K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Phim ngôn tình : NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH

Tóm tắt :

Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh là một trong những truyện ngôn tình hay nói về phòng bên cạnh chuyển tới một mỹ nam kiêu ngạo, tự đại, IQ=max EQ=0. Ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt cô đã bị anh đưa vào đồn cảnh sát nên Tô Song Song quyết định thù này không báo không phải nữ tử, không ngờ kế hoạch trả thù rất thuận lợi, thế nhưng anh lại nói "Cô làm hỏng hôn sự của tôi nên cô phải dùng chính mình để đền."

VÔ CHUYỆN


Thời điểm Tô Song Song bị cảnh sát mang đi, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là, nếu như lúc mở cửa ra không ngẩng đầu lên thì tốt rồi, chỉ tiếc rằng bây giờ mới nhớ tới đã quá muộn. Trên đời này không bán loại thuốc hối hận.


Tô Song Song quay đầu lại cố gắng trừng mắt một cách hung tợn nhất liếc nhìn người đang đứng trước cửa phòng bên cạnh, nét mặt tên đầu sỏ của mọi chuyện vừa xảy ra không có lấy một chút biểu cảm. Cô chỉ có thể oán giận rống lên một câu: "Tốt nhất anh đừng chuyển nhà đi. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!"

Trong lòng cô vô cùng bi phẫn nghĩ: "Anh ta tuy rằng bề ngoài có phần đẹp trai, nhưng trong tiết trời cuối thu rồi còn khỏa thân, chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, còn không biết xấu hổ cố tình để lộ ra cơ bụng tám múi, vừa thấy đã biết không phải là người tốt đẹp gì."

Người con trai đứng ở cửa nghe tiếng động liền nhìn thoáng qua Tô Song Song, trong mắt mang theo vẻ lạnh nhạt, tỏ vẻ như nhìn một kẻ ngốc, hơi nghi hoặc nói: "Là cô tự tiện xông vào nhà tôi, tại sao tôi phải chuyển nhà?"

Tô Song Song nhất thời cảm thấy máu như nghẹn ở lồng ngực, thật khó khăn mới không nôn ra, cô thật muốn lớn tiếng kêu một câu: "Oan uổng!"

Chuyện này mà lại nói tiếp, Tô Song Song đúng thật là kìm nén đến phát khóc, hai mươi năm qua cô đều sống cuộc sống an phận, không ngờ lại tự dưng dính phải tên mặt lạnh bên trong nguy hiểm ngầm này.

Nửa tiếng trước, cô vốn dĩ theo thói quen cứ thế cắm cúi đi về phía cửa phòng mình, đột nhiên cảm thấy ngứa ngứa mũi, liền hắt xì một cái, khóe mắt vô tình liếc đến cửa phòng kế bên đang để mở, nhìn thấy chìa khóa vẫn còn cắm bên ngoài.

Tô Song Song nhẹ nhàng vuốt vuốt cái mũi của mình, nhìn nhìn bốn phía, tính toán trực tiếp mở cửa đi vào nhà, ngay lúc cái chìa khóa cắm vào cửa, cô đột nhiên phản ứng, cô có hàng xóm!

Trong lòng nảy ra chủ ý liền lập tức bật người đứng lên: cách vách đưa đến một hàng xóm mới, cô nên qua chào hỏi để hai bên cảm nhận được không khí ấm áp như ở nhà, không thể để người với người bị ngăn cách quanh năm bởi một bức tường không có sinh khí.

Tô Song Song vừa nghĩ đến nửa năm nay phòng cách vách đều không có người, biết đâu người vừa chuyển đến là một em gái đáng yêu, liền hưng phấn đẩy cửa đi vào, quên cả gõ cửa.

Cô mới đi vào, chợt nghe thấy bên trong có tiếng đẩy cửa, liền biết là có người đi ra, trong lòng vui vẻ, nhiệt tình lên tiếng chào hỏi trước: "Người mới đến, xin ....AAAAAAA!"

Mới nói một nửa, còn chưa kịp biểu lộ sự nhiệt tình trong lời nói, cảnh tượng trước mắt quá mức kích thích khiến cô thét ra một tiếng chói tai, theo bản năng giơ hai tay lên che mắt mình. Ngay sau đó, năm ngón tay lại tách ra, hé lộ dần cảnh xuân phơi phới, nhịn không được muốn nhìn một chút.

Cảnh tượng này quả thực rất rất kích thích, một anh chàng đẹp trai từ trong phòng tắm đi ra, cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, cơ bụng tám múi rắn chắc cứ thế lộ ra.

Người con trai đi từ trong phòng tắm ra thấy Tô Song Song đứng ở cửa, môi mỏng khẽ nhếch lên, lông mày anh tuấn khẽ động, đôi mắt đào hoa cũng lộ ra một chút phiền toái.

Vuốt mớ tóc dài tán loạn trước trán, toàn thân bày ra một bộ dáng đầy mị hoặc, anh vươn tay về phía sau chỉnh lại những lọn tóc còn ướt, mấy giọt nước chậm rãi trượt xuống phía dưới.

Tô Song Song chỉ cảm thấy cả người nóng bừng lên, cô đưa một bàn tay dời xuống dưới, vừa sờ lại rũ mắt xuống nhìn, một tiếng thét chói tai vang vọng khắp nhà trọ, cô thế mà lại háo sắc đi chảy máu mũi. Thật là tà ác quá đi!

Sau đó, cô liền thấy anh chàng đẹp trai kia dùng cặp mắt đào hoa liếc nhìn mình một cái, một bàn tay không nhanh không chậm chính xác cầm lấy điện thoại riêng, một bàn tay khác thong thả bấm từng chữ số: 110.

Ngay sau đó, Tô Song Song ngồi an vị tại sở cảnh sát chờ thẩm vấn.

Cô đem hết lời lẽ giải thích rằng mình bị oan, đợi đến khi xem lại băng ghi hình từ camera của khu nhà trọ, sự trong sạch của cô mới được chứng minh. Lúc cô về đến nhà đã là mười hai giờ hơn.

Tô Song Song đứng ở hành lang, nhìn phòng bên cạnh đang đóng chặt cửa, vừa hít vào một hơi thật sâu, ngay sau đó vọt tới trước cửa, dùng phương thức trực tiếp nhất cả hai tay hai chân đập cửa....

Qua vài phút, cửa phòng bên cạnh mới mở ra, Tô Song Song bất ngờ không kịp đề phòng, một cánh tay vung ra, trực tiếp đánh vào bên má trái người đàn ông.

Không khí xung quanh đột nhiên im lặng, người đàn ông vừa đi ra không nghĩ tới sẽ bị tập kích như thế này, vẫn duy trì tư thế vừa bị đánh, nửa ngày trôi qua không có phản ứng. Tô Song Song cảm thấy chính mình đều run lên, sợ đến ngây người, tay vẫn để ở giữa không trung chưa kịp thu hồi lại.

"Tôi .... Tôi .... Cái kia ....." Tô Song Song lúc đầu còn nổi giận đùng đùng, thế nhưng bây giờ nhìn nghiêng nửa bên mặt của người đàn ông yêu nghiệt trước mắt, cô như bong bóng bị xì hơi, vô cùng lo lắng mãi không nói nên lời.

"Nếu cô là vì thu hút sự chú ý của tôi, tốt lắm, cô thành công rồi!" Người đàn ông đối diện đột nhiên quay sang, trong mắt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.

Anh dùng một bàn tay lau vết máu ở miệng, đồng thời tay kia một phen giữ chặt cánh tay Tô Song Song mạnh mẽ kéo cô vào trong lồng ngực của mình.

Anh không nghĩ tới mình chính là thiếu gia của tập đoàn Tần thị, đã trốn tới nơi địa phương nhỏ bé này còn có phụ nữ bám theo đến tận cửa, thật sự là phiền!

Tô Song Song bị đụng vào ngực anh trong nháy mắt, cảm giác chẳng khác nào đập vào tảng đá bình thường, đau đến nhíu mày, theo bản năng ngẩng lên nhìn anh. Ở khoảng cách gần thế này, cô nhìn rõ được khuôn mặt anh tuy đầy tức giận nhưng vẫn rất hấp dẫn, nghĩ rằng không biết có phải bản thân đang nằm mơ hay không.

Anh cúi đầu trừng mắt nhìn người phụ nữ trong ngực mình, đôi mắt mang theo giận dữ chuyển thành không kiên nhẫn, hơi dùng sức siết chặt cánh tay Tô Song Song, lạnh lùng nhìn cô: "Cần bao nhiêu tiền thì cô có thể biến mất khỏi tầm mắt tôi?"

Vấn đề này nghiễm nhiên đã động chạm đến lòng tự trọng của Tô Song Song, cho dù não có chậm phản ứng thế nào cũng không thể không hiểu.

Cô dùng hết sức bình sinh đẩy anh ra, có lẽ do khí lực quá lớn, cả hai người đều bị đẩy lui về phía sau vài bước.

"Anh! Anh! Anh đúng là bệnh thần kinh!" Cả cuộc đời cô chính là lần đầu tiên gặp phải một người không biết phân rõ phải trái như thế, tức giận nửa ngày mới mắng ra một câu.

Anh mới đầu có chút giật mình, nhưng ngay lập tức khôi phục lại bộ dáng thường ngày, anh đi từng bước về phía trước, dọa Tô Song Song sợ hãi cứ thế lui dần về phía sau, đề phòng nhìn anh.

Anh lười biếng dựa người vào khung cửa, cũng không hề có động tác nào khác, không chút để ý giương mắt nhìn cô, mười phần đều không kiên nhẫn mở miệng: "Nói lại, vậy cô muốn điều gì?"

!!!!!!!!!! Anh đúng là làm cô không thể chịu đựng thêm được nữa, đối mặt với người đàn ông mặt dày không biết xấu hổ thế này, Tô Song Song không thể nhịn được.

Cô nhanh chóng chạy về phía phòng mình, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa đi vào, ngay sau đó bưng một chậu nước lạnh xông ra ngoài, một lời cũng không nói, trực tiếp hất lên người anh.

Tiết trời cuối thu, cho dù là đang ở trong nhà, nhưng một chậu nước lạnh này dội xuống cũng làm cho Tần Mặc cảm thấy cái lạnh thấu tâm gan. Tô Song Song một tay cầm cái chậu không, một tay xoa xoa thắt lưng, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, quần áo ướt sũng dán chặt vào người, trong lòng càng sảng khoái.

Cô nhếch miệng cười, đuôi mắt cong cong như vầng trăng non, thoạt nhìn cả người đều toát lên dáng vẻ khiến cho người khác yêu thích, nhưng trong lời nói lại có chút khiêu khích: "Tự kỷ là bệnh nặng, phải chữa trị ngay lập tức. Hôm nay bản tiểu thư sẽ chữa trị miễn phí cho anh!"
7
29 tháng 11 2017

Hay . Viết tiếp đi bn

29 tháng 11 2017

Hay wá bạn ơi viết tiếp đi yeu

NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH CHƯƠNG II Mắt anh khẽ nheo lại, phiền toái vẫn che giấu ở đáy mắt nãy giờ vì bị dội nước lạnh mà không ngần ngại để lộ ra, trong lòng anh lại nổi lên chút nghi hoặc, người phụ nữ này như thế nào đều quấn quýt lấy hắn mà gây sự. Anh cảm thấy cô nhất định là người của mấy đối thủ trong kinh doanh phái đến để tra tấn anh, hơn nữa cô hiện tại đã...
Đọc tiếp

NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH

CHƯƠNG II
Mắt anh khẽ nheo lại, phiền toái vẫn che giấu ở đáy mắt nãy giờ vì bị dội nước lạnh mà không ngần ngại để lộ ra, trong lòng anh lại nổi lên chút nghi hoặc, người phụ nữ này như thế nào đều quấn quýt lấy hắn mà gây sự.


Anh cảm thấy cô nhất định là người của mấy đối thủ trong kinh doanh phái đến để tra tấn anh, hơn nữa cô hiện tại đã đạt được mục đích, thành công chọc giận anh.

Tô Song Song đầy kiêu ngạo đi qua, liếc liếc mắt chiêm ngưỡng người đàn ông trước mặt, anh mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng,dính sát vào cơ thể cường tráng. Anh vừa mới lúc trước còn giống như tiểu bạch thỏ dễ bị người khác khi dễ thì bây giờ lại biến thành một người đàn ông cao lớn, rắn rỏi, nhìn là biết chỉ một cái phất tay cũng làm cô phải đau đớn.

Song Song theo bản năng liền nuốt nước miếng một cái, người đàn ông như vậy càng thêm gợi cảm trước mắt phụ nữ, cô phải cảnh giác không được để thân thể hấp dẫn kia mê hoặc mình được.

Ngay khi ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt anh, cô liền bắt gặp vẻ rét lạnh không kiên nhẫn của anh, anh thậm chí đang rất tức giận. Cô thực sự là không có chút tiền đồ nào mới thế đã hoảng sợ đến run người.

Tô Song Song ngay lập tức bật người lại đem chậu nước ôm vào trong ngực, bày ra một bộ dáng anh dám lại đây, tôi liền cùng anh liều mạng.

"Này ... Đây đều là do anh gieo gió gặp bão!" Tô Song Song hét lên, sau đó như thỏ con nhanh chân chạy như điên về phòng, mạnh mẽ đóng cửa lại.

Cô gắt gao dựa người vào cửa, trong ngực vẫn còn ôm chậu nước, nghĩ đến ánh mắt của người kia thật sự rất dọa người giống như muốn đem mình ăn tươi nuốt sống.

Vừa mới thở phào tưởng rằng mình vừa tránh được một kiếp nạn, lại không nghĩ đến người đàn ông kia chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà thôi, lòng dạ đúng là vô cùng hẹp hòi. Đến gần rạng sáng, cô lại một lần nữa bị mang đến cục cảnh sát, trải qua đêm đầu tiên ngủ tại phòng giam của cục cảnh sát trong suốt hai mươi năm qua.

Tô Song Song ngồi chồm hổm trên mặt đất, tay đưa qua đưa lại vẽ vòng tròn, đôi mắt đỏ hồng nhịn không được cục tức này: "Tên cầm thú này! Thù này nhất định phải báo!"

"Tô Song Song, em... Chị thật sự không biết nên nói gì với em nữa! Bình thường em thông minh lắm mà?'' Chiến Hâm cũng chính là chị họ của Tô Song Song, vẻ mặt đầy giận dữ vừa đi vừa quở trách cô.

Nhìn trang phục của Chiến Hâm có thể nhìn ra cô là đại diện của mẫu phụ nữ xinh đẹp, thành công. Bộ váy công sở bó sát làm tôn lên dáng người thon thả đầy quyến rũ, tóc ngắn mềm mại cộng thêm một cặp kính gọng vàng hoàn mỹ.

Chiến Hâm vốn là quản lý của Tập đoàn truyền thông Âu Dương. Từ khi mẹ của Tô Song Song qua đời hai năm trước, Chiến Hâm luôn hết lòng chăm sóc cô.

Tô Song Song vân vê những nếp nhăn trên áo, gãi gãi đầu, giương đôi mắt thật cẩn thận nhìn người chị hơn mình đến mười tuổi, nghĩ lại cả đêm qua đi gây họa, càng nghĩ càng thấy chột dạ.

"Rốt cuộc sao lại thế này?Nói!" Chiến Hâm thấy Song Song không lên tiếng, đột nhiên dừng bước, mạnh mẽ quay đầu lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đầy vẻ tức giận nhìn cô.

"Này ... Thật ra chính là em vô tình đang gõ cửa phòng bên cạnh, không ngờ anh ta đột nhiên mở cửa nên lỡ tay cho anh ta một cái tát. Chuyện tất cả đều là hiểu lầm thôi!" Song Song trong lòng tính toán sẽ cùng tên cầm thú kia giải quyết riêng, tất nhiên sẽ không nói ra sự thật.

"Thật sao?" Chiến Hâm hơi hơi nheo mắt, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu nội tâm cô: "Nếu em nói dối, chị sẽ cho em biết tay!'' Lời vừa nói ra dày đặc hàm ý cảnh cáo.

Tô Song Song dè dặt nuốt nước miếng một cái, cẩn thận áp chế lại sự bất an trong lòng, giơ tay lên thề đầy vẻ chính nghĩa: "Thật mà chị! Còn thật hơn cả việc em không phải là đàn ông mà là phụ nữ!''

Chiến Hâm bị hành động của cô chọc cười, thở dài một cái, dịu dàng vươn tay chỉnh lại đầu tóc rối bời của Song Song lại không nhịn được lo lắng dặn dò: "Nếu như có người làm khó em, nhất định phải nói cho chị biết, chị sẽ không để ai bắt nạt em!"

Song Song rất cảm kích người chị này, vậy mà ngay sau đó bàn tay của Chiến Hâm lại vò mạnh tóc cô, mọi xúc động trong nháy mắt đều tan biến, đầu óc ngay lập tức choáng váng khiến cho cô khóc không ra nước mắt.

Chiến Hâm liếc mắt một cái cúi đầu nhìn Song Song, đẩy lại gọng kính, giọng đầy uy hiếp nói: "Nhớ kỹ đây! Có chuyện gì đừng có gạt tôi!''

"Là!Là! Em nhớ kỹ rồi!" Song Song yếu đuối vuốt lại đầu tóc của mình, cúi đầu đầy vẻ ngoan ngoãn, trong lòng lại đang tính toán tìm cách nào thần không biết quỷ không hay trả thù tên cầm thú kia.

Chiến Hâm thấy Song Song nghe lời thì trong lòng liền yên tâm, cúi đầu nhìn đồng hồ xác định đã đến thời gian đi dự cuộc họp, vội dặn dò cô một câu: " Lát nữa chị còn có một cuộc họp, em trở về tắm rửa một cái đi, nếu thực sự có người bắt nạt em, phải nói cho chị biết đấy!"

Chiến Hâm đợi Song Song gật đầu đáp ứng mới yên tâm xoay người, giẫm trên đôi giày cao gót mười phân Michael, tự tin sải bước lên xe, nhanh chóng rời đi.

Song Song vừa thấy Chiến Hâm đi rồi, vội vàng đi về nhà, đến khi đứng trước cửa phòng lại trở nên lưỡng lự. Tên cầm thú ở bên cạnh không biết nói lý này, hơi một tý là báo cảnh sát. Cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, gãi gãi đầu, đang muốn đứng dậy thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Cô vừa muốn chạy trốn liền thấy bóng ma u ám kia xuất hiện trước mặt mình.

Mấy phút trước, Song Song còn đang hứng trí bừng bừng tính toán trả thù anh, trong nháy mắt, nhiệt huyết kia như bị ném vào nước lạnh, lại còn là nước sắp đóng băng được rồi, cô liền cúi đầu giả chết.

"Chắn đường". Thanh âm khàn khàn trầm thấp vừa vang lên này, Tô Song Song vô cùng quen thuộc, cô nhắm mắt, rụt cổ lại, tiếp tục giả chết.

Tần Mặc cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi trước cửa phòng mình, lông mày nhăn lại thành một đường, anh nhấc chân đẩy nàng qua một bên.

Tô Song Song nhất thời bất động, tuy rằng hiện tại bộ dáng của nàng rất thê thảm nhưng anh ta cũng không thể miệt thị cô như thế. Cư nhiên trên người cô không có tổn thất gì nhưng cũng không thể để anh dùng chân đẩy người cô như thế.

"Đứng lại"

Tô Song Song khẽ quát một tiếng, người kia nghe thấy liền quay đầu, mang ánh nhìn đầy bất mãn đổ về phía cô. Cô đứng bật dậy, hành động này quá đột ngột làm cô bị mất thăng bằng liền đổ người về phía trước, đầu đập vào cằm của anh một cách vang dội.

"A" Anh kêu lên đầy đau đớn, nhanh chóng lùi lại vài bước, tay xoa xoa cái cằm bị đụng suýt nữa thì hỏng. Anh chớp mắt, chân mày nhăn lại thành một đường, vừa cúi đầu xuống trừng mắt nhìn Tô Song Song đang xoa xoa cái đầu của mình, nghiến răng nói: "Ngốc, rốt cuộc thì cô muốn làm gì đây?"

Tô Song Song cảm giác đại não như bị chấn động, nhẫn nại kìm nén tức giận, ngẩng đầu đối diện với anh, vừa gầm nhẹ một tiếng: "Ngốc cái đầu nhà anh, bản tiểu thư đi không đổi tên, ngồi không đổi họ! Tô Song Song, anh mà còn gọi loạn, tôi cắn chết anh, cầm thú!"

Tô Song Song nói nhanh quá nên không rõ, anh lại vừa bị va đập nên có chút choáng váng, thế nào nghe từ cuối cô nói "cầm thú" lại thành "Tần Mặc", vẻ mặt trở nên sắc bén trong nháy mắt.

Anh buông bàn tay đang xoa xoa cằm, lạnh lùng liếc nhìn cô, trong mắt mang theo đầy đủ tức giận, cô thế mà lại biết tên của anh, còn nói dối là không có mục đích gì để tiếp cận anh?

Anh cất giọng lạnh lùng: " Cô rõ ràng biết tên của tôi còn dám nói là tiếp cận tôi mà không có mục đích gì sao?"

Tô Song Song nghe vậy trong nháy mắt liền ngẩn người, ngẫm lại lời mình vừa nói, cô khi nào thì nhắc đến tên của anh chứ? ...

3
1 tháng 12 2017

hay

3 tháng 12 2017

bạn vào nettruyen.com hoặc truyen tranh online mà xem. có truyện này cả tranh nữa full rồi còn thêm cả đống truyện nữa. mình nói cho bạn các truyện mình thích nhé: Phượng nghịch thiên hạ , Phong khởi thượng lam , kỵ sĩ hoang tưởng dạ , tầm trảo tiền thế chi lữ , xuyên duyệt tây nguyên 3000 , .....hahaok

nhất là phượng nghịch thiên hạ và phong khởi thượng lam haokhahathanghoayeu

1. Bạch Dương – Aries (21/3 – 19/4): Nam: Tuấn tú, tràn đầy sức sống, nóng bỏng, mang trong mình sự cuốn hút thiên bẩm. Nam Bạch Dương thường sở hữu đôi mắt có hồn . Nhưng gương mặt không phải điểm mạnh của Bạch Dương mà đó là cơ thể. Bạch Dương có thể không đẹp ở mọi khía cạnh nhưng đảm bảo cơ thể rất chuẩn. Được bảo hộ bởi thần Aries (thần Chiến tranh) nên Bạch Dương có một cơ thể...
Đọc tiếp

1. Bạch Dương – Aries (21/3 – 19/4):

Nam: Tuấn tú, tràn đầy sức sống, nóng bỏng, mang trong mình sự cuốn hút thiên bẩm. Nam Bạch Dương thường sở hữu đôi mắt có hồn . Nhưng gương mặt không phải điểm mạnh của Bạch Dương mà đó là cơ thể. Bạch Dương có thể không đẹp ở mọi khía cạnh nhưng đảm bảo cơ thể rất chuẩn. Được bảo hộ bởi thần Aries (thần Chiến tranh) nên Bạch Dương có một cơ thể rắn chắc, khỏe mạnh.

Chỉ số nhan sắc: 55%

Nữ: Quyến rũ, sở hữu nụ cười bừng sáng nhất. Nữ Bạch Dương có thể hơi béo một chút hoặc hơi mảnh khảnh một chút nhưng đều toát lên vẻ xinh đẹp với nụ cười ấm áp tỏa sáng. Đồng thời, nữ Bạch Dương cũng chịu ảnh hưởng một phần bí ẩn của Diêm Vương tinh tác dụng nên sức hút của Bạch Dương thường khá lớn.

Chỉ số nhan sắc: 60-65%

2. Kim Ngưu – Taurus (20/4 – 20/5):

Nam: Phong độ, trầm ổn, kiên định như núi. Đàn ông Kim Ngưu thường sẽ được biết đến với vóc dáng tương đối nở nang. Có thể gọi là nóng bỏng đấy, nhưng khi nhìn vào đàn ông Kim Ngưu thì ta không thể thấy được vẻ quyến rũ ấy, bởi nó bị che khuất dưới khí khái trầm tĩnh, kiên định được thể hiện qua sống mũi thẳng, cao, và đôi mắt tương đối nhỏ của anh. Nếu vẻ đẹp của Bạch Dương là cơ thể thì vẻ đẹp của Kim Ngưu là khí chất toát ra từ người.

Chỉ số nhan sắc: 50-60%

Nữ: Chín chắn, đoan trang, ngoại hình bình thường nhưng có sức hấp dẫn đặc biệt. Vẻ đẹp của nữ Kim Ngưu không rực rỡ như nữ Bạch Dương, cũng không rõ ràng là mắt đẹp hay môi đẹp. Hoặc thậm chí từng đường nét riêng lẻ của nữ Kim Ngưu không hề xuất sắc nhưng khi kết hợp lại tạo cho người nhìn một cảm giác hài hoà. Tuy nhiên, nữ Kim Ngưu không phải dạng mảnh khảnh hay dễ tổn thương về thể xác cũng như không phải dạng trong ngọc trắng ngà. Mà các nàng Kim Ngưu có làn da mật ong săn chắc, phối hợp hài hoà, cân xứng đạt đến mức tối ưu khiến người khác phải trầm trồ. Kèm theo đó thì vẻ bề ngoài của nàng Kim Ngưu cũng hơi nam tính một chút, nhưng bên trong thì cô ấy vẫn hiền hoà như đất vậy.

Chỉ số nhan sắc 30-35%

3. Song Tử – Gemini (21/5 – 21/6):

Nam: lém lỉnh, tinh ranh. Song Tử sở hữu một dáng người của một chàng trai chứ không phải một người đàn ông với vẻ ngoài nhanh nhẹn, hoạt bát, lém lỉnh. Thường ta sẽ thấy một nam Song Tử nhỏ con so với nữ Song Tử nhưng đừng vì vẻ ngoài đó mà để bị đánh lừa nhé, vì chàng trai này khá là mưu mô và tinh ranh đấy. Kèm theo sự ham vui vốn là bản tính thì Song Tử sở hữu đôi mắt đẹp. Không phải đẹp như Thần Nông hay Cự Giải, cũng chẳng bốc lửa như Bạch Dương mà là nét đẹp hoang dã. Đàn ông Song Tử hay cười và đôi khi chẳng cần quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Chính vì sự hồn nhiên đó làm cho anh chàng trẻ hơn tuổi thật của mình và khá thu hút. Các chàng trai thuộc cung này thường có khuôn mặt rất trẻ con đáng yêu.

Chỉ số nhan sắc 40-45%

Nữ: Uyển chuyển, thông minh, láu lỉnh, đôi mắt có hồn, làn da trắng, dáng vẻ mảnh khảnh. Nữ Song Tử nổi bật với vẻ đáng yêu, hoạt bát. Vì vậy đặc điểm của các nàng thuộc cung hoàng đạo này là nụ cười đẹp với những chiếc răng đều và trắng như ngọc trai. Không chỉ vậy, từ đôi môi đáng yêu của nàng luôn thốt lên những câu hài hước và cá tính, đôi khi ranh mãnh. Nữ Song Tử cũng chịu ảnh hưởng của nam Song Tử và cả hai đều mang vóc dáng tương đối chứ không cao lớn như Kim Ngưu hay Bạch Dương. Nữ Song Tử thu hút người khác phái với làn da trắng, dáng người mảnh khảnh, nụ cười tỏa nắng và đôi mắt rất có chiều sâu.

Chỉ số nhan sắc: 70-75%

4. Cự Giải – Cancer (21/6 – 20/7):

Nam: Điềm tĩnh, có khí chất, có ngoại hình thu hút. Các chàng trai thuộc cung này sở hữu vóc dáng tương đối nhỏ con và đi kèm là đôi mắt đầy cảm xúc. Điều kỳ lạ ở nam Cự Giải là có nhiều mặt đối lập nhau trong cùng một con người. Chàng trai Cự Giải có thể cảm thông với người khác và khi ấy đôi mắt của anh ta nói lên tất cả, nhưng đồng thời anh ấy cũng có thể lạnh lùng vô tình và khi ấy mắt chàng trai thuộc cung này toát lên vẻ tinh ranh đầy nguy hiểm. Cơ thể Cự Giải tuy nhỏ con nhưng vóc dáng khá rắn chắc.

Chỉ số nhan sắc: 60-70%

Nữ: Dịu dàng, e thẹn, nữ tính, nụ cười ấm áp, đáng tin tưởng. Nữ Cự Giải có vóc dáng nhỏ nhắn với làn da tương đối trắng. Nhờ ảnh hưởng của nữ thần Hera nên Cự Giải có cánh tay rất đẹp. Nàng quyến rũ vô cùng nhưng lại cố che giấu điều đó bằng cách ăn mặc hơi quái gở. Đơn giản vì nàng không thích phô trương. Nhưng bạn sẽ bất ngờ đấy, vì khi nàng muốn thì thậm chí còn quyến rũ hơn cả Bạch Dương nữa. Cùng với tác động của Mặt Trăng, Cự Giải có đôi mắt đẹp và đầy bí ẩn.

Chỉ số nhan sắc: 80-85%

5. Sư Tử Leo (23/7 – 22/8)

Nam: Khí chất vương tử, nét đẹp lạnh lùng, sang trọng đầy uy quyền, ánh mắt trong veo, có chút mộc mạc. Sư Tử là sự kết hợp hài hòa giữa gương mặt lạnh lùng, ngạo nghễ của bậc vương tử và thân hình cường tráng, chắc khoẻ. Xung quanh anh chàng này, ta có thể cảm nhận được khí chất thanh cao, bừng sáng như mặt trời. Mắt Sư Tử không ướt át như Cự Giải mà thẳng thắn, bộc trực và toả sáng. Nam Sư Tử còn sở hữu một mái tóc đẹp, bồng bềnh, quyến rũ. Đừng nhìn vào Sư Tử kẻo bạn sẽ bị cuốn hút bởi vẻ rực rỡ của anh ấy. Bởi Sư tử được bảo hộ bởi Mặt Trời nên sức hút tỏa ra từ anh ấy vô cùng lớn cũng như sự chính trực nhiệt huyết từ chàng.

Chỉ số nhan sắc 90-100%

Nữ: Mạnh mẽ, sắc bén, bộc trực, mái tóc nhẹ quyến rũ, khí chất đặc biệt hơn người. Nữ trực thuộc cung Sư Tử mang nhan sắc quyến rũ. Cô ấy rất xinh đẹp, và dù có đẹp theo kiểu mạnh mẽ hay đẹp theo kiểu nhỏ nhắn thì cô nàng cũng luôn giữ cho mình một khí thế vương giả không kém các chàng Sư Tử. Mái tóc của nữ Sư Tử dày, mượt và nhẹ. Đường nét trên gương mặt cô nàng sắc sảo cùng đôi mắt với ánh nhìn cao ngạo, kiêu hãnh. Thế nhưng chỉ cần phá vỡ được sự cao ngạo ấy, các chàng sẽ thấy được vẻ quyến rũ, dịu dàng ẩn giấu trong cô nàng xinh đẹp này.

Chỉ số nhan sắc 70-80%

6. Xử Nữ – Virgo (23/8 – 22/9):

Nam: Hiên ngang, điềm tĩnh, thần thái trung dung, dáng dấp thanh tao, mang nét quý tộc, hay cười vu vơ. Nét đẹp của nam Xử Nữ rất kì lạ. Nó kết hợp hầu hết những điều trái ngược nhau một cách rất hài hòa: giữa lạnh lùng và ôn nhu, giữa lo âu và điềm tĩnh, giữa thanh tao và nóng bỏng. Vẻ đẹp của Xử Nữ cũng như nước vậy, khi dịu dàng, khi lại lạnh lùng, biến hóa khôn lường. Nhưng dù nam Xử Nữ có như thế nào thì lẩn khuất trong những thứ ấy cũng là một nỗi lo lắng vô hình khó lý giải. Do lẽ đó nên ít nhiều ta cũng thấy được một sự khắc khổ nào đó trên gương mặt Xử Nữ. Vóc dáng của nam Xử Nữ đường hoàng, từ tốn và chín chắn.

Chỉ số nhan sắc: 70-75%

Nữ: Kín đáo, lặng lẽ, sắc sảo và trầm lắng. Ngoại hình từ bình thường trở lên nhưng có nụ cười vô cùng quyến rũ. Vẻ đẹp của các nàng Xử Nữ phải sâu sắc lắm mới cảm nhận hết được bởi đó là vẻ đẹp vừa kín đáo lại vừa hết sức sắc bén khiến người mới gặp lần đầu tiên sẽ cảm thấy dường như có một rào cản to đùng. Nàng Xử Nữ luôn đặt mình trong những chuẩn mực về đạo đức nên cách ăn mặc của cô ấy rất gọn gàng, không hề lôi thôi nhưng cũng không quá khiêu gợi. Nét trầm lắng pha lẫn bí ẩn trong mắt Xử Nữ đều bắt nguồn từ những khuôn khổ mà cô nàng đặt ra. Về dáng người thì các nàng Xử Nữ đa phần không cao lớn, nhưng lại nhìn ra dáng đàn ông tức là vai rộng eo hẹp.

Chỉ số nhan sắc: 80-90%

7. Thiên Bình – Libra (23/9 – 22/10):

Nam: Đàn ông Thiên Bình rất chỉn chu về khoản ngoại hình. Anh ta trông phong độ, cuốn hút, có gu ăn mặc. Không chỉ vẻ bề ngoài mà cả hành động cử chỉ. Khi nhìn vào nam Thiên Bình, bạn sẽ thấy một cảm giác thích mơ hồ, bạn không rõ bạn thích gì từ anh ấy. Cũng đúng thôi, vì Thiên Bình luôn muốn mọi thứ xung quanh mình thật cân bằng và vì vậy về nhan sắc lẫn hành động giao tiếp đều đạt độ hoàn hảo. Anh ấy luôn biết lựa chọn trang phục phù hợp với vóc dáng và hoàn cảnh. Chàng Thiên Bình sở hữu nét cuốn hút rất riêng từ nụ cười và sự lịch lãm đầy quyến rũ.

Chỉ số nhan sắc: 80-90%

Nữ: Quyến rũ, thanh tao, lộng lẫy, ánh mắt sắc sảo, không ngây thơ như vẻ ngoài.
Phần lớn các nữ Thiên Bình đều sở hữu má lúm đồng tiền rất duyên. Cô nàng cũng rất có gu ăn mặc. Cô nàng mang trong mình một chút nam tính với vóc dáng cân đối và không quá cao, thay vì các chàng Thiên Bình lại mang ngầm những nét nữ tính.

Chỉ số nhan sắc: 80-90%

8. Bọ Cạp –Scorpion (23/10 – 21/11):

Nam: Bọ Cạp chịu tác động của Diêm Vương tinh nên xung quanh anh ấy luôn là một sự quyến rũ đầy bí ẩn. Mặc dù vẻ ngoài vương giả, lạnh lùng nhưng anh lại có nụ cười trẻ thơ. Anh ấy có ánh mắt lạnh lùng nhưng cuốn hút và đầy bí ẩn, khiến ai nhìn vào đều không muốn dứt ra. Tuy nhiên khi đứng trước ánh mắt ấy, bạn sẽ cảm giác không thể che giấu điều gì vì dường như ánh mắt nhìn xuyên suốt tất cả. Về cơ thể, có thể chia làm hai dạng, một là vóc dáng rắn chắc, nhỏ nhắn và hai là cao lớn, phong độ nhưng không thô như Kim Ngưu hay nóng bỏng như Bạch Dương hoặc vương giả như Sư Tử. Thế nhưng vẻ đẹp của anh ấy được tạo nên từ sự bí ẩn và quyến rũ.

Chỉ số nhan sắc: 90-100%

Nữ: Nữ Bọ Cạp kiêu kỳ, quyến rũ, bí ẩn, có sức hút lớn. Vẻ đẹp của cung này cũng tập trung phần nhiều ở đôi mắt. Tuy nhiên, không có cái nhìn xuyên thấu như nam Bọ Cạp mà các cô nàng thuộc cung hoàng đạo này có đôi mắt biểu lộ khéo léo và phần nào che giấu cảm xúc, từ đó dẫn dắt đối phương bị cuốn theo với sự tò mò. Nàng thường có nước da trắng, lời nói khéo léo, đầy quyền lực.

Chỉ số nhan sắc: 95-100%

9. Nhân Mã – Sagittarius (22/11 – 21/12):

Nam: Nam Nhân Mã mang trong mình nét tự do, hoang dã, đầy tinh nghịch và sự tự do tỏa ra từ điệu bộ, mái tóc. Dù anh ấy có khá lôi thôi nhưng vẫn mang nét lãng tử đầy sức hút. Anh chàng có đôi mắt rất vô tư và khả năng kết giao bạn bè cực tốt.

Chỉ số nhan sắc: 50-60%

Nữ: Cô nàng Nhân Mã ngoại hình dễ thương, đáng yêu và vô cùng thẳng thắn. Cô ấy có thể thoái mái nói yêu, ghét, giận, hờn. Cô ấy có vóc dáng không cao lớn cũng không quá nhỏ con nhưng lại săn chắc.

Chỉ số nhan sắc: 60-65%

10. Ma Kết – Capricorn (22/12 – 19/1):

Nam: Nam Ma Kết có dàng người thường cao gầy, thư sinh nhưng toát lên vẻ rắn rỏi, vững chãi, chín chắn, điềm đạm, ánh mắt già dặn. Anh ấy mang dáng dấp cẩn trọng và ưu tư, cùng gương mặt phảng phất chút buồn nhưng khiến người khác thấy ấm lòng và có cảm giác Ma Kết đang nghĩ cho họ, dù thực sự có thể anh ấy đang nghĩ đến công việc.

Chỉ số nhan sắc: 40%

Nữ: Đa số có ngoại hình bình thường nhưng có khí chất. Nét đẹp của nữ Ma kết nhẹ nhàng, lặng lẽ cùng ánh mắt có hồn. Cô nàng rất giỏi giao tiếp bằng ánh mắt. Vóc dáng Ma Kết thường gầy, nhỏ con khiến người khác nghĩ cô ấy yếu đuối. Thế nhưng con người Ma Kết thực ra lại mạnh mẽ. Bình thường cô nàng có vẻ rất hiền nhưng một khi đã giận lên thì gương mặt sẽ toát ra vẻ lạnh lùng khá đáng sợ.

Chỉ số nhan sắc: 40%

11. Bảo Bình – Aquarius (20/1 – 18/2):

Nam: Nam Bảo Bình không phong độ hay nhỏ nhắn mà rắn rỏi như các cung hoàng đạo khác. Anh ấy mang dáng dấp hơi lập dị, khó đoán. Sự lập dị có thể đến từ gu thời trang và cả cách hành xử, suy nghĩ. Bảo Bình không bí ẩn mà lập dị nhưng sự lập dị này còn cuốn hút hơn cả sự quyến rũ.

Chỉ số nhan sắc: 60-70%

Nữ: Cô nàng Bảo Bình có nét đẹp rất khó nắm bắt cùng vẻ mặt nhiều lúc vô cùng ngây ngô. Cô ấy không quá lập dị trong cách ăn mặc như nam Bảo Bình nhưng gu thời trang cũng khá khó lý giải. Cô ấy còn đặc biệt ở nụ cười khi phát hiện ra điều gì đó mới mẻ.

Chỉ số nhan sắc 50-60%

12. Song Ngư – Pisces (19/2 – 20/3):

Nam: Các chàng Song Ngư có khuôn mặt thanh tú như nữ giới và đôi mắt to mang vẻ ngây thơ có thể đánh lừa bạn. Song Ngư thường rất thật thà và dịu dàng, đôi lúc còn dễ dụ. Trầm ổn, dịu dàng và ranh mãnh ẩn trong sự mềm dẻo là tính cách của các nam Song Ngư

Chỉ số nhan sắc: 80-85%

Nữ: Nữ Song Ngư có vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, yếu đuối mảnh mai với đôi mắt ướt. Cô nàng Song Ngư mang nhiều nét dịu dàng với đôi mắt ướt. Cô ấy cũng rất nhỏ nhắn, xinh xắn và trắng trẻo. Cô ấy lãng mạn, hay mơ mộng, có nét đẹp yếu đuối và đượm buồn.

Chỉ số nhan sắc: 92-100%

Đây! Vui nhé, mình Cự Giải còn các bạn????

18
29 tháng 8 2017

mình sư tử bạn nào cung này kết bạn với mình nha

29 tháng 8 2017

mk ma kết nèleuleu

CHAP 2: TÁI NGỘ (2) Cuối cùng cái lễ khai giảng ấy cũng kết thúc. Trong lớp học, Kim Ngưu đang ngồi ở một góc ăn snack chẳng để ý tới cô bạn vừa mới quen tên Song Ngư đang ngồi đọc tiểu thuyết ở bên cạnh. Cửa lớp mở. Sư Tử bước vào làm Kim Ngưu hết hồn. Sư Tử đùng đùng sát khí nhìn Kim Ngưu nhưng cuối cùng nó lại lẳng lặng về chỗ.(T/g: Chắc bé Ngưu lại đắc tội với Sư Tử rồi đây…). Một...
Đọc tiếp

CHAP 2: TÁI NGỘ (2)

Cuối cùng cái lễ khai giảng ấy cũng kết thúc.

Trong lớp học, Kim Ngưu đang ngồi ở một góc ăn snack chẳng để ý tới cô bạn vừa mới quen tên Song Ngư đang ngồi đọc tiểu thuyết ở bên cạnh. Cửa lớp mở. Sư Tử bước vào làm Kim Ngưu hết hồn. Sư Tử đùng đùng sát khí nhìn Kim Ngưu nhưng cuối cùng nó lại lẳng lặng về chỗ.(T/g: Chắc bé Ngưu lại đắc tội với Sư Tử rồi đây…). Một lát sau các sao còn lại mới lần lượt đi vào.

Bảo Bình vừa bước qua cánh cửa đã va ngay phải một người. Đó chính là…Song Tử. Hiện tại thì Song Tử đang đè lên người của Bảo Bình.

– Cậu không sao chứ? – Cự Giải và Xử Nữ vội chạy ra xem cô bạn hậu đậu này.

– Mình không sao – Song Tử từ từ đứng dậy.

Bây giờ, Cự Giải mới thấy Bảo Bình đang đứng dậy. Ngay lập tức Bảo Bình bị chị Giải quát:

– Này tên kia! Mắt anh để trang trí hả? Bộ không nhìn thấy bạn tôi đang đi ra hay sao mà còn đâm sầm vào nó. Tôi biết rồi nhá. Anh không chỉ là loại keo kiệt mà còn là một đứa háo sắc. Đồ dê xồm! Dám lợi dụng Song Tử ngây thơ à? Muốn làm gì?….

Bảo Bình vừa đứng dậy còn chưa biết đâu là trời đâu là đất vậy mà đã bị chị Giải tuôn một tràng (T/g: Khổ thân Bảo Bảo quá! Híc…híc Bảo Bình: Chỉ tại con t/g nên tui mới khổ như vậy nè! Vậy mà còn khóc được à! *tức giận* T/g: Em biết rồi…). Bảo Bình sau một hồi trấn tĩnh lại mới lên tiếng:

– Cậu không sao chứ?

– Mình…mình không sao – Song Tử thấy Bảo Bình quan tâm tới cô như vậy có chút xấu hổ.

– Không sao gì chứ?! – Cự Giải gầm gừ nhìn Bảo Bình – Đồ dê xồm!

– Dê xồm!? – Bảo Bình nhìn Cự Giải ngạc nhiên.

– Cậu ra đây – Chị Cua kéo bé Song ra đằng sau rối chỉ vào mặt Bảo Bình – Có tôi ở đây tôi cấm cậu động đến Song Tử của tôi. Cậu phải cách xa nó ít nhất là 5m.

– Điên! Làm sao cô có thể ép buộc tôi được. Tôi cứ thích ở gần cô ấy đấy! – Bảo Bình hét vào mặt Cự Giải.

– Trời ơi! Đừng có chia rẽ Romeo và Juliet. Họ là một cặp tình nhân mãi mãi thuộc về nhau – Song Ngư xúc động nói làm cho cả bọn sững người.

Romeo?

Juliet?

Mãi mãi thuộc về nhau?

Thiên Bình vô tay đôm đốp đưa cả bọn trở lại hiện thực.

– Cái gì mà Romeo với Juliet ở đây? – Xử Nữ ngơ ngác hỏi.

– Ý cậu ấy : Song Tử là Juliet; Bảo Bình là Romeo. Cự Giải đóng vai người trong gia đình của Song Tử chia rẽ hai người ấy – Ma Kết im lặng nãy giờ mới lên tiếng giải thích.

– Cái gì? – Cự Giải hét lên – Không thể như vậy được!

– Về chỗ đi

Cái giọng trầm trầm khiến cho người ta lạnh sống lưng này không ai khác chính là của Thiên Yết. Mọi người lẳng lặng về chỗ không nói thêm câu nào.

————-

Một cô giáo trẻ bước vào. Cô mỉm cười chào cả lớp:

– Chào các em cô rất vui vì được làm quen với các em. Tên cô là Christina. Cô vừa là giáo viên chủ nghiệm của các em vừa là cô giáo dạy tiếng Anh.

Nụ cười của cô đẹp tuyệt vời. Đôi mắt to màu xanh thẫm với mái tóc nâu nhẹ nhàng.

– Cô xinh quá! – Song Ngư nhìn cô giáo mơ màng.

– Hôm nay chúng ta chỉ làm quen thôi nhé! Ai trước nào?

– Em! – Sư Tử giơ tay – Em tên là Sư Tử. Rất mong được các bạn giúp đỡ. Có một điều các bạn cần lưu ý: Mình ghét nhất kẻ nào đó vì ăn uống mà bỏ rơi bạn bè * liếc Kim Ngưu*

Kim Ngưu nuốt nước bọt cũng không trôi.

Hội thoại ánh mắt của Sư – Ngưu

” Chỉ chờ có 8 tiếng thui mà. Làm gì mà giận dữ vậy? – Ngưu ‘thanh minh’ ”

” Chỉ có 8 tiếng? Cậu cứ thử đứng suốt 8 tiếng xem! – Sư ‘gào’ lên”

” Mà không thấy tui thì cậu về đi ai mượn đứng chờ làm gì? Hay là mải ngắm trai hử?”

” Ngắm trai đó! Có sao không? Tui sẽ xử cậu?”

Kết thúc hội thoại

– Sư Tử, em có thể chỉ người tiếp theo! – Cô Christina nói.

Dĩ nhiên là chị Sư chỉ định Kim Ngưu rồi. Ngưu đứng dậy cười tươi như chưa có chuyện gì:

– Chào! Mình là Kim Ngưu! Rất vui được làm quen với các bạn! Người tiếp là Song Ngư.

Song Ngư buộc tóc hai bên rất dễ thương:

– Mình là Song Ngư. Mình rất thích đọc tiểu thuyết. Bạn nào có nhớ cho mình mượn nhé!

– Mình có! – Thiên Bình mỉm cười nhìn Song Ngư.

– Cậu tiếp nhé!

– Mình tên là Thiên Bình. Cứ gọi mình là Tiểu Bình nhé! – Thiên Bình cười làm cho Song Ngư ngây ngất luôn – Romeo?

Một làn khói trắng tỏa ra tiếp đó là sự xuất hiện của Bảo Bình. Nhìn Bảo Bình có vẻ hơi hơi thảm hại nhưng vẫn rất cool.

– Tên mình là Bảo Bình không phải Romeo.

– Cậu tự nhận đấy chứ! – Thiên Bình nhún vai – Mình chỉ nói Romeo thôi mà!

– Bạch Dương! – Bảo Bình tức lắm nhưng không làm được gì nên gọi thằng bạn thân.

Bạch Dương đang ngồi ngắm Giải thì giật mình vội đứng dậy.

– Mình là Bạch Dương. Chào các bạn! Ờ…Juliet?

Song Tử vô tư đứng dậy:

– Mình là Song Tử. Chào!

Thấy Song Tử không phản ứng gì làm Bạch Dương mất vui.

– Cự Giải?

Cự Giải như biết trước được:

– Chào! Mình là Cự Giải. Mời cậu – Chỉ Xử Nữ.

Xử Nữ đang soi gương vội đứng dậy. Tiếp là…chỉnh lại tóc. Sau đó là…chỉnh quần áo. Kế tiếp là…soi gương lại…

1 phút sau…

Thấy mọi người nhìn mình Xử Nữ mới lên tiếng:

– Chào mọi người! Mình tên là Xử Nữ. Cậu! – Cô chỉ Nhân Mã.

– Hey everybody! Tôi là Nhân Mã. Bạn? – Nhân Mã chỉ Ma Kết.

– Tôi là Ma Kết. Rất hân hạnh được làm quen – Ma Kết lịch sự nói ( T/g: Đúng là con nhà thương gia.) – Thiên Yết!

Giờ mọi người mới để ý tới cái tên lạnh như băng ở dưới cuối lớp.

– Thiên Yết

Hai chữ? Nhanh gọn! ( T/g: Không hổ danh là Yết ca…* ‘xúc động’ *)

Cô Christina nhìn cả lớp một lượt. Cô nói:

– Cô sẽ phân công lớp trưởng và lớp phó – Cô rút từ túi ra một tờ giấy – Lớp trưởng là Sư Tử và lớp phó là Ma Kết.

– Thôi xong – Kim Ngưu lẩm bẩm.

————-

Giờ mới là lúc câu chuyện thực sự bắt đầu…banh

9
26 tháng 9 2017

hay!!!yeu

26 tháng 9 2017

Hay lắm... Có j tag tên mk nhé...

26 tháng 10 2021

mik cx như bn

26 tháng 10 2021

ok

tập 5 càng ngày càng hay nha các bn CHÚ Ý : TẬP NÀY DÀI NÊN CÓ GÌ CÁC BN NT VS MK NHA VÌ NHIỀU BN MUỐN XEM TẬP MỚI SỚM HƠN NÊN MK ĐÃ CHO TẬP DÀI RA Buổi chiều, mải theo thằng Mừng đi lặn hụp ở sông Đá Nhọn, hôm sau lại theo thằng này đi bắn chim tận Gò Thung đến tối mịt mới về, Khoa quên mất nhỏ Trang. Nhưng qua ngày thứ ba, Khoa đang tha thẩn trước sân chờ thằng Mừng qua rú đi xem tát đìa, bỗng thấy nhỏ...
Đọc tiếp

tập 5

càng ngày càng hay nha các bn

CHÚ Ý : TẬP NÀY DÀI NÊN CÓ GÌ CÁC BN NT VS MK NHA

VÌ NHIỀU BN MUỐN XEM TẬP MỚI SỚM HƠN NÊN MK ĐÃ CHO TẬP DÀI RA

Buổi chiều, mải theo thằng Mừng đi lặn hụp ở sông Đá Nhọn, hôm sau lại theo thằng này đi bắn chim tận Gò Thung đến tối mịt mới về, Khoa quên mất nhỏ Trang.
Nhưng qua ngày thứ ba, Khoa đang tha thẩn trước sân chờ thằng Mừng qua rú đi xem tát đìa, bỗng thấy nhỏ Trang bước qua.
Nhỏ Trang liếc Khoa một cái rồi lật đật đi một mạch vô bếp. Nó sợ Khoa kêu lại rồi ngứa tay cốc đầu giật tóc như trước đây.
Nhỏ Trang không biết thằng Khoa năm nay không còn là thằng Khoa quen bắt nạt như nó từng biết.

Bài tập Mỹ thuật
Thằng Khoa năm nay vừa nhác thấy nhỏ Trang, bụng giật thót một cái và hấp tấp quay mặt đi chỗ khác.
Đợi nhỏ Trang đi một quãng, nó rụt rè ngoái cổ nhìn theo rồi lại quay đầu nhìn ra giàn hoa giấy trước cổng; đầu óc tự dưng nghĩ ngợi vẩn vơ.Rốt lại, về quê được nửa tháng rồi mà Khoa vẫn chưa trò chuyện với nhỏ Trang được lần nào. Khoa bắt gặp nhỏ Trang qua nhà ông nó không ít lần nhưng lần nào cũng vậy, Khoa chỉ biết đưa mắt nhìn trộm con nhỏ này, mỗi khi thấy con nhỏ này sắp quay mặt về phía Khoa thì Khoa lại vội nhìn đi đâu đó như thể ta đây đang mải mê ngắm cảnh.
Khoa cố nghĩ như vậy thật, tự đánh lừa mình rằng thực sự nhỏ Trang là cái thá gì mà phải quan tâm nhưng đến khi nhỏ Trang ra về rồi thì Khoa lại thở dài, tự trách mình sao mà nhát cáy. Cũng có khi Khoa chạy qua nhà bà Chín Ghe và gặp nhỏ Trang ở đó. Đó là những hôm Khoa làm dì Liên tròn xoe mắt trước sự nhiệt tình đột xuất cúa nó.
- Để cháu đi cho dì.
- Cái gì? Cháu qua nhà bà Chín Ghe mượn cái sàng cho dì thật à? Ối trời ơi, mày có định làm cho dì xỉu không vậy, thằng lười chảy thây kia!
Khoa trả lời dì bằng cách vọt ra cửa, vù qua nhà bà Chín Ghe theo cái cách cúa người hăm hở đi dự tiệc. Nhưng tới nơi rồi thì vẻ hùng hổ của Khoa lập tức tiêu tan, y như một thực khách vừa tới nơi bỗng thấy bàn tiệc đã bị dọn mất.
Khoa đứng lấp ló trước cứa, lấm lét nhìn vào nhà. Bà Chín Ghe đang ngồi trên chõng loay hoay nhặt bông cỏ trong thúng gạo trước mặt, còn nhỏ Trang đang ngồi đằng bàn học bài. Con nhỏ này học bài thật hay giả vờ thế nhỉ? Đang nghỉ hè kia mà! Khoa nhủ bụng, cảm thấy phân vân quá.
Khoa không nghĩ sẽ gặp bà Chín Ghe. Vào giờ này, lẽ ra bà đã xách giỏ đi chợ hoặc xắn quần lội ruộng thăm lúa. Nhưng làm như biết trước Khoa sẽ mò qua chọc ghẹo con gái mình, bà quyết tâm ở nhà để canh chừng kẻ gian hay sao ấy. Đó là những ý nghĩ xuất hiện trong đầu của kẻ "có tật giật mình" là Khoa, và khi suy đoán như vậy, Khoa thấy trái tim trong ngực nó bắt đầu giã gạo.
Đúng vào lúc Khoa dợm chân định bỏ chạy, bà Chín Ghe bất giác ngẩng đầu nhìn ra sân.
- Ồ! - Bà kêu lên khi nhác thấy mái tóc bù xù cúa Khoa thập thò ngoài cửa - Cháu đi đâu đó, Khoa?
Mặt Khoa đỏ như gấc, rõ ràng là vẻ mặt cúa tên trộm bị bắt quả tang.
- Dạ... dạ... - Khoa ú ớ, nhất là khi nó biết nhỏ Trang cũng đang quay đầu nhìn nó mặc dù Khoa không đám đánh mắt về phía bàn học.
Bà Chín Ghe gỡ bí cho thằng bé:
- Cháu vào nhà đi đã.
Y như tháo được miếng băng keo vô hình dán ngang miệng, đôi môi Khoa lập tức cử động trơn tru:
- Dì Liên sai cháu qua nhà bác mượn cái sàng về sàng gạo.
Bà Chín Ghe quay sang nhổ Trang:
- Con ra sau nhà lấy cái sàng đưa cho anh đi con.
Khoa đã bớt sợ; ngực nó nhẹ dần. Bà Chín Ghe dịu dàng quá. Hôm nay bà không ra khỏi nhà chắc là vì bà phải nhặt bông cỏ chứ không phái đế canh chừng mà thộp cố Khoa như Khoa tưởng tượng,
Khoa thứ nhúc nhích vai và hông, thấy cơ thể không còn căng cứng như khi nãy. Khoa hít vào một hơi, kiểm tra lại lưỡi và môi; sung sướng thấy mọi thứ đâu vẫn còn nguyên đó.Nhưng điều đó cũng chẳng giúp ích được gì cho Khoa. Khi nhỏ Trang cầm cái sàng từ nhà bếp lên đưa cho Khoa, Khoa lại thấy tay chân yếu ớt như không còn chút hơi sức, chỉ lí nhí được hai tiếng cảm ơn rồi quay mình đi như chạy.
Thật chả ra làm sao! Khoa tự mắng mỏ mình; đá tung một hòn gạch trước mặt, kêu "oái" một tiếng vì hòn gạch cứng quá, rồi đi cà nhắc về nhà.

Bài tập Mỹ thuật
**
Nhỏ Trang ngồi đằng bàn chúi mặt vào tập hôm nọ hóa ra là nó học bài thật chứ không phải giả vờ. Khoa phát hiện ra điều đó khi tình cờ nhìn thấy con nhỏ ôm tập đi ngang trước cổng nhà ông nó.
Nó chui hàng rào, chạy qua nhà thằng Mừng:
- Ê, nghi hè rồi mà sao tao thấy nhiều đứa trong làng vẫn ôm tập đi học há mày!
- Tụi nó đi học hè.
Dò hỏi một hồi, Khoa biết thầy Tám đang mở lớp dạy hè cho tụi học trò chuẩn bị vô lớp chín Nhỏ Trang đang học lớp này.
Thế là hôm sau Khoa nằng nặc xin dì Liên cho nó đi học.
- Mày siêng học từ bao giờ thế, Khoa!
- Cháu siêng học lâu rồi; tại đì không biết đó thôi.
- Tao mà không biết mày á? Tao còn lạ gì mày hả Khoa! - Dì Liên rọi mắt vào mặt Khoa, như muốn lục lọi xem sự dối trá nấp ở đâu đằng sau vẻ thật thà đáng ngờ của thằng bé - Những mùa hè trước, tao thấy mày toàn chạy nhảy nghịch phá, tập vở mày vứt tận đâu đâu kia mà.

3
7 tháng 10 2017

chắc thế limdim not có tập 6 đag đọc giữa chừng khocroi

7 tháng 10 2017

gianroi thất vọng tràn trề.đang đọc đoạn hay mà ko có tập tiếp theo khocroi

4 tháng 1 2018

uccherảnh quá !!Zô chỗ khác đăng !!ko có thì lập nick!!Đứa nào thất tình mà cx lên trên này đăng như bạn chắc.......=_=........

4 tháng 1 2018

thui buồn lm j lo mà hc đi

Chương 2: Nhật Quân men theo ánh nhìn của cô nàng, bắt gặp một bộ mặt u ám tựa hồ như sắp giết người đến nơi. Đúng lúc đó thì phục vụ quán mang kem lên. Quân hờ hững lên tiếng: “Tức giận thì có ích gì? Người ta nói đúng sự thật thôi mà.” Thúy Kiều trừng mắt, giận dữ đập cậu ta mấy cái, sau đó quay sang nhìn Út Hiên, nhẹ giọng nói: “Cậu đừng tức giận. Tên Quân này nói nhảm đấy. Mấy đứa kia ghen...
Đọc tiếp

Chương 2:

Nhật Quân men theo ánh nhìn của cô nàng, bắt gặp một bộ mặt u ám tựa hồ như sắp giết người đến nơi.

Đúng lúc đó thì phục vụ quán mang kem lên.

Quân hờ hững lên tiếng:

“Tức giận thì có ích gì? Người ta nói đúng sự thật thôi mà.”

Thúy Kiều trừng mắt, giận dữ đập cậu ta mấy cái, sau đó quay sang nhìn Út Hiên, nhẹ giọng nói:

“Cậu đừng tức giận. Tên Quân này nói nhảm đấy. Mấy đứa kia ghen ăn tức ở nên mới nói sau lưng cậu như thế. Đừng để ý.”

“Bọn họ nói đúng mà. Mình đúng là thi đầu vào chả ra làm sao! Chẳng phải cậu xếp thứ năm, còn tên Quân kia đứng nhất đó sao?”

“Hả? Đứng nhất?” – Thúy Kiều kinh ngạc hỏi lại, sau đó quay sang nhìn Quân như nhìn vật thể lạ.

“Ừ, hôm qua mình thắc mắc nên mới chạy đi nhìn bảng điểm thi niêm yết ở trước phòng giáo vụ, mới thấy tên cậu ta xếp đầu tiên.” – Út Hiên ủ rũ nói.

Cặp mắt to tròn của Thúy Kiều giờ phút này mở ra hết cỡ.

“Mà sao cậu ngạc nhiên thế? Đừng nói là lúc mới vào trường cậu cũng không dám xem bảng điểm giống mình đó nha.” – Út Hiên thắc mắc nhìn Thúy Kiều.

“Ừ, mình cũng không xem. Xem xong sợ áp lực.” – Thúy Kiều buồn bã trả lời.

Quân nghe thấy thế thì liếc mắt nhìn hai cô gái trước mặt, cảm thấy đám con gái thật khó hiểu và vô vị. Cậu ta vừa múc kem ăn vừa tranh thủ thao tác trên máy game, lơ đễnh nói:

“Dùng phao nên điểm mới cao thế đấy.”

Út Hiên nhìn Quân, bĩu môi đáp trả:

“Nói không ai tin. Hừ”

“Không tin thì thôi.” – Quân nhếch môi.

Cuộc trò chuyện ở bàn bên kia dường như không hề bị ảnh hưởng bởi những tiếng nói nho nhỏ phía bên này. Nhóm bốn cô nàng vẫn thi nhau bình luận các thành viên khác trong lớp, chỉ có điều Tú Quyên dường như ít nói hơn hẳn ba người còn lại. Nào là chuyện bạn A học hành thế này, bạn B gia cảnh thế kia, bạn C con ông cháu cha gì đó đều bị lôi ra cả... Mãi một lúc sau, Nhật Quân dường như mất hết kiên nhẫn, cậu ta đứng lên đi vệ sinh. Khi đi ngang qua bàn bên kia, cố tình cao giọng nói:

“Muốn nói xấu người khác thì bữa sau tìm chỗ nào kín đáo một tý.”

Bốn cô nàng chỉ còn biết ngồi trơ ra như phỗng, mặt mày tái mét. Đến nỗi kem chưa kịp ăn xong đã vội vội vàng vàng tính tiền rồi nhanh chóng rời khỏi.

********

Nhật Quân không bỏ tiết nữa. Cậu ta lên lớp đều đặn, dù vẫn hay ngủ gục và lơ đãng trong giờ học nhưng rõ ràng là đã tiến bộ hơn rất nhiều so với hai tuần đầu tiên. Mà nếu quan sát kỹ thì tâm trạng cậu ta có vẻ cũng không còn tệ như dạo trước, giao tiếp nhiều hơn, thỉnh thoảng còn nhếch miệng cười, có thể coi như tạm thoát ra khỏi bộ dạng “người chết”.

Từ hôm bị Quân dọa cho một trận xanh mặt ở quán kem, nhóm bốn cô nàng Quyên – Long – Vân – Trâm dường như yên phận hơn trước, không còn trưng ra mấy bộ mặt vênh váo, đắc ý như mọi khi. Út Hiên và Thúy Kiều đều cảm thấy có chút hả hê. Chỉ có điều, người ta nói “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, chẳng bao lâu thì “bọn người thích nói xấu” cũng không còn chột dạ nữa. Đến một ngày kia thì có một chuyện ly kỳ khác xảy ra, làm cho toàn bộ sự chú ý trong lớp đều đổ dồn lên một nhân vật khác: Thanh Tâm.

Nói đến Thanh Tâm, cô nàng là người có tính cách hơi ẻo lả, ưa lãng mạn, sến súa, từ kiểu ăn nói đến cung cách đi lại đều vô cùng đỏm dáng, điệu đà. Một ngày kia cả lớp chuyền tay nhau bức thư tình mà Thanh Tâm viết cho lớp trưởng Tuấn. Mặc dù Út Hiên không tận mắt xem, nhưng theo như Thúy Kiều mô tả, thì lời lẽ vô cùng sướt mướt, rung động lòng người… Út Hiên nghe thế thì nổi da gà một chặp, thật không thể tin nổi ở tuổi này lại có người con gái mạnh dạn bày tỏ tình cảm đến như thế. Có điều, nếu tên Tuấn kia không chấp nhận người ta, thì cũng không cần phải đến mức đem thư tình của người ta đi rêu rao như thế chứ? Cũng thật là tội nghiệp cho Thanh Tâm.

Nghĩ nghĩ như thế cho nên trong buổi họp ban cán sự lớp sau giờ học hôm ấy, Út Hiên đã làm một việc hơi ngớ ngẩn: gọi Tuấn ở lại để nói chuyện riêng.

“Cậu tìm tôi có việc gì?” – Tuấn hỏi.

“Thật ra không phải việc của mình. Có điều, chuyện Thanh Tâm viết thư cho cậu… cho dù cậu không thích cũng không nên đem thư tình của người ta đi rêu rao khắp nơi như thế.”

Út Hiên nói nguyên một lèo, sau đó mới ngẩng lên nhìn Tuấn. Lâu nay cậu ta vốn “mặt lạnh” ít cười, nước da lại hơi đen nên nhìn vào sẽ khiến người ta cảm thấy có chút khiếp sợ. Nhưng nếu “can đảm” nhìn kỹ, khuôn mặt cậu ta nét nào ra nét nấy, tóm lại là, đẹp trai theo khuynh hướng nam tính, cuốn hút.

“Thư tình gì?”, Tuấn nheo mắt hỏi lại.

Út Hiên bắt đầu cảm thấy bực bội.

“Cậu còn giả vờ? Thư tình bạn ấy viết cho cậu hôm nay bị chuyền tay trong lớp, mọi người thi nhau đọc. Cậu là đầu sỏ mà còn làm như không biết?”

“Tôi thực sự không biết.” – Tuấn nói, hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt.

“Ok. Không có gì, là tôi rảnh quá nên kiếm chuyện.”

Út Hiên tức tối quăng lại một câu rồi chẳng đợi cậu ta kịp nói gì, đùng đùng bỏ về.

Đúng là khi không lại mua mệt vào người, suốt trên đường về Út Hiên cứ thấy lấn cấn không yên ở trong lòng. Theo hiểu biết của nó về Tuấn suốt bao nhiêu năm nay thì cậu ta không phải là người nhỏ nhen và hèn hạ như vậy. Nhưng nếu không phải cậu ta, thì làm sao bức thư lại bị rêu rao khắp nơi? Càng nghĩ càng rối. Cuối cùng, nó quyết định không nghĩ nữa.

Ngày hôm sau, lúc Út Hiên bước vào lớp thì ngạc nhiên phát hiện có cái gì đó không được bình thường. Rõ ràng còn mười lăm phút nữa mới vào tiết, nhưng cả lớp đang ngồi im phăng phắc không một tiếng động. Lẽ nào đồng hồ bị hư? Út Hiên hồi hộp đưa mắt nhìn, phát hiện lác đác có vài ba chỗ trống, hiển nhiên là có vài bạn cũng chưa đến lớp giống mình. Mà người đang hầm hầm đứng trên bục giảng là ai thế kia? Tuấn mặt lạnh? Út Hiên lơ ngơ đi về chỗ ngồi trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, chẳng hiểu việc gì đang xảy ra. Mà sự chú ý lúc này đều dồn hết về phía chàng lớp trưởng mặt mày đen thui đang đứng trên bục nên chẳng còn mấy ai chú ý đến sự xuất hiện của lớp phó nhỏ bé.

Sau khi yên vị về chỗ, Út Hiên đưa tay khều vào lưng Thúy Kiều, thì thào hỏi:

“Có chuyện gì thế?”

Thúy Kiều quay đầu xuống, khẽ nói:

“Lớp trưởng đang điều tra xem là ai phát tán lá thư tình hôm qua.”

Út Hiên giật mình ngước lên nhìn Tuấn, trong tay cậu ta đang cầm một tờ giấy, đoán chừng chính là “tang vật” của vụ án. Lại liếc nhìn về phía Thanh Tâm, cô bạn tội nghiệp đang khoanh tay gục mặt trên bàn, chẳng buồn để ý gì đến diễn biến trước mắt.

Ánh mắt Tuấn lướt nhanh qua Út Hiên, sau đó cậu ta dõng dạc tuyên bố:

“Nếu vẫn không có ai đứng ra nhận, tự mình sẽ âm thầm điều tra. Có điều, nếu để mình tra ra được là người nào làm, mình sẽ trình lên cô chủ nhiệm để cô xử lý”, nói xong thẳng tắp đi về chỗ ngồi.

Út Hiên nghĩ bụng “Cậu ta cũng ra vẻ quá”, có điều xem tình hình thì có lẽ thực sự không phải do cậu ta làm. Rốt cuộc là ai?

Dù lớp trưởng đã chấm dứt buổi điều tra công khai nhưng lớp học vẫn chìm trong không khí ảm đạm, dường như không ai lên tiếng, thậm chí không dám thở mạnh. Út Hiên liếc nhìn sang bên cạnh, Quân khốn kiếp như mọi khi vẫn đang nằm lăn ra bàn, hoàn toàn tách biệt khỏi bầu không khí căng thẳng từ đầu đến giờ. Đến là ngao ngán với cậu ta, cả ngày chỉ biết ngủ, ngủ và ngủ.

Tan học trưa hôm sau, Út Hiên bất ngờ bị Tuấn chặn đường… ép đi ăn kem. Lại là quán kem “thị phi” quen thuộc, nó thầm nghĩ.

Hai người chọn một góc vắng vẻ ngồi xuống. Kem nhanh chóng được mang ra, Út Hiên phắn một cái đã ăn hết sạch ba viên kem dừa, vậy mà Tuấn vẫn cứ ngồi im bất động.

“Có chuyện gì thì cậu nói nhanh đi”, Út Hiên xưa nay vẫn luôn khó chịu mỗi khi đối diện với Tuấn, cũng chẳng rõ lý do vì sao.

“Về chuyện lá thư… tôi đã tìm ra người làm rồi.”

“Là ai?” – Út Hiên quả thực không thể kìm nén nổi sự tò mò.

“Thực ra, là bạn ấy tự tìm đến nhận lỗi. Tôi đã hứa là không tiết lộ với người khác. Cho nên…”

“Không thể nói cho mình biết chứ gì?” – Út Hiên trừng mắt hỏi lại.

“Đích thực không phải do tôi làm. Trong chuyện này có chút rắc rối.”

“Thôi được rồi. Kem cũng đã ăn xong, mình về trước đây.”

Út Hiên đứng dậy xách cặp đi thẳng ra xe đạp. Tuấn vội vội vàng vàng để lại một tờ tiền hai mươi ngàn lên bàn rồi tất tả đuổi theo sau. Nhìn thái độ gấp gáp của cậu ta, Út Hiên quả thật cảm thấy có chút buồn cười. Tuấn bước lại gần, nhỏ giọng nói:

“Chỉ nói cho một mình cậu biết thôi. Là Tú Quyên.”

“Ra là cậu ta, cũng chẳng có gì bất ngờ”, Út Hiên khẽ nhếch môi, “có điều, lá thư đó Thanh Tâm gửi cho cậu, Tú Quyên làm sao mà có được nó?”

“Thực chất tôi chưa hề đọc được thư. Theo như Tú Quyên nói thì cậu ta phát hiện lá thư để trong ngăn bàn của tôi, tự ý lấy đi, sau đó phát tán.”

“Thủ đoạn cậu ta cũng ngày càng hiểm ác thật đấy” - Út Hiên chỉ còn biết lắc đầu.

“Cậu phải hứa với tôi là không được nói cho bất cứ ai.” – Tuấn lạnh giọng nhắc lại.

“Được rồi, hứa mà. Thôi, mình về đây.”

Út Hiên nói xong đạp xe đi thẳng. Để lại Tuấn một mình đứng nhìn theo, đáy mắt trở nên sâu thẳm mơ hồ.

Út Hiên là đứa giữ lời. Thế nên nó luôn giữ kín câu chuyện nghe được từ Tuấn, mặt ngoài vẫn tỏ ra như không biết gì, thờ ơ nhìn vụ án dần khép lại trong im lặng. Có điều, hơn ai hết nó biết rằng, sau chuyện này, vết thương lòng để lại cho Thanh Tâm không phải là nhỏ. Cũng đồng nghĩa với việc, từ nay trở đi, ánh mắt mọi người trong lớp nhìn Thanh Tâm sẽ không còn đơn thuần như trước nữa. Chỉ là, ở cái lứa tuổi hồn nhiên mơ mộng này, can đảm bộc lộ tình cảm và thể hiện bản thân mình cũng không phải là một điều gì đó quá đáng. Ngược lại nếu không dũng cảm làm điều mình muốn, nhiều khi sau này nhìn lại, sẽ cảm thấy hối tiếc. Tuổi trẻ ngông cuồng, cũng chỉ có một thời mà thôi.

Điều duy nhất khiến Út Hiên cảm thấy thích thú sau chuyện này, đó là nó đã phát hiện ra một bí mật: Tú Quyên thích Tuấn. Đơn giản vì, xưa nay cậu ta vốn dĩ không hề để ý đến một nhân vật mờ nhạt trong lớp như Thanh Tâm. Dựa theo tính cách của cậu ta, trừ khi Thanh Tâm chạm vào điều “kỵ” của cậu ta, cậu ta sẽ chẳng bao giờ mất công bày ra mấy trò vớ vẩn này, thậm chí có khi sẽ coi Thanh Tâm như người xa lạ không đáng để nhắc đến. Thế nên, chỉ có một giải thuyết duy nhất là cậu ta thích Tuấn, nên đâm ra ghét những cô nàng dây mơ rễ má dính líu đến Tuấn. Nghĩ cũng hài thật, người ta thích ai, cậu ta cũng đâu có quyền gì mà ganh ghét, cậu ta cũng đâu phải là bạn gái của Tuấn đâu? Út Hiên càng nghĩ càng thấy buồn cười. Cô nàng Tú Quyên này, càng lúc càng xấu tính rồi, còn hơn cả ngày xưa…

“Đang trong giờ học mà ngồi cười ngờ nghệch như con điên thế hả?” – Quân nghiêng người sang, thì thào vào tai cô nàng ngồi cạnh.

Út Hiên giật bắn mình, sực nhớ ra vẫn đang trong giờ Lịch sử. Nó quay sang lườm Quân một cái, sau đó cúi đầu ghi chép theo mấy dòng chữ nắn nót trên bảng.

“Đoạn đó không cần chép, trong sách giáo khoa có hết”, Quân nói xong còn cười khẩy một tiếng ra chiều khinh thường.

Đúng là quá mất mặt, bản thân là Lớp phó học tập lại để một con “sâu ngủ” lười học nhắc nhở chuyện học hành. Út Hiên cảm thấy như bị sỉ nhục, nên không thèm trả lời, chỉ cắm cúi xem sách rồi vờ chăm chú nghe giảng. Nhật Quân bên cạnh khẽ nhếch môi, ý cười như có như không.

4
27 tháng 10 2017

truyện bạn hay thiệt

28 tháng 10 2017

Học 24h : - Truyện tên gì thế cậu ?

2 tháng 1 2023

năm mới vui vẻ ạ^^

Happy new year!!!!hiuhiu

tập 4 tập này cx hay ko kém gì tập trước nha . TẬP NÀY BẮT ĐẦU LÀ NGÔN TÌNH NHA CÁC BN :) Dĩ nhiên nhỏ Trang đâu có thèm nghe Khoa. Tủi thân, uất ức, xấu hổ, bẽ bàng, cả mớ cảm xúc đang trút lên người con bé như một đống gạch khiến tai nó ù đi. Nhưng cho dù nghe rõ những gì Khoa nói thì nhỏ Trang chắc chắn cũng chẳng dừng chân. - À, mày dám bướng với tao hả? Tao... tao... tao... Khoa vừa giận vừa thẹn, giận...
Đọc tiếp

tập 4

tập này cx hay ko kém gì tập trước nha . TẬP NÀY BẮT ĐẦU LÀ NGÔN TÌNH NHA CÁC BN :)

Dĩ nhiên nhỏ Trang đâu có thèm nghe Khoa. Tủi thân, uất ức, xấu hổ, bẽ bàng, cả mớ cảm xúc đang trút lên người con bé như một đống gạch khiến tai nó ù đi. Nhưng cho dù nghe rõ những gì Khoa nói thì nhỏ Trang chắc chắn cũng chẳng dừng chân.

- À, mày dám bướng với tao hả? Tao... tao... tao...

Khoa vừa giận vừa thẹn, giận con bé cứng cổ không thèm nghe lời nó và thẹn với thằng bạn đang thô lố mắt chứng kiến cái cảnh đó, cho nên Khoa cứ ngắc ngứ mãi vẫn không nói được hết câu.

Đúng vào lúc Khoa định rượt theo cốc đầu con nhỏ này một cái cho hả tức thì dì Liên đột ngột xuất hiện trước cửa bếp.

Mắt dì mở to khi thấy nhỏ Trang cầm chai xì dầu quay lại:

- Ủa, sao cháu không đem chai xì dầu về nhà cho mẹ đi cháu?

- Anh Khoa bắt cháu trả lại.

- Sao lại trả?

- Ảnh bảo cháu ăn cắp...

Nói tới đây, như không nén được, nhỏ Trang òa ra tức tưởi. Từ lúc bị Khoa hiếp đáp, nước mắt đã chảy dài trên mặt con bé nhưng nó cố kềm tiếng khóc. Nó không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt bọn con trai. Nhưng câu hỏi của dì Liên giống như một mũi khoan xoáy vào nỗi đau của nó. Thế là lòng nó thủng một lỗ to tướng: bao nhiêu dồn nén tích tụ nãy giờ bất thần xì ra. Nhỏ Trang khóc ồ ồ như vòi phun.

Dì Liên ôm lấy con bé, dỗ dành, và trợn mắt về phía bậc thềm:

- Thằng quỷ con kia! Mày hết chuyện làm rồi sao mà bắt nạt con gái hả?

Nhưng cũng như mọi lần, Khoa đã mất dạng từ hồi nào. Thằng bạn nó cũng biến nhanh như khói. Hiên nhà vắng tanh, như chưa từng có ai ngồi đó.

**

Đó không phải là lần duy nhất Khoa chọc nhỏ Trang khóc.

Giật đồ chơi, giật tóc, cốc đầu, véo tai, đá đít, tóm lại không có trò mất dạy nào là Khoa chưa làm với nhỏ Trang trước ánh mắt tán thưởng của thằng Mừng. Và mỗi lần lập được thành tích, mặt Khoa lại nghênh nghênh y như nó vừa đánh thắng một ông mánh nào lớn xác lắm chứ không phải bắt nạt một đứa con gái bé bỏng.

Nhưng đó ỉà nói những mùa hè trước đây. Là chuyện đã qua.

Năm nay nhỏ Trang vẫn là con gái bà Chín Ghe, vẫn là hàng xóm cúa nó, vẫn thỉnh thoảng qua nhà ông nó đế chơi với dì nó nhưng nhỏ Trang không còn là nhỏ Trang như nó từng biết.

Mới hè năm ngoái đây thôi, nhổ Trang vẫn còn là một con bé mảnh khảnh và đen đúa, hễ nhìn thấy là Khoa ngứa mắt chỉ muốn cốc đầu giật tóc.

Thế mà chỉ sau một năm không gặp, nhỏ Trang xuất hiện trong mắt Khoa y như một con người khác. Mười bốn tuổi, con bé tự nhiên lớn phống lên, đã ra dáng một thiếu nữ hắn hoi. Tóc nó dài ra, cơ thể nó đầy đặn lên, cặp mắt nó long lanh và đen lay láy như hai hạt nhãn.

Cách đây nứa tháng, Khoa vừa xách ba lô bước vào cống nhà ông ngoại nó đã thấy nhỏ Trang đi ra. Nhỏ Trang nhận ngay ra Khoa nhưng Khoa thì không nhìn ra con bé.

Đến khi nhỏ Trang bẽn lẽn cất tiếng chào thì Khoa mới ngớ ra:

- Ủa., ủa...

Khoa chi thốt được mấy tiếng chắng đâu vào đâu. Đến khi Khoa định thần, tính khen "Em mau lớn quá há Trang?" thì nhỏ Trang đã khuất dạng bên kia bờ giậu mồng tơi.

Khoa đứng đực giữa sân có đến một lúc, thấy lòng tự nhiên bầng khuâng lạ. Con bé hàng xóm sao bữa nay trông khác quá. Ngay cá Khoa nữa, Khoa cũng thấy mình khang khác. Những mùa hè trước đây, mỗi lần về quê gặp nhỏ Trang, việc đầu tiên Khoa làm là giật tóc con nhó này cho nó la oai oái chơi.

Lần này Khoa không những không nhấc tay nhấc chân nổi mà nói cũng không ra hơi.

Đã thế, tuy chưa thốt nên lời nhưng mẫu cầu Khoa định nói cũng tự nhiên thay đổi: "Em mau lớn quá há Trang?". Trước nay, Khoa toàn xưng tao gọi mày với con nhỏ này. Bữa nay Khoa đột ngột gọi nó bằng 'em", dù là gọi trong tâm tưởng. Chỉ nhớ lại thôi, Khoa đã thấy kỳ kỳ: Sao lạ vậy ta? Khoa tự hỏi, nghĩ ngợi, không tìm ra câu trá lời rồi lại tự nói thầm lần nữa, vẫn thấy đầu óc tối mò mò, đành tặc lưỡi xách ba lô đi thắng vô nhà.

Buổi chiều, mải theo thằng Mừng đi lặn hụp ở sông Đá Nhọn, hôm sau lại theo thằng này đi bắn chim tận Gò Thung đến tối mịt mới về, Khoa quên mất nhỏ Trang.

4
5 tháng 10 2017

cảm ơn cậu lắm

tớ có động lực hơn rồi

1 ngày tớ có thể ra bao nhiêu tập tùy ý

khi nào cậu muốn đọc thì ib tớ đăng nha