. Tôi sợ mình không được tốt nghiệp nên đã đăng ký đi học. Vì con người mà ai làm gì mà không có mục đích riêng của mình, không nghĩ đến lợi ích của bản thân.

Thế rồi ngày đi học lớp cảm tình Đoàn cũng đến, tôi lên học với một tâm trạng nặng nề không hứng thú chỉ mong muốn về cho thật sớm. Nhưng rồi khi gặp thầy dạy cảm tính Đoàn thì tâm trạng cũng khá hơn một chút. Chính những lời của thầy nói đã đánh thức được ý thức của tôi, tôi như vừa trải qua một giấc mộng dài chợt bừng tỉnh giấc khi giọng nói đầy thánh thót và có nhiều uy lực vang lên xua tan đi sự mệt mỏi của tôi. Lời của thầy nói như đi sâu vào tận tâm can của tôi.

Thầy nói làm tôi nhận thức ra được giá trị của cuộc sống. Tôi hiểu vì sao mình sinh ra, sinh ra để làm gì. Tôi sinh ra thì chắc có lẽ là để chứng kiến được những lời thầy nói hôm nay vì hồi giờ tôi chưa từng nghe ai nói chuyện một cách thẳng thắng đi sâu vào tận tâm can của mỗi con người nhưng cũng chứa đầy sự dạy dỗ, yêu thương của một người cha đối với những đứa con của mình khi chúng bị mắc lỗi. Không biết là do lời thầy nói hay do ý thức tôi nhận thức ra được. Tôi cảm thấy rất xúc động, trong lòng có một cảm giác ăn năm khi lúc đầu nghĩ vào Đoàn chỉ là chuyện vớ vẩn nhưng giờ tôi cảm thấy việc vào Đoàn là rất nên.

Thầy dạy cho tôi những lời hay, lẽ phải, dạy tôi biết thế nào là tình yêu thương con người, yêu thương dân tộc, yêu thương nhân loại, Thầy biết và hiểu rõ suy nghĩ của từng người. Thầy phê phán những lối sống thiếu hiểu biết, không lành mạnh của những thanh thiếu niên lúc này. Nhưng ngoài những lời phê phán, dạy dỗ đầy sự nghiêm khắc của thầy thì bên cạnh đó có những lời nói đùa cho chúng tôi vui quên đi mệt mỏi lúc ban đầu. nhưng cũng trong lời nói đùa đó chứa đựng sự châm biếm giúp tôi nhận thức ra cái sai, cái xấu không nên làm. Thầy nói tôi biết thế nào là mục đích là lý tưởng của Đoàn. Nó mang đầy ý nghĩa cao cả, thiêng liêng và tốt đẹp đối với tôi.

Như những lời thầy nói nếu con người mà không có lý tưởng thì chẳng khác nào người mù ra đường không mang theo gậy, chiếc thuyền trôi bình bình giữa biển không có người lái và tôi cũng vậy, tôi cảm thấy những lời đó rất đúng. Tôi nhận thức ra được rằng đối với mỗi người sinh ra thì họ đã mang trong người những sứ mệnh và mục đích chung đó là phải biết cách giữ nước chống giặc ngoại xâm và làm cho người dân có cuộc sống ấm no, gầy dựng cho đất nước mình ngày càng giàu mạnh, phát triển xã hội công bằng, dân chủ văn minh.

Tôi không biết suy nghĩ của mỗi người như thế nào nhưng theo tôi thì muốn vào Đoàn trước hết mình phải thật sự là một con người tốt. cái tốt ở đây tôi không nói là tốt về mọi mặt vì con người ai cũng có ưu khuyết điểm của mình và tôi củng vậy. Cái tốt mà tôi muốn nói đến đó là cách nhận thức của mọi người về sự đúng, sai cái gì nên và không nên làm. Tôi biết rằng Đoàn TNCS Hồ Chí Minh chính là tổ chức chính trị xã hội của thanh niên Việt Nam yêu nước đại diện cho sức trẻ Việt Nam chính là những chủ nhân tương lai của đất nước.

Tôi nhận thức ra được Đoàn thật sự đóng vai trò là đội xung kích của Cách mạng Việt Nam dưới sự dẫn dắt của Đảng Cộng sản Việt Nam. Đoàn chính là môi trường thuận lợi để tôi và thanh niên chúng ta nói chung có điều kiện rèn luyện về đạo đức, chịu rèn ý chí và quyết tâm trong học tập. Căn cứ vào những điều lệ của Đoàn TNCS Hồ Chí Minh, tôi thật sự muốn trở thành một Đoàn viên tốt thì không chỉ riêng tôi mà mọi người phải biết phấn đấu suốt đời cho sự nghiệp dân giàu nước mạnh theo lý tưởng của Đảng, của Bác Hồ vĩ đại. Tôi sẽ nghiêm chỉnh thực hiện điều lệ Đoàn luôn luôn rèn luyện để xứng đáng với danh hiệu người Đoàn viên TNCS Hồ Chí Minh. Giúp đỡ mọi người luôn xứng đàng là người bạn tin cậy của thanh niên Việt Nam.

Tham khảo nha!

Nguồn: https://vndoc.com/cam-nhan-cua-em-khi-gia-nhap-doan-155846

3 tháng 5 2016

Tả quang cảnh trường em trước buổi học.

Bài làm

Sáng này là phiên trực nhật lớp em nên em phải đến sớm hơn mọi ngày. Đây là một dịp để em chứng kiến khung cảnh tĩnh lặng của khu trường. Đúng là nó khác hẳn với quang cảnh của một trường học giữa buổi mà chỉ cần đến trưởc nửa giờ thôi là có thể cảm nhận được sự khác nhau ấy. Em có cảm giác như lạc vào một chốn nào đó lạ lẫm, mặc dù nơi đây đã quá đỗi thân quen.

Khi em đến, tất cả như còn đang chìm trong giấc ngủ. Bác bảo vệ vẫn chưa mở cổng trường. Đứng bên ngoài, em ngắm nhìn và lắng nghe. Tất cả đều im lìm, cảnh vật như còn đang mơ màng, thấp thoảng ẩn hiện trong màn sương lãng đãng. Hàng cây im phăng phắc. Nhưng em có biết đâu rằng tất cả đều đang cựa mình chuyển động. Và lúc này chính là khoảnh khắc giao thời của ngày và đêm.

Bắt đầu là mặt trời, là ánh sáng. Tuv chưa le lói rõ. nhưng hừng đông đã nhanh chóng chiếm lĩnh mặt đất, toả sáng cảnh vật. Rồi là gió. Chỉ trong phút chốc, những làn gió nhẹ như có vẻ uể oải nhưng đã xua tan dần những đám sương cuối cùng còn chập chờn trong các lùm cây và khẽ làm xao động lá cành. Chẳng biết từ lúc nào, những chú chim non tỉnh giấc sôi nổi cất tiếng hót líu lo, chào đón một ngày mới bắt đầu. Toàn bộ khu trường hiện ra rõ mồn một với tất cả dáng vẻ thường ngày của nó. Và cũng chỉ một lát nữa thôi, không khí náo nhiệt của buổi học như mọi ngày lại sắp diễn ra.

 

Đã có thêm mấy bạn lđp khác cũng làm trực nhật như em. Bác bảo vệ cũng đã mở cổng và tắt điện bảo vệ. Chúng em chào bác rồi đi vào sân trường. Khu trường hình chữ u này, em đã đến đây từ hơn ba năm trước nhưng vào cái buổi sớm tinh sương như thế này, em mới lại thấy được một cảnh quang khác và cái cảm giác lâng lâng, ngỡ ngàng thật khó tả, Có lẽ, do ngày nào cũng đến trường vào cái lúc ồn ã nhất, náo nhiệt nhất, cứ lặp đi lặp lại cái cảnh nườm nượp những xe đạp, xe máy, những bước chân, những câu chuyện... nên không có được những- cảm giác mới lạ ấy. Ngay cả cái biển đề ngoài cổng “Tntờng tiểu học Ái Mộ", đến cái khẩu hiệu chữ lớn "Tiên học lề, hậu học văn" ngày nào đi học cũng đập vào mắt. Vậy mà hôm nay cũng gợi lên cảm giác lung lỉnh, sâu lắng lạ thường. Thẳng cổng vào đi qua sán là phòng Ban giám hiệu, nằm giữa hai dãy lớp học, cửa vần khép. Cái trống bên hè chưa được đánh thức nên còn chưa biết đến trời đã sáng, vản nằm vo tròn trên giá gỗ. Em lướt nhìn dãy lớp Một. Hai, Ba ở tầng một. Tất cả mọi cửa sổ, cửa ra vào đều sơn xanh giống nhau và đều còn đông kín. Có vài chú dơi đang chấp chới nhửng vòng lượn cuối cùng trước khi chui vào tổ để tránh ánh sáng mặt trời. Em lần theo thang gác lên tầng có dãy lớp Bốn, Năm. Vài cánh cửa đã mở và đã có tiếng người. Trên lan can của phòng cuối dày có chú chim chích đang hót líu ríu. Chợt thấy bóng người, nó vụt bay ra lùm cây ngoài sân trường mà vẫn không ngừng hót. Thế rồi, bỗng toàn bộ khu trường như rực sáng khi ánh nắng ban mai phản chiếu vào những bức tường vôi trắng toát. Thêm vào đó, một hổi trống gióng giả vang lên báo hiệu một ngày học mới bắt đầu. Cái không khí tấp nập ồn ào náo nhiệt cứ dần dần rộ lên bao trùm khu trường. Gió như cũng thổi mạnh lên trên những đám lá bàng, những cây xà cừ, phượng vĩ. Những khóm hoa tươi tốt dường như cũng phấn khởi chào đón các bạn nhỏ mà đung đưa khe khẽ, làm những giọt sương mai còn đọng lại dưới ánh nắng mặt trời trở nên lung linh huyền ảo. Lá quốc kì cũng đã cảm thấy đủ gió bắt đầu phấp phới. Rồi mọi người đến cũng đã đông đủ. Lớp nào đã vào lớp nấy.

Cũng nhờ buổi trực nhật này em mới có dịp quan sát kĩ được quang cảnh trường em.

Em rất yêu trường em vì “tới lớp tới trường nơi ẩy có tình thương, bạn bè. thầy cô qiáo, nơi ấy sao mà vui thế... ” và chắc hẳn không ai là không cảm thấy vêu thương mái trường của mình.

3 tháng 5 2016

Tuổi học trò chúng em được xem là lứa tuổi thần tiên đầy thú vị. Ai lớn lên mà không được cắp sách đến trường thì quả là một bất hạnh của cuộc đời. Còn đôi với những ai được đi học thì làm sao quên được ngôi trường yêu dấu của mình, nơi ấy có bao nhiêu niềm vui, bao nhiêu điều mới lạ in sâu vào tâm hồn trẻ thơ. Vui gì hơn niềm vui đi học, đẹp gì hơn cảnh đẹp của ngôi trường trước giờ vào lớp. Có lẽ cảnh trường em trước giờ vào lớp là đẹp nhất đôi với em.

Cũng như mọi ngày, em cùng các bạn đôn trường. Ôi, ngôi trường hôm nay sao đẹp quá! Khung cảnh trường sáng lên dưới ánh mai hồng. Dường như không khí Tết đang tới gần nên trông mọi vật đều sáng sủa hơn. Trên cống chính, tấm biển trường được sơn mới, hàng chữ trắng nổi bật lên nền xanh đậm, cổng ngõ màu xanh lam, tường rào sơn trắng. Khung cảnh này đã làm quang cảnh trường em đẹp lên rồi. Đi vào bên trong, cảnh trường thật đẹp. Giữa sân trường, trụ cờ sừng sững, lá cờ phần phật trong gió sớm. Hàng cây trong sân trường tươi xanh, những giọt sương long lanh còn sót lại trong kẽ lá, nhấp nháy vui mắt. Dọc theo các phòng học, những khóm hoa muôn màu đang rực rờ trong vòm lá xanh non. Các phòng học lúc này thật xinh đẹp, bàn ghê thẳng tăm tắp không một tí bụi mờ bởi bàn tay kì diệu của những đội trực nhật. Nơiđóđang vọng ra những tiếng đọc bài, từng cặp học sinh hào hửng truy bài lẫn nhau, từng ánh mắt thăm dò, chờ đợi, từng nụ cười trìu mến, thân quen...

Sân trường mỗi lúc một đông. Tiếng cười, nói, tiếng gọi nhau í ới cùng với tiếng còi xe, tiếng nổ của xe máy trước cổng trường đã tạo nên một âm thanh náo nhiệt. Âm thanh này đã làm em thấy vui, thấy thích. Nhưng thích hơn là nữa là đứng trên hành lang của tầng hai nhìn xuông sân trường trước giờ vào lớp. Các em học sinh nhỏ chạy nhảy tung tăng trông như đàn bướm trắng rập rờn, rập rờn trong vòm lá xanh non. Thỉnh thoảng, có những con bướm vụt qua, xẹt lại như một vệt sáng sao trời. Trông thật đẹp! Thật nhộn nhịp! Âm thanh cứ sôi động không ngừng bởi những trò chơi thú vị. Những trò chơi ví bắt, đá cầu, banh nẻ của từng tốp học sinh dưới sân trường thật vui. Những trái cầu bay lên, bay xuống tựa những cánh hoa so đũa, lả tả bay trong gió sớm. Học sinh đi học mỗi lúc một đông và các trò chơi xuất hiện càng nhiều, âm thanh càng ồn ã. Thêm vào đó, tiếng chim non ríu rít trên mấy cành cây cao ở góc sân trường, tiếng thì thầm to nhỏ của hàng phượng vĩ khi có làn gió thổi qua. Nắng ban mai rải xuống sân trường, lọt qua từng cành cây, tán lá để bầu bạn cùng chúng em. Ai cũng thấy mình ấm áp lạ lùng. Lòng em dâng lên một niềm vui rạo rực.

Tùng! Tùng! Tùng! Tiếng trống quen thuộc vang lên báo hiệu vào lớp. Mọi trò chơi nhanh chóng khép lại. Trước các phòng học, chúng em chỉnh tề trang phục, xếp hàng ngay ngắn để vào lớp và bắt đầu tiết học đầu tiên.

Đối với em, quanh cảnh trường trước giờ vào lớp là một thiên đường hạnh phúc. Ở đó, diễn ra biết bao điều kì diệu, hấp dẫn của tuổi thơ. Mai đây, dù em có học trường mới, thầy cô mới, bẹ bạn mới đi chăng nữa nhưng ngôi trường thân thương này vẫn mãi mãi trong em. Nơi đó, có thầy cô sớm hôm chăm sóc, có bè bạn thương yêu và có những kỉ niệm đẹp đõ thời thơ ấu.