K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

4 tháng 1 2018

iu r , đau r , kết thúc r

5 tháng 1 2018

chưa yêu chx hỉu ok

7 tháng 1 2018

nụ cười nguy hiểm ........................!

7 tháng 1 2018

Chuẩn

3 tháng 1 2018

khocroi

24 tháng 2 2018

Bóng đêm tuy đáng sợ nhưng không đáng sợ bằng sự im lặng của ai đó !

15 tháng 3 2019

CÂU nói triết lí thật đấybanh

16 tháng 3 2019

Công nhận ng đã từng trải hiểu rõ nhỉ, chẳng phải bn đã từng r sao, 😆😆😆😆😆😆😆😐😐😐, haiz NKT, nhớ chàng vẫn yêu chàng lắm đấy, nếu như ng ta quay lại thì bà lại đồng ý, haizzzzzzz nói chúng mệt bà lắm 😢😢😢😢😂😂😂😂😂😂😂😂😂😂😂😂😂😂😂😂😥😥😥😥😥😥😤😤😤😒😒😒😞😞😞😶😶😦😦😳😳😧😧😧

Chương 5: Văn nghệ​ 13 giờ 46 phút, sân trường nội trú Ngôi Sao. Lúc này, cả đám như đang bay lên chín tầng mây. Không ngờ, cô Đan lại chu đáo đến vậy. Chuẩn bị cả ba mươi phần ăn thiệt hấp dẫn, toàn là đùi gà với thịt nướng. Sau một hồi ăn uống no nê, hai mươi tám thành viên lăn đùng ra ngủ. Nhưng chỉ mới chợp mắt được vài phút, thì… “Đứng dậy hết cho tôiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!” Thể loại gì… À nhầm!...
Đọc tiếp

Chương 5: Văn nghệ
13 giờ 46 phút, sân trường nội trú Ngôi Sao.

Lúc này, cả đám như đang bay lên chín tầng mây. Không ngờ, cô Đan lại chu đáo đến vậy. Chuẩn bị cả ba mươi phần ăn thiệt hấp dẫn, toàn là đùi gà với thịt nướng. Sau một hồi ăn uống no nê, hai mươi tám thành viên lăn đùng ra ngủ. Nhưng chỉ mới chợp mắt được vài phút, thì…

“Đứng dậy hết cho tôiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”

Thể loại gì… À nhầm! Tiếng hét gì thế này? Bằng chín phần mười tiếng hét của Vân rồi còn đâu. Haizzz. Thật khổ thân tụi nhỏ.

“Hơ hờ hớ…” Huy kính cận đứng dậy với bộ dạng ngái ngủ, lảo đảo qua lại và…

“Áaaaaaaaaaaaaa!” Lại nữa rồi, tội nghiệp “những đứa trẻ”. Nhờ cú đạp hết sức vô tình của Huy mà Thảo đã tỉnh dậy trong phút chốc.

Thế là một trận hỗn chiến lại tiếp tục xảy ra. Người này đụng trúng người kia, rồi nhào vô “oánh lộn”. Thứ tạp âm lẫn tạp em, ý không, tạp lộn xộn này đã làm náo động cả một góc… phượng già. Đến cả cô Đan còn há hốc mồm chán nản. Nuốt nước bọt lấy lại tinh thần, thầy giám thị tiếp tục hét toáng lên:

“Im hết điiiiiii! Làm cái quái gì thế hả? Chạy được mấy vòng rồi?”

Tụi nó giật bắn, quay sang nhìn ông với khuôn mặt ngơ ngác hết chỗ nói.

“Dạ sáu…” Vừa nói vừa chu cái môi ngay chỗ chữ “sáu” nhìn xong ông thầy không xỉu mới lạ. Đúng là Thảo điệu đà.

“Ơ hay! Chạy tiếp đi chứ. Phạt thêm hai vòng nữa vì tội dám ăn trưa. Nhanh lên!”

Sét đánh ngang tai. Cả đám tối sầm mặt lại. Sao trên thế gian này lại có thầy giáo ác như thế chứ? “Chỉ có trong truyện thôi mà ta. Hè hè.” Lam Vân nở một nụ cười gian tà nghĩ. 11 Toán lại lê lết chạy tiếp…

Cô Đan lẳng lặng bỏ đi.

…oOo…​


7 giờ tối.

Tiếng rên, la, hò hét đang ngày càng to dần, xa dần, khủng khiếp dần. Bây giờ, 11 Toán đang tập trung tại căn phòng của nhóm nam. Nữ thì nằm yên vị trên gác, nam thì bò lăn lóc dưới sàn, nhưng điểm chung của tất cả là... khuôn mặt đầm đìa nước mũi nước mắt. Nhìn thấy cảnh tượng này mà... lòng đắng biết bao.

“Ôi… hu hu. Mẹ ôi, híc híc…” Thảo vừa khóc vừa đau khổ cất tiếng.

“Ngày mai chắc nghỉ học tập thể quá. Chết cái chân của tôi rồi!!” Huy và Khoa lại tiếp tục rên rỉ.

“Ù ôi! Khiếp quá!!!”

Rồi một ngày nào đó không lâu, cái lớp này sẽ nhanh chóng vào viện với căn bệnh “ung thư màng nhĩ” mất. Tội lỗi, tội lỗi!

“What the hợi?”

“Cái quần của ai để lung tung thế này? Tui… hu hu cái mặt của tui!!”

“Há há. Ai bảo bà đập vào làm gì? Đáng đời.”

“Coi chừng đó, tóm nó lại.”

...

Vân vẫn ngồi đó, bên góc cửa sổ, cạnh chiếc bàn của Phong. Lẳng lặng nhìn về phía xa xa, nơi cánh đồng bồ công anh được che phủ bởi màn đêm u tối. Nhưng đâu đó trong phòng, một ánh sáng đang tươi cười rực rỡ, chiếu rọi lên khung hình còn vương chút hương xưa. Những con người ấy, luôn vui đùa nghịch ngợm, ôm chầm lấy vai nhau. Ở góc nào đó của bức ảnh, có cậu con trai đang mỉm cười hạnh phúc với người con gái, nhưng lan tỏa sự chia ly, thoáng đượm buồn cùng làn gió. Như đôi mắt Vân bây giờ, và cả Phong...

Sáng hôm sau.

Trong khi tất cả học sinh của trường đang chăm chú nghe giảng, thì giờ đây 11 Toán mới “ngoi đầu” lên đến tầng ba. Còn ba mươi phút nữa thì hết tiết đầu – tiết của giáo viên chủ nhiệm kính yêu “Nga hổ báo”.

Vừa thở hổn hển, vừa cố gắng đẩy đưa cái thân xác của mình vào lớp, cả đám mới mừng rơn mà thả lỏng… tâm hồn.

“Làm gì mà giờ này mới vô? Hả?”

Ôi! Giọng nói ai đó vang lên đã lập tức đánh tan sự mệt mỏi của tụi nó, thay vào đó là… hồn bay phách lạc. Một lần nữa gắng gượng đứng lên, khoanh tay lễ phép chào vị cô đáng kính. Dù sự thật là đầu óc ngàn sao giờ đang nhường chỗ cho… ngàn bông hoa mới.

Đánh đôi mắt sắc lẻm về phía dưới bục giảng, cô ấy vẫn cứ thế mà liếc dọc liếc ngang như đang tìm chỗ hở. Mãi lúc sau, buông một tiếng thở dài, bà cô phẩy tay ra hiệu cả lớp ngồi xuống.

“Hơn hai tuần nữa là đến ngày Nhà giáo Việt Nam, nhà trường ra thông báo là mỗi lớp phải có một tiết mục tham dự. Các cô các cậu tự lo mà tính.” Chất giọng ấy nhạt nhẽo hết mức có thể cùng ánh mắt lạnh tanh, cô Nga lên tiếng.

Âm thanh rì rầm phía dưới lớp, đứa thì thích thú, đứa thì cứ ngơ ngơ, y như rằng chẳng hiểu mô tê gì cả. Có lẽ đối với tụi nó, ca hát chỉ là một nghệ thuật của giọng nói. Và tất nhiên, lúc nào tụi nó chẳng biểu diễn cái nghệ thuật “hùng hồn” ấy suốt ngày, đến nỗi những lớp học bên cạnh cũng phải chết khiếp vì… nỗi sợ hãi muôn kiếp.

“Trật tự đi. Lo mà suy nghĩ cái tựa đề bài hát. Hừ.” Liếc xéo, ánh nhìn hung hăng quá. Thế là im phăng phắc.

“Reng!”

Phù… Người cô với dáng diệu thướt tha đã bình yên ra khỏi lớp.

“Chí Nữ” nhí nhảnh tung tăng quanh các bàn để ghi ghi chép chép. Phải tranh thủ, tranh thủ. 5 phút sau, cả đám ngỡ ngàng trước mảnh giấy trước mặt. Ôi, thật là bái phục bản thân. Không ngờ lại có thể nghĩ ra vô số bài hát đến thế! Để xem…

“Nào là, Gangnam style, Ông xã em number one, Em yêu trường em, Thành phố buồn, Cuộc đời như chiếc lá, Hồng nhan bạc phận, Nhật ký của mẹ,… Ô mai chuối! Liên quan thế!”

Không thể diễn tả bằng từ nào được nữa, cái lớp này quả thật…

“Ha ha ha…”

Chợt một tiếng cười vang lên và dai dẳng. Ngước nhìn lên, thì ra là thầy Hóa. Hức, đẹp mặt chưa 11 Toán. Người ta thường nói, tốt khoe xấu che. Còn đằng này, đảm bảo ngược lại.

“Thôi mà thầy, tụi em ngại lắm luôn á!” Cái giọng nũng nịu đến phát sặc này làm ông thầy ngay tức khắc mà chấm dứt tiếng cười, da gà da vịt bắt đầu nổi lên hết.

“Bình tĩnh nào, bài này được nè… He he!”

5
23 tháng 10 2017

hay

25 tháng 10 2017

hay tóaoaoasao mãi chả đănghum

Mẹ Lý Tư mặt đỏ bừng bừng, lớn tiếng quát mắng: “Mày đúng là đồ vô dụng. Chỉ có đi thi mà cũng không xong, nhìn xem con nhà người ta thế nào kìa! Ôi xấu hổ quá đi mất!” Lý Tư cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy những lời mắng chửi như thế này, nó đã trở thành thói quen rồi, cô im lặng cúi đầu, khuôn mặt không gợn chút cảm xúc Lý Tư sinh ra và lớn lên ở một huyện gần thành phố. Bố cô là quân nhân...
Đọc tiếp

Mẹ Lý Tư mặt đỏ bừng bừng, lớn tiếng quát mắng: “Mày đúng là đồ vô dụng. Chỉ có đi thi mà cũng không xong, nhìn xem con nhà người ta thế nào kìa! Ôi xấu hổ quá đi mất!”

Lý Tư cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy những lời mắng chửi như thế này, nó đã trở thành thói quen rồi, cô im lặng cúi đầu, khuôn mặt không gợn chút cảm xúc

Lý Tư sinh ra và lớn lên ở một huyện gần thành phố. Bố cô là quân nhân sắp về hưu còn mẹ buôn bán nhỏ ở chợ. Điều kiện gia đình vô cùng bình thường, nhưng mẹ cô luôn muốn có chút tiếng tăm nên ép cô thi vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố. Do học lực không tốt, cô rớt vào một trường hạng ba (trường cấp ba ở thành phố Lý Tư được chia thành chuyên, trọng điểm, hạng ba). Vì thế, khi vào học tại ngôi trường này, đối với Lý Tư là một điều đáng hận.

Bởi học lực không tốt nên dễ tưởng tượng ra thành tích của cô không tốt mấy. Cộng thêm tính cách quái gở trầm mặc ít lời, thành tích kém, từ đầu đến chân Lý Tư không hề thuộc dạng giáo viên thích. Có lẽ vậy mà thầy Tuân – giáo viên chủ nhiệm không hề vừa mắt cô. Sau buổi sinh hoạt đầu tiên của năm học lớp mười, cô được giao chức Bí thư. Nghe thì có vẻ oai phong nhưng thực chất chả khác nào chân chạy vặt. Suốt ngày chạy từ phòng giáo viên, văn phòng, thư viện để làm mấy chuyện vặt vãnh. Mà Lý Tư càng im lặng chấp hành, thầy Tuân càng giao cho cô nhiều việc.

Có điều, bố mẹ rất quan tâm đến thành tích học tập của cô. Thứ hạng trong lớp của Lý Tư thường không cao, nhưng họ luông mong muốn cô đạt thành tích tốt. Thầy cô và gia đình làm Lý Tư vô cùng áp lực và cô đơn. Nhưng ngoài những chuyện đó ra, cuộc sống của Lý Tư vô cùng bình thường.

Bước vào năm học mới, Lý Tư gặp cô giáo Thùy dạy toán, mụ phù thủy đè nặng tâm lý cô mỗi khi nghe thấy đến giáo viên. Mỗi lần Lý Tư đọc được đâu đó về mấy câu như “Giáo viên như mẹ hiền”, cô liền cảm thấy cực kì buồn nôn. Kinh ngiệm cuộc sống của Lý Tư cho cô biết giáo viên có người tốt kẻ xấu, nhưng đáng ghét như cô giáo Thùy thì đúng là lần đầu trải nghiệm. Nếu học sinh nào có ba mẹ làm quan hay có tiền, lại còn xinh đẹp học giỏi thì chắc chắn giáo viên sẽ cực kì dịu dàng quan tâm đến bạn đó. Tuy nhiên, nếu ba mẹ bạn không làm quan, không giàu có, bạn lại vừa học kém thì bạn sẽ trở thành cái sọt rác, hứng chịu mọi sự chỉ trích hoặc là họ sẽ dùng ánh mắt châm chọc không ngừng nhìn về phía bạn.

Cô giáo Thùy rất thích mang Lý Tư so sánh với Đình Nhẫn, cậu bạn ngồi phía sau cô. Trong mắt mọi người Đình Nhẫn chẳng khác nào “đại thần”, lớp Lý Tư sỉ số học sinh nam ít nhất trường, chỉ vỏn vẹn có bảy người, Đình Nhẫn nằm ở top đầu tự nhiên của lớp, lại vô cùng điển trai. Vì thế không hẹn mà gặp, Lý Tư trở thành thứ làm nền cho cậu ta. Mỗi khi cô phát biểu sai, không biết làm bài tập hay có chút không tập trung thì chắc chắn cô giáo Thùy sẽ mang cô và Đình Nhẫn lên bàn cân. Nào là cậu ta chăm chỉ thế này, giỏi giang thế nọ… càng ngày cô giáo Thùy càng quá đáng, tần suất cô bị mang ra so sánh ngày càng nhiều, có đôi lúc Lý Tư còn tưởng rằng cô giáo Thùy yêu thầm Đình Nhẫn, không được ngồi gần cậu ta nên ra sức ghen ghét chì chiết cô.

Người lớn cứ nghĩ trẻ con không biết gì. Nhưng kì thực tâm hồn chúng rất nhạy cảm. Chúng cũng biết “mất mặt” khi bị răn dạy trước mặt người khác, cũng biết xấu hổ mặt đỏ bừng bừng. Lý Tư càng im lặng chịu đựng, cô giáo Thùy càng coi thường, lần nào trả bài cũng kêu đúng tên cô, châm chọc, còn hay liếc mắt chế giễu cô.

Câu nói Lý Tư nghe nhiều nhất từ miệng cô giáo Thùy chính là: “Tại sao em học hành tệ hại thế hả? Sao không chịu nhìn Đình Nhẫn mà học tập, người ta học giỏi rồi thì không nói, em sao không xem lại mình đi.”

Dưới sự khinh miệt của cô giáo Thùy, các bạn trong lớp đã bị ảnh hưởng, các bạn tránh né cô, không muốn trò chuyện với cô. Sau vài lần cố gắng bắt chuyện, Lý Tư đã bắt đầu hiểu ra, cô tự động tách biệt với mọi người, khi mọi người cùng nhau vui đùa, cô lại ngồi ngẩn ngơ ngắm trời mây.

Lý Tư ở nhà cũng chả khá hơn. Mẹ cô từ nhỏ đã không thích cô, nói rằng do sinh ra cô mà gia đình làm ăn không lên. Nên ngày đêm cầu thần cầu phật để sinh được đứa con trai. Năm Lý Tư học lớp ba, mẹ cô sinh được con trai, cả nhà ai cũng vui vẻ, ngoại trừ Lý Tư. Bởi cô hiểu rằng, ba mẹ vốn không yêu thương mình, nay lại có em trai, cô trong gia đình không phải trở thành kẻ thừa thãi sao.

Ở nhà, cô cô đơn một mình, cái gì cũng phải nhường em, thứ mà em trai chưa chọn được tuyệt đối không tới lượt cô. Ở trường học, cô cô đơn một mình, cô giáo và bạn bè đều không thích cô. Ở nhà cô thường ngồi một mình trong phòng, lặng im nhìn em trai và bố cô chơi đùa vui vẻ; ở trường học, cô thường đứng từ xa, lặng im nhìn các bạn trò chuyện.

ѳѲѳ

Hôm nay là đầu tuần, cả trường phải làm lễ chào cờ. Theo thông lệ thầy hiệu trưởng sẽ lên bục phát biểu, khen ngợi các lớp đạt thành tích cao, phê bình các lớp chưa làm tốt. Tiết mục này chưa bao giờ Lý Tư hứng thú. Dù sao ai được tuyên dương hay phê bình cũng không liên quan đến cô. Thông tin hay ho nhất mà cô nghe được trong suốt cả buổi lễ chính là: để theo kịp chương trình và nâng cao thành tích của học sinh, nhà trường sẽ tăng các tiết tự học và kiểm tra lên. Năm học này đúng là ông trời muốn làm khó cô rồi!

Tiết học đầu tuần là môn Toán. Cô giáo Thùy đứng trên bục giảng, từ tốn nói: “Thứ tư tuần sau các em có tiết kiểm tra Toán. Ôn tập kĩ vào, đề sẽ khó đấy.”

Cô giáo Thùy nói đông nói tây cuối cùng cũng nói đến cô: “Ai thì cô không biết, đặc biệt là em đấy Lý Tư, nhất định phải cố gắng hơn nữa, có nghe rõ chưa!”

Lý Tư đang chăm chú vẽ vời vào quyển bài tập toán, vừa nghe thấy câu nói của cô giáo Thùy liền cảm thấy lạnh sống lưng. Từ lúc nào mà cô giáo Thùy lại quan tâm đến cô như vậy chứ, đúng là giả tạo chết người. Cô giáo Thùy vừa bước ra khỏi lớp, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Mỗi lần đến tiết cô giáo Thùy, Lý Tư chả khác nào bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn, bức bối khó chịu vô cùng.

Tuy nhiên, tuần học đầu tiên này lại không thuận lợi cho lắm. Tổng kết đánh giá cuối tuần mang đến cho Lý Tư hai nỗi bất hạnh: đầu tiên, cô bị xếp đầu từ dưới đếm lên trong lớp, điều thứ hai là phải chép mười trang tập bài phạt. Sau khi nghe chủ nhiệm Tuân “tuyên án”, Lý Tư như quả bóng xẹp, nằm dài ra bàn, không màng đến những lời sau đó của chủ nhiệm Tuân.

Lý Tư trở về nhà. Cô vừa đi vừa đau đầu suy nghĩ, nếu để ba mẹ biết tuần học đầu tiên của cô đã phải chép bài phạt, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Con đường hôm nay lại dài ra thêm rồi thì phải, Lý Tư càng đi càng chán nản, vừa không muốn về nhà, lại không có chổ để đi. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn phải thất thỉu lê từng bước về nhà mà thôi.

Thứ hai, chủ nhiệm Tuân thay đổi chỗ ngồi của các bạn trong lớp, học sinh có thành tích tốt sẽ được xếp ngồi cùng người có thành tích kém hơn để có thể “đôi bạn cùng tiến”. Lý do thay đổi chỗ ngồi là do tuần trước lớp Lý Tư bị phê bình vì thành tích học tập trong lễ chào cờ, chủ nhiệm Tuân bị bẽ mặt, nên quyết định đưa ra “kế sách” này.

Đối với Lý Tư không hề vui vẻ gì. Cô được xếp ngồi cạnh “đại thần” Đình Nhẫn. Một người quá nổi trội, kẻ lại quá mờ nhạt, lại ngồi cạnh nhau tạo nên sự đối lập không gì che giấu nổi. Và tất nhiên giữa cô và cậu ta có quá nhiều sự đối lập. Thành tích cậu ta nổi bật, có rất nhiều bạn bè, luôn được các bạn chào đón. Nữ sinh của lớp thì càng thích cậu ta, bởi vì cậu ta hay mua nước mời họ, giúp họ giải bài tập khó. Khi đến lớp, cậu ta luôn chăm chú nghe giảng, nhưng khi tiếng chuông vang lên một cái, liền chạy vọt ra sân cùng mọi người đá bóng, mà Lý Tư thì luôn ngồi ì một chỗ hoặc nằm dài ra bàn nhìn ngắm mọi thứ xung quanh.

Trong nhà cô đơn tĩnh mịch, cô cũng quen rồi. Dù sao Lý Tư cũng có thể đọc sách, trong sách có rất nhiều thứ thú vị; em trai đáng ghét ăn hiếp cô, cô có thể né tránh, mọi thứ đều là “Người chị tốt phải biết nhường nhịn em trai”; cô giáo Thùy không hài lòng về cô, dù sao cũng chỉ mấy mươi phút tra tấn trong tiết học thôi, hoàn toàn có thể chịu đựng được, nhất định phải ghi nhớ chăm ngôn “Học sinh thì không được cãi lời thầy cô, phải mỉm cười lắng nghe.”

Nếu mọi ngày đều trôi qua như thế thì cũng có thể xem như bình an. Nhưng cuộc sống vốn dĩ không êm đềm bao giờ. Khi bạn có chút hy vọng đang nhen nhóm, thì cuộc sống sẽ bùng lên một ngọn lửa đốt cháy hy vọng ấy. Đến khi bạn bình tĩnh chấp nhận, cuộc sống lại tung ra một cơn sóng trào dữ dội, cuốn phăng đi sự cố gắng nhẫn nhịn của bạn.

10
29 tháng 10 2017

hay quá trờiyeu

29 tháng 10 2017

hay quáyeu

Truyện : Hãy mãi mãi là bạn tôi Nhân vật : Tác giả , đàm nguyễn phương dung A và B ( tập sau có nhân vật mới ) Tập 4 : Cuộc hành trình bắt đầu 8h sáng hôm sau , Dung đến gọi tôi đi nhưng lúc đó tui còn đang bận đi WC , gặp bà tui Dung lễ phép : -" Cháu chào bà ạ !" -" Cái j ?" - bà tui vểnh tai ra nghe và bảo -" Cháu chào bà ạ !" -" Mày nói to lên được không tao không nghe thấy ". -" Cháu chào bà ạ !" - Dung bực mk và ns...
Đọc tiếp

Truyện : Hãy mãi mãi là bạn tôi

Nhân vật : Tác giả , đàm nguyễn phương dung A và B ( tập sau có nhân vật mới )

Tập 4 : Cuộc hành trình bắt đầu

8h sáng hôm sau , Dung đến gọi tôi đi nhưng lúc đó tui còn đang bận đi WC , gặp bà tui Dung lễ phép :

-" Cháu chào bà ạ !"

-" Cái j ?" - bà tui vểnh tai ra nghe và bảo

-" Cháu chào bà ạ !"

-" Mày nói to lên được không tao không nghe thấy ".

-" Cháu chào bà ạ !" - Dung bực mk và ns to

-" Trời con nhà ai mà có cái mồm quang quác quang quác thế , nói chắc cách 1 km vẫn nghe thấy luôn , k bt đứa nào đứng gần nó có bị thủng màng nhĩ mất , lần đầu thấy 1 đứa con gái có cái mồm như vậy khổ thân bà mk quá k bt đứng cạnh nó chắc điếc thật luôn " - Tôi nghĩ

Ấy Dung ns to thế mà bà tôi vẫn bảo :

-" Mày nói bé thế không nói to thêm được à ?"

-" Bà là con nhà ai mà điếc thế , bà bị điếc ung điếc lòi à , bà có cần cháu đưa bà vào bệnh viện tâm thần không ? Í lộn , bà có cần cháu đưa bà vào bệnh viện chỉ chuyên điều trị những người điếc ung điếc lòi k ? Cháu rất bực mk cho bà nhưng giờ bà cho cháu hỏi : BÀ CÓ NGHE THẤY K BÀ ĐIẾC ?" - Dung đã nổi cáu và ns

-" Mày là con nhà ai mà m láo thế hả ? , m là con nhà ai mà hỗn thế hả ? Nếu m còn chạy mà không đứng lại cho tao thì chết với tao ". - Bà tôi ns

Nghe thấy thế Dung sợ quá chạy vụt luôn nhưng vừa chạy còn cố ý trêu bả ta :

-" Lêu lêu đứng lại ms chết đó bà điếc !"

Sau đó Dung chạy thẳng vô nhà về sinh luôn nhưng ôi sao đời xui thế bạn ý lại chạy vào phòng vệ sinh nam ! Thế rồi từ từ bạn ý ngoảnh lại ............ ***** bạn í nhìn thấy tôi cả 2 đứa đều kêu 1 tiếng Á ....... á ........ á ..........

-" Cái định mệnh đi ra mau ". - Tôi hét

-" Đi đâu dậy nhanh lên " - Dung bảo

-" Đi ra nhanh lên k thấy xấu hổ à vào đây còn muồn chiêm ngưỡng nữa hả ?" - Tôi tiếp tục hét

-" Chiêm ngưỡng cái j dậy nhanh lên 8h rồi !" - Dung quát

Thế là tui mở mắt hóa ra là mk nằm mơ lẩm bẩm :

-" Trời may quá suýt thì bị nó nhìn thấy của quý mất !"

-" Lẩm bẩm j thế hả Dương ".

-" À k có j đâu hihihi !"

Tôi nhanh nhảu đánh răng rửa mặt xong rồi hỏi Dung :

-" Bây giờ chúng mk lm j nhỉ ?"

-" Giờ chúng mk vt thông tin về Dương ra giấy đã sau đó vừa đi vừa hỏi người ta xem người ta có biết Dương k nhé ! Mk nghe thiên tử bảo là thế giới thứ 2 nhỏ lắm chỉ bằng 1 đất nước Việt Nam ở thế giới thứ 1 thôi 1"

-" Uk ! Vậy bạn có thể cho mk bt thêm 1 chút về Đ.Dương k ?"

-" Uk mk ns thật luôn Đ.Dương dâm lắm luôn !"

-" Dâm ??? "

-" Uk , bạn í siêu dâm luôn ngày xưa toàn đi tụt quần bọn con trai k à , có 1 lần mk suýt bị bạn í tụt quần luôn may có cô ra kịp thời k mk đứng ở đó khóc luôn rồi ".

-" Vậy à mk ủng hộ Đ.Dương luôn !"

-" Định tụt quần mk hả Tiểu Dương ?"

-" Thôi k đùa thôi mà !"

-" Tụt quần mk là chết k xong đâu đấy nhá cẩn thận ! Thôi xũng k đùa nx đâu vt đi lẹ lên !"

-" Uk mk vt đây !"

5 phút sau...

-" Vt cái j đấy hả Tiểu Dương cái j mà siêu dâm chuyện đi tụt quần người khác ..." - Dung ns

-" Chả phải bn bảo mk thế còn j ? "

-" Viết thế người ta cười vào mặt cho đấy !!! ( Dung ns ngầm ) nếu viết thì phải vt bạn í cực dâm siêu siêu dâm dâm nhất vũ trụ luôn vào !"

-" Thôi mk vt giống như hôm trc bn bảo vậy !"

Thế là hôm đó tui vs dung điloantin nhưng k ai bt cả nên 2 tụi tui rất thất vọng và đi về buồn bã lúc 12h đêm . Nhưng tui lại thấy rùng mk như có cái j đó ám sát them chúng tui , bỗng 1 giọng ns vang từ phía sau : CẨN THẬN thế là chưa kịp né thì 2 ngọn ohi lao từ đâu trúng vào tay tôi làm chảy máu rất nhiều còn Dung thì bị 1 kẻ lạ nào đó che cho chỉ vs 2 ngón tay > thế là từ trong bóng đếm 1 cái j đó đi ra ...

Liệu Dương vs Dung sẽ ra sao các bạn hãy xem tập 5 nhé !!!

Tập 5 : Thử thách mới - đối đầu vói ma nữ

K hay các bn bình luận nhé !!!

5
31 tháng 10 2017

rảnh wá vt lại pử nik mới ak Hãy mãi mãi là bạn tôi !!!

Nhưng hay lắm

P/s; cái này bn vt theo suy nghĩ của bn đó ak

31 tháng 10 2017

Tội ha

tập 2 Khoa nghĩ quả không sai. Dì Liên đã rắp tâm sẽ tóm lấy vành tai thằng cháu hoang đàng khi nó đặt chân xuống đất và tiếp theo sẽ nghĩ ra những hình phạt đích đáng cho nó, nhưng khi thấy Khoa không đặt chân mà đặt mông xuống đất (và sau khi lao xuống đất bằng tư thế khó coi đó rồi thì Khoa có vẻ không chết cũng đã trọng thương) thì dì không còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện trừng phạt thằng bé nữa. Hồn...
Đọc tiếp

tập 2

Khoa nghĩ quả không sai. Dì Liên đã rắp tâm sẽ tóm lấy vành tai thằng cháu hoang đàng khi nó đặt chân xuống đất và tiếp theo sẽ nghĩ ra những hình phạt đích đáng cho nó, nhưng khi thấy Khoa không đặt chân mà đặt mông xuống đất (và sau khi lao xuống đất bằng tư thế khó coi đó rồi thì Khoa có vẻ không chết cũng đã trọng thương) thì dì không còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện trừng phạt thằng bé nữa.

Hồn vía lên mây, dì quýnh quíu chạy lại phía Khoa, miệng mồm mếu xệch:

- Khoa, Khoa! Cháu có sao không?

Khoa vẫn nằm im lìm, trông bộ dạng thì có vẻ sẽ không bao giờ dậy nữa.

Nước mắt ròng ròng trên má, dì Liên ôm vai Khoa lay lay như người ta đang lắc một chiếc xe cạn xăng, hy vọng sẽ đánh thức một giọt sinh khí còn sót lại đâu đó trong cơ thể bất động kia.

- Ôi, cháu làm sao thế Khoa! Cháu vừa nói chuyện với dì đây mà! khocroi

Dì Liên nức nở ghê quá khiến Khoa cảm thấy mềm lòng. Nhưng hồn nó đã trót lìa khỏi xác, Khoa cố mím chặt cả môi lẫn mắt, biết rằng bất cứ một sự bất cẩn nào cũng khiến cặp mông nó trả giá. Thậm chí nó ép mình nín thở càng lâu càng tốt.

Dì Liên sờ tay lên mũi nó, thấy cháu mình hoàn toàn tắt thở thì khóc rống lên:

- Ôi, tội nghiệp thằng bé! Nó chỉ nghịch cây chổi thôi mà mình đã khiến nó ra nông nỗi này. Cây chổi thì có đáng gì cơ chứ. Ngoài chợ người ta bán hàng mớ, muốn mua mấy cây chả được. Thế mà thằng bé phải bỏ mạng chỉ vì một cây chổi vứt đi!

Dì khóc, nói một tràng, ngưng khóc để xì mũi rồi tiếp tục ca cẩm trong đau thương, rồi lại tự dằn vặt bản thân, trông cái cách dì kịch liệt lên án mình có cảm tưởng nếu có thể tống được mình vào tù dì không ngần ngại gì mà không làm. Cuối cùng dì quyết định bày tỏ sự hối hận to lớn đó bằng hành động.

Dì lục lọi trong túi áo, moi ra một cây compa, đặt vào bàn tay “giá lạnh” của Khoa:

- Dì trả cho cháu nè. Sáng nay dì tịch thu nó chẳng qua dì sợ cháu dùng nó đánh nhau với bạn... hiu

Khoa mừng quá, suýt chút nữa nó đã co các ngón tay lại để nắm lấy món đồ tưởng đã ra đi không bao giờ trở lại đó.

Dì lục túi áo bên kia, lần này dì tìm thấy một hòn đá đen, nhẵn thín, lớn bằng quả ổi sẻ. Lại đặt vào bàn tay kia của Khoa, không để ý bàn tay đó vừa rồi nắm hờ nay đã xòe ra từ lúc nào:

- Dì trả cho cháu luôn hòn đá khi nãy này. Bây giờ thì cháu không thể dùng nó để ném vỡ đồ đạc nữa rồi.

Dì nhìn cây compa bên tay này của Khoa, rồi nhìn hòn đá bên tay kia của Khoa, bất giác động lòng ôm mặt khóc rấm rứt.

Dì mải khóc làm Khoa sốt ruột quá. Nó nhớ dì Liên đã tịch thu của nó bao nhiêu là thứ và thật không có cơ hội nào thuận lợi hơn lúc này để thu hồi tài sản.

Thế nhưng sau khi trả lại cho Khoa hai món đồ, dì dường như quên mất chuyện tiếp tục bày tỏ sự hối hận với thằng cháu tội nghiệp bằng cách trả các món thứ ba, thứ tư...

Khoa he hé mắt liếc trộm dì, thấy dì vẫn vùi mặt vào giữa hai bàn tay, thút tha thút thít, và cứ cái kiểu này có vẻ dì không còn nhớ gì đến những món đồ đã thu giữ của Khoa.

Sau một thoáng lưỡng lự, Khoa liều cất tiếng:

- Còn bộ bài cát-tê nữa...

- Ờ, bộ bài dì giấu trong ngăn tủ quần áo. - Dì Liên thôi bưng mặt, dì dùng cườm tay quẹt nước mắt lẫn nước mũi và lảo đảo đứng lên - Để dì vào nhà lấy...

- Còn con dao nhíp... - Khoa nhắc, lòng tham ùn ùn trỗi dậy.

- Cháu yên tâm! - Dì gật đầu dễ dãi, giọng tràn ngập bao dung - Dì nhớ con dao đó rồi...

Nhưng vừa dợm bước, như sực nhớ ra điều gì, dì Liên quay ngoắt lại, limdim miệng há hốc:

- Ủa, Khoa!

Trong nháy mắt, dì Liên biến thành con người khác, tương phản hoàn toàn với con người dịu dàng vừa rồi. Giọng dì rít lên, the thé:

- Tao tưởng mày chết rồi mà, Khoa! Thế ra...

Không đợi dì Liên nói hết câu, Khoa trượt đi bằng hai gót chân, thoát khỏi cú tóm của dì. Thêm một cái chỏi tay nữa, Khoa lật người lại, lồm cồm bò dậy và nhanh như cheo, nó lạng tuốt ra xa, phóng về phía hàng rào cuối vườn, tay vẫn nắm khư khư hai món đồ béo bở.

Khoa nghe rất rõ tiếng giậm chân bình bịch và tiếng gọi í ới của dì nó ở phía sau nhưng nó mặc kệ. Như một vận động viên nhảy cao, nó búng người bay qua hàng giậu mồng tơi, vướng chân vào bụi tơ hồng, ngã đánh uỵch.

Khoa nén đau, lóp ngóp đứng lên, quay mặt đá chân vào hàng giậu để trả thù cú té rồi tập tễnh đi tiếp.

ko phải mk nghĩ nha

nếu thấy hay thì cmt nha

1
2 tháng 10 2017

Tập này thấy có ý nghĩa hơn nek

3 tháng 10 2017

tập đầu hơi tẻ nhạt mak

Chương 2: Nhật Quân men theo ánh nhìn của cô nàng, bắt gặp một bộ mặt u ám tựa hồ như sắp giết người đến nơi. Đúng lúc đó thì phục vụ quán mang kem lên. Quân hờ hững lên tiếng: “Tức giận thì có ích gì? Người ta nói đúng sự thật thôi mà.” Thúy Kiều trừng mắt, giận dữ đập cậu ta mấy cái, sau đó quay sang nhìn Út Hiên, nhẹ giọng nói: “Cậu đừng tức giận. Tên Quân này nói nhảm đấy. Mấy đứa kia ghen...
Đọc tiếp

Chương 2:

Nhật Quân men theo ánh nhìn của cô nàng, bắt gặp một bộ mặt u ám tựa hồ như sắp giết người đến nơi.

Đúng lúc đó thì phục vụ quán mang kem lên.

Quân hờ hững lên tiếng:

“Tức giận thì có ích gì? Người ta nói đúng sự thật thôi mà.”

Thúy Kiều trừng mắt, giận dữ đập cậu ta mấy cái, sau đó quay sang nhìn Út Hiên, nhẹ giọng nói:

“Cậu đừng tức giận. Tên Quân này nói nhảm đấy. Mấy đứa kia ghen ăn tức ở nên mới nói sau lưng cậu như thế. Đừng để ý.”

“Bọn họ nói đúng mà. Mình đúng là thi đầu vào chả ra làm sao! Chẳng phải cậu xếp thứ năm, còn tên Quân kia đứng nhất đó sao?”

“Hả? Đứng nhất?” – Thúy Kiều kinh ngạc hỏi lại, sau đó quay sang nhìn Quân như nhìn vật thể lạ.

“Ừ, hôm qua mình thắc mắc nên mới chạy đi nhìn bảng điểm thi niêm yết ở trước phòng giáo vụ, mới thấy tên cậu ta xếp đầu tiên.” – Út Hiên ủ rũ nói.

Cặp mắt to tròn của Thúy Kiều giờ phút này mở ra hết cỡ.

“Mà sao cậu ngạc nhiên thế? Đừng nói là lúc mới vào trường cậu cũng không dám xem bảng điểm giống mình đó nha.” – Út Hiên thắc mắc nhìn Thúy Kiều.

“Ừ, mình cũng không xem. Xem xong sợ áp lực.” – Thúy Kiều buồn bã trả lời.

Quân nghe thấy thế thì liếc mắt nhìn hai cô gái trước mặt, cảm thấy đám con gái thật khó hiểu và vô vị. Cậu ta vừa múc kem ăn vừa tranh thủ thao tác trên máy game, lơ đễnh nói:

“Dùng phao nên điểm mới cao thế đấy.”

Út Hiên nhìn Quân, bĩu môi đáp trả:

“Nói không ai tin. Hừ”

“Không tin thì thôi.” – Quân nhếch môi.

Cuộc trò chuyện ở bàn bên kia dường như không hề bị ảnh hưởng bởi những tiếng nói nho nhỏ phía bên này. Nhóm bốn cô nàng vẫn thi nhau bình luận các thành viên khác trong lớp, chỉ có điều Tú Quyên dường như ít nói hơn hẳn ba người còn lại. Nào là chuyện bạn A học hành thế này, bạn B gia cảnh thế kia, bạn C con ông cháu cha gì đó đều bị lôi ra cả... Mãi một lúc sau, Nhật Quân dường như mất hết kiên nhẫn, cậu ta đứng lên đi vệ sinh. Khi đi ngang qua bàn bên kia, cố tình cao giọng nói:

“Muốn nói xấu người khác thì bữa sau tìm chỗ nào kín đáo một tý.”

Bốn cô nàng chỉ còn biết ngồi trơ ra như phỗng, mặt mày tái mét. Đến nỗi kem chưa kịp ăn xong đã vội vội vàng vàng tính tiền rồi nhanh chóng rời khỏi.

********

Nhật Quân không bỏ tiết nữa. Cậu ta lên lớp đều đặn, dù vẫn hay ngủ gục và lơ đãng trong giờ học nhưng rõ ràng là đã tiến bộ hơn rất nhiều so với hai tuần đầu tiên. Mà nếu quan sát kỹ thì tâm trạng cậu ta có vẻ cũng không còn tệ như dạo trước, giao tiếp nhiều hơn, thỉnh thoảng còn nhếch miệng cười, có thể coi như tạm thoát ra khỏi bộ dạng “người chết”.

Từ hôm bị Quân dọa cho một trận xanh mặt ở quán kem, nhóm bốn cô nàng Quyên – Long – Vân – Trâm dường như yên phận hơn trước, không còn trưng ra mấy bộ mặt vênh váo, đắc ý như mọi khi. Út Hiên và Thúy Kiều đều cảm thấy có chút hả hê. Chỉ có điều, người ta nói “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, chẳng bao lâu thì “bọn người thích nói xấu” cũng không còn chột dạ nữa. Đến một ngày kia thì có một chuyện ly kỳ khác xảy ra, làm cho toàn bộ sự chú ý trong lớp đều đổ dồn lên một nhân vật khác: Thanh Tâm.

Nói đến Thanh Tâm, cô nàng là người có tính cách hơi ẻo lả, ưa lãng mạn, sến súa, từ kiểu ăn nói đến cung cách đi lại đều vô cùng đỏm dáng, điệu đà. Một ngày kia cả lớp chuyền tay nhau bức thư tình mà Thanh Tâm viết cho lớp trưởng Tuấn. Mặc dù Út Hiên không tận mắt xem, nhưng theo như Thúy Kiều mô tả, thì lời lẽ vô cùng sướt mướt, rung động lòng người… Út Hiên nghe thế thì nổi da gà một chặp, thật không thể tin nổi ở tuổi này lại có người con gái mạnh dạn bày tỏ tình cảm đến như thế. Có điều, nếu tên Tuấn kia không chấp nhận người ta, thì cũng không cần phải đến mức đem thư tình của người ta đi rêu rao như thế chứ? Cũng thật là tội nghiệp cho Thanh Tâm.

Nghĩ nghĩ như thế cho nên trong buổi họp ban cán sự lớp sau giờ học hôm ấy, Út Hiên đã làm một việc hơi ngớ ngẩn: gọi Tuấn ở lại để nói chuyện riêng.

“Cậu tìm tôi có việc gì?” – Tuấn hỏi.

“Thật ra không phải việc của mình. Có điều, chuyện Thanh Tâm viết thư cho cậu… cho dù cậu không thích cũng không nên đem thư tình của người ta đi rêu rao khắp nơi như thế.”

Út Hiên nói nguyên một lèo, sau đó mới ngẩng lên nhìn Tuấn. Lâu nay cậu ta vốn “mặt lạnh” ít cười, nước da lại hơi đen nên nhìn vào sẽ khiến người ta cảm thấy có chút khiếp sợ. Nhưng nếu “can đảm” nhìn kỹ, khuôn mặt cậu ta nét nào ra nét nấy, tóm lại là, đẹp trai theo khuynh hướng nam tính, cuốn hút.

“Thư tình gì?”, Tuấn nheo mắt hỏi lại.

Út Hiên bắt đầu cảm thấy bực bội.

“Cậu còn giả vờ? Thư tình bạn ấy viết cho cậu hôm nay bị chuyền tay trong lớp, mọi người thi nhau đọc. Cậu là đầu sỏ mà còn làm như không biết?”

“Tôi thực sự không biết.” – Tuấn nói, hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt.

“Ok. Không có gì, là tôi rảnh quá nên kiếm chuyện.”

Út Hiên tức tối quăng lại một câu rồi chẳng đợi cậu ta kịp nói gì, đùng đùng bỏ về.

Đúng là khi không lại mua mệt vào người, suốt trên đường về Út Hiên cứ thấy lấn cấn không yên ở trong lòng. Theo hiểu biết của nó về Tuấn suốt bao nhiêu năm nay thì cậu ta không phải là người nhỏ nhen và hèn hạ như vậy. Nhưng nếu không phải cậu ta, thì làm sao bức thư lại bị rêu rao khắp nơi? Càng nghĩ càng rối. Cuối cùng, nó quyết định không nghĩ nữa.

Ngày hôm sau, lúc Út Hiên bước vào lớp thì ngạc nhiên phát hiện có cái gì đó không được bình thường. Rõ ràng còn mười lăm phút nữa mới vào tiết, nhưng cả lớp đang ngồi im phăng phắc không một tiếng động. Lẽ nào đồng hồ bị hư? Út Hiên hồi hộp đưa mắt nhìn, phát hiện lác đác có vài ba chỗ trống, hiển nhiên là có vài bạn cũng chưa đến lớp giống mình. Mà người đang hầm hầm đứng trên bục giảng là ai thế kia? Tuấn mặt lạnh? Út Hiên lơ ngơ đi về chỗ ngồi trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, chẳng hiểu việc gì đang xảy ra. Mà sự chú ý lúc này đều dồn hết về phía chàng lớp trưởng mặt mày đen thui đang đứng trên bục nên chẳng còn mấy ai chú ý đến sự xuất hiện của lớp phó nhỏ bé.

Sau khi yên vị về chỗ, Út Hiên đưa tay khều vào lưng Thúy Kiều, thì thào hỏi:

“Có chuyện gì thế?”

Thúy Kiều quay đầu xuống, khẽ nói:

“Lớp trưởng đang điều tra xem là ai phát tán lá thư tình hôm qua.”

Út Hiên giật mình ngước lên nhìn Tuấn, trong tay cậu ta đang cầm một tờ giấy, đoán chừng chính là “tang vật” của vụ án. Lại liếc nhìn về phía Thanh Tâm, cô bạn tội nghiệp đang khoanh tay gục mặt trên bàn, chẳng buồn để ý gì đến diễn biến trước mắt.

Ánh mắt Tuấn lướt nhanh qua Út Hiên, sau đó cậu ta dõng dạc tuyên bố:

“Nếu vẫn không có ai đứng ra nhận, tự mình sẽ âm thầm điều tra. Có điều, nếu để mình tra ra được là người nào làm, mình sẽ trình lên cô chủ nhiệm để cô xử lý”, nói xong thẳng tắp đi về chỗ ngồi.

Út Hiên nghĩ bụng “Cậu ta cũng ra vẻ quá”, có điều xem tình hình thì có lẽ thực sự không phải do cậu ta làm. Rốt cuộc là ai?

Dù lớp trưởng đã chấm dứt buổi điều tra công khai nhưng lớp học vẫn chìm trong không khí ảm đạm, dường như không ai lên tiếng, thậm chí không dám thở mạnh. Út Hiên liếc nhìn sang bên cạnh, Quân khốn kiếp như mọi khi vẫn đang nằm lăn ra bàn, hoàn toàn tách biệt khỏi bầu không khí căng thẳng từ đầu đến giờ. Đến là ngao ngán với cậu ta, cả ngày chỉ biết ngủ, ngủ và ngủ.

Tan học trưa hôm sau, Út Hiên bất ngờ bị Tuấn chặn đường… ép đi ăn kem. Lại là quán kem “thị phi” quen thuộc, nó thầm nghĩ.

Hai người chọn một góc vắng vẻ ngồi xuống. Kem nhanh chóng được mang ra, Út Hiên phắn một cái đã ăn hết sạch ba viên kem dừa, vậy mà Tuấn vẫn cứ ngồi im bất động.

“Có chuyện gì thì cậu nói nhanh đi”, Út Hiên xưa nay vẫn luôn khó chịu mỗi khi đối diện với Tuấn, cũng chẳng rõ lý do vì sao.

“Về chuyện lá thư… tôi đã tìm ra người làm rồi.”

“Là ai?” – Út Hiên quả thực không thể kìm nén nổi sự tò mò.

“Thực ra, là bạn ấy tự tìm đến nhận lỗi. Tôi đã hứa là không tiết lộ với người khác. Cho nên…”

“Không thể nói cho mình biết chứ gì?” – Út Hiên trừng mắt hỏi lại.

“Đích thực không phải do tôi làm. Trong chuyện này có chút rắc rối.”

“Thôi được rồi. Kem cũng đã ăn xong, mình về trước đây.”

Út Hiên đứng dậy xách cặp đi thẳng ra xe đạp. Tuấn vội vội vàng vàng để lại một tờ tiền hai mươi ngàn lên bàn rồi tất tả đuổi theo sau. Nhìn thái độ gấp gáp của cậu ta, Út Hiên quả thật cảm thấy có chút buồn cười. Tuấn bước lại gần, nhỏ giọng nói:

“Chỉ nói cho một mình cậu biết thôi. Là Tú Quyên.”

“Ra là cậu ta, cũng chẳng có gì bất ngờ”, Út Hiên khẽ nhếch môi, “có điều, lá thư đó Thanh Tâm gửi cho cậu, Tú Quyên làm sao mà có được nó?”

“Thực chất tôi chưa hề đọc được thư. Theo như Tú Quyên nói thì cậu ta phát hiện lá thư để trong ngăn bàn của tôi, tự ý lấy đi, sau đó phát tán.”

“Thủ đoạn cậu ta cũng ngày càng hiểm ác thật đấy” - Út Hiên chỉ còn biết lắc đầu.

“Cậu phải hứa với tôi là không được nói cho bất cứ ai.” – Tuấn lạnh giọng nhắc lại.

“Được rồi, hứa mà. Thôi, mình về đây.”

Út Hiên nói xong đạp xe đi thẳng. Để lại Tuấn một mình đứng nhìn theo, đáy mắt trở nên sâu thẳm mơ hồ.

Út Hiên là đứa giữ lời. Thế nên nó luôn giữ kín câu chuyện nghe được từ Tuấn, mặt ngoài vẫn tỏ ra như không biết gì, thờ ơ nhìn vụ án dần khép lại trong im lặng. Có điều, hơn ai hết nó biết rằng, sau chuyện này, vết thương lòng để lại cho Thanh Tâm không phải là nhỏ. Cũng đồng nghĩa với việc, từ nay trở đi, ánh mắt mọi người trong lớp nhìn Thanh Tâm sẽ không còn đơn thuần như trước nữa. Chỉ là, ở cái lứa tuổi hồn nhiên mơ mộng này, can đảm bộc lộ tình cảm và thể hiện bản thân mình cũng không phải là một điều gì đó quá đáng. Ngược lại nếu không dũng cảm làm điều mình muốn, nhiều khi sau này nhìn lại, sẽ cảm thấy hối tiếc. Tuổi trẻ ngông cuồng, cũng chỉ có một thời mà thôi.

Điều duy nhất khiến Út Hiên cảm thấy thích thú sau chuyện này, đó là nó đã phát hiện ra một bí mật: Tú Quyên thích Tuấn. Đơn giản vì, xưa nay cậu ta vốn dĩ không hề để ý đến một nhân vật mờ nhạt trong lớp như Thanh Tâm. Dựa theo tính cách của cậu ta, trừ khi Thanh Tâm chạm vào điều “kỵ” của cậu ta, cậu ta sẽ chẳng bao giờ mất công bày ra mấy trò vớ vẩn này, thậm chí có khi sẽ coi Thanh Tâm như người xa lạ không đáng để nhắc đến. Thế nên, chỉ có một giải thuyết duy nhất là cậu ta thích Tuấn, nên đâm ra ghét những cô nàng dây mơ rễ má dính líu đến Tuấn. Nghĩ cũng hài thật, người ta thích ai, cậu ta cũng đâu có quyền gì mà ganh ghét, cậu ta cũng đâu phải là bạn gái của Tuấn đâu? Út Hiên càng nghĩ càng thấy buồn cười. Cô nàng Tú Quyên này, càng lúc càng xấu tính rồi, còn hơn cả ngày xưa…

“Đang trong giờ học mà ngồi cười ngờ nghệch như con điên thế hả?” – Quân nghiêng người sang, thì thào vào tai cô nàng ngồi cạnh.

Út Hiên giật bắn mình, sực nhớ ra vẫn đang trong giờ Lịch sử. Nó quay sang lườm Quân một cái, sau đó cúi đầu ghi chép theo mấy dòng chữ nắn nót trên bảng.

“Đoạn đó không cần chép, trong sách giáo khoa có hết”, Quân nói xong còn cười khẩy một tiếng ra chiều khinh thường.

Đúng là quá mất mặt, bản thân là Lớp phó học tập lại để một con “sâu ngủ” lười học nhắc nhở chuyện học hành. Út Hiên cảm thấy như bị sỉ nhục, nên không thèm trả lời, chỉ cắm cúi xem sách rồi vờ chăm chú nghe giảng. Nhật Quân bên cạnh khẽ nhếch môi, ý cười như có như không.

4
27 tháng 10 2017

truyện bạn hay thiệt

28 tháng 10 2017

Học 24h : - Truyện tên gì thế cậu ?

Cậu luôn là tình yêu của tớ, Ran! Ran Mori Là một cô gái hiền lành, tốt bụng nhưng đôi lúc cũng khá dữ dằn. Đặc biệt cô rất giỏi võ Karate. Ba là một cảnh sát còn mẹ là một vị luật sư nổi tiếng. Bạn thân là Sonoko và Kazuha Kudo Shinichi Là một thám tử nổi tiếng của Nhật Bản. Khá lạnh lùng và trầm tính nhưng không muốn chịu thua bất cứ ai. Ba là tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng còn mẹ là một diễn...
Đọc tiếp

Cậu luôn là tình yêu của tớ, Ran!

Ran Mori

Là một cô gái hiền lành, tốt bụng nhưng đôi lúc cũng khá dữ dằn. Đặc biệt cô rất giỏi võ Karate. Ba là một cảnh sát còn mẹ là một vị luật sư nổi tiếng. Bạn thân là Sonoko và Kazuha

Kudo Shinichi

Là một thám tử nổi tiếng của Nhật Bản. Khá lạnh lùng và trầm tính nhưng không muốn chịu thua bất cứ ai. Ba là tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng còn mẹ là một diễn viên rất được yêu thích. Bạn thân nhất là Heiji

Kazuha

Là một người tinh nghịch và là bạn từ nhỏ của Heiji.Giống như Ran, cô cũng giỏi võ nhưng không phải Karate mà là Akido. Bố cô là một sĩ quan cảnh sát còn mẹ là nột trợ. Bạn thân là Ran và Sonoko

Heiji Hattori

Cũng là một chàng thám tử khá nổi tiếng ở Nhật Bản, hay trêu chọc Shinichi và Kazuha nhưng dĩ nhiên không có ý gì xấu. Là bạn từ nhỏ của Kazuha. Bố cậu là cảnh sát trưởng còn mẹ là nội trợ. Bạn thân nhất của cậu là Shinichi

Suzuki Sonoko

Là tiểu thư của tập đoàn Suzuki giàu có nhưng không kiêu căng mà còn khá vui tính. Bạn thân nhất là Ran và Kazuha

Chap 1: Học sinh mới
Reng reng reng-tiếng chuông vào lớp vang lên. Thầy giáo bước vào lớp:

-Cả lớp im lặng nào-Thầy nói to-Hôm nay lớp ta sẽ có một bạn học sinh mới,vào đi em.

Cả lớp đang hồi hộp không biết bạn mới như thế nào,thì...cửa mở ra,một bạn gái với nụ cười tươi trên môi bước vào


Cô tự giới thiệu:
-Xin chào các bạn. Mình à Mori Ran. Mình mới chuyển đến trường này thôi nên hi vọng các bạn xẽ giúp đỡ!
-Các em nhớ giúp đỡ bạn nhé. Giờ thì để coi,Ran ngồi chỗ nào nhỉ?-Nói xong,thầy giáo nhìn quanh cả lớp

Bọn con trai trong lớp đứa nào cũng muốn ngồi cạnh Ran cả. Thầy giáo nhìn xuống cuối lớp chỗ của Shinichi-cậu ta chẳng quan tâm gì đến cô bạn mới này lắm. Thầy nói:

-Ran này, em xuống chỗ cuối lớp kia ngồi nhé, bên cạnh bạn Shinichi ấy.

-Dạ?-Shinichi tỏ vẻ khó chịu-Sao em phải ngồi với con bé...à không,bạn này chứ?

Thôi nào Shinichi, Ran em xuống chỗ đó ngồi nhé!

-Dạ! Bằng giọng nhẹ nhàng Ran đáp lại.

Ran từ từ đi xuống. Shinichi dọn dẹp đống sách vở bề bộn trên bàn một cách khó chịu và bực tức. Ran thấy có lẽ mình không được lòng cậu bạn ngồi cùng bàn này lắm. Suốt buổi học, hai người không nói chuyện với nhau một chút nào cả. Im lặng một cách đáng sợ.


Nhân vật mới nè:
Kudo Yukiko:

Là mẹ của Shinichi. Một nữ diễn viên nổi tiếng với vẻ ngoài xinh đẹp và tài năng. Tuy là mẹ nhưng tính cách của cô rất vui tính và nghịch ngợm.
Chap 2: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
Hết tiết học:

Chào cậu,Ran! Tớ là Sonoko. Rất vui được gặp cậu!-Sonoko bước tới và chào hỏi Ran

-À,chào cậu-Ran mỉm cười chào lại

-Ừ,mà Ran nè, cái tên Shinichi đó tính tình hơi kiêu căng và là một tên ngốc nên hắn có nói gì thì cậu cũng đừng có quan tâm nha! Còn nếu mà hắn bắt nạt cậu thì cứ nói mình,mình sẽ cho tên đó biết tay liền.-Sonoko nói

-Ừm mình biết rồi,cậu đừng có lo. Mình có học karate mà. À, thôi tạm biệt cậu nha, mình phải rẽ qua hướng kia rồi.

-Ừ, tạm biệt, mai gặp lại nha!

Trong lúc đó thì Shinichi đã về tới nhà:

Mẹ à, con về rồi nè!-Shinichi nói

-Con về rồi hả? À mà Shinichi nè, tối nay mẹ thì phải qua Mỹ để tham gia đóng một bộ phim còn ba con thì phải qua Đức để phá một vụ án. Tối nay con ở nhà nha!-Mẹ Shinichi nói

-Dạ? Vậy là con phải ở nhà một mình sao? Như vậy thì chán chết-Shinichi tỏ vẻ chán nản và nói

Mẹ cậu mỉm cười và nói:

-Một mình đâu mà một mình. Hôm nay con của một người bạn mẹ sẽ đến ở nhờ nhà của chúng ta, cô bé cũng khoảng chừng tuổi con thôi, dễ thương lắm đó. Mẹ đã nấu sẵn thức ăn rồi, tối chỉ cần hâm lại là ăn được ngay

-Lại một con bé nữa sao? Mệt thật!Thôi con đi lên phòng đây!-Shinichi nói.

Lúc này, Ran bước vào nhà Shinichi. Cô nói:

-Dạ cháu chào cô! Cháu là Ran ạ!

-À, Ran đó hả? Vào đi cháu! Cô xin lỗi, tối nay cô và chồng cô phải đi nước ngoài để giải quyết một số chuyện, cháu ở nhà với con trai cô nha!

-Dạ, có gì mà phải xin lỗi cô. Cháu đến ở nhà cô, chắc là phiền gia đình cô lắm ạ!-Ran nói

-Phiền gì chứ, cả nhà đi hết, có cháu chắc con cô cũng đỡ thấy buồn-Mẹ Shinichi nói



-À để cô giới thiệu con của cô cho cháu biết. Shinichi ơi, xuống đây mẹ bảo!

Shinichi bước xuống nhà và nói:

-Chuyện gì vậy mẹ? Con đang nằm ngủ mà

-Đi học về là ngủ liền vậy? Xuống chào bạn một chút nào. Đây là Ran, con của bạn mẹ mà hồi nãy mẹ nói với con đó

Shinichi vừa mới thực sự tỉnh thì lại hoàn hồn:

-Sao...sao...sao cô lại ở đây chứ?

-Ơ... là anh sao?-Ran ngạc nhiên

Chap 3: Cô thật phiền phức
-Ơ, hai đứa biết nhau hả?-Mẹ Shinichi nói

-Con không muốn ở chung với cô ta đâu-Shinichi bực tức rồi chạy thẳng lên phòng.
Yukiko ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần bực tức vì hành động của cậu con trai:
-Cái thằng bé này!-Rồi cô quay sang nói với Ran:
-Ran à, cô xin lỗi con nha, ko biết thằng bé bị sao nữa. À mà thôi, phòng của cháu ở trên tầng hai đó, cháu lên đó thay đồ rồi nghỉ ngơi cho khỏe đi.

Ran vẻ cảm thông nói:
-Dạ không sao đâu cô. Cháu không để ý đâu ạ.

Tuy nói là không để ý nhưng Ran thật sự rất buồn. Cô chẳng biết mình đã làm gì để rồi phải bị Shinichi ghét như vậy. Nhưng Ran chẳng thể hỏi cậu vì nếu gặp cậu bây giờ thì chắc chắn cô sẽ tự tạo thêm chuyện khiến Shinichi ghét cô hơn và chẳng thể sống yên ổn trong nhà đâu

Đến tối:
-Shinichi, Ran, ba mẹ đi đây. Ở nhà Shinichi nhớ giúp Ran nha!-Mẹ Shinichi dặn

-Dạ, cháu tạm biệt cô-Ran chạy ra nói

-Ừ, nếu mà thằng Shinichi nhà cô nó bắt nạt cháu thì khi nào cô chú về cháu nhớ nói cho cô chú biết đấy!

Ran nở một nụ cười dịu hiền và nói:
-Dạ vâng, cảm ơn cô vì đã lo lắng ạ!
Cánh cửa của biệt thự nhà Kudo cuối cùng cũng đã khép lại, cũng đã khá tối rồi mà từ chiều đến giờ cô vẫn chưa ăn gì khiến Ran bắt đầu thấy đói bụng nhưng cô phải gọi Shinichi xuống ăn thì mới có thể ăn được, lấy hết can đảm,Ran lên phòng Shinichi gõ cửa và nói
-Shinichi, cậu xuống ăn cơm đi

-Ai cho cậu gọi tôi là Shinichi hả?

-Ơ nhưng... cậu là Shinichi mà, không gọi là Shinichi thì gọi là gì chứ?

-Thì tôi đúng là Shinichi nhưng gọi bằng họ thôi, là Kudo, nhớ chưa?

-Ờ, tôi biết rồi. Mà thôi, cậu xuống ăn cơm đi

-Tôi muốn ăn giờ nào thì kệ tôi, cô xuống đi-Shinichi nói

Ran không còn cách nào khác nên đành xuống ăn một mình

Sáng hôm sau:

-Shini....à không Kudo, cậu dậy chưa? Xuống ăn sáng đi kẻo trễ giờ học bây giờ!-Ran lên phòng đánh thức Shinichi
Shinichi vẫn còn
trong giấc ngủ, nghe tiếng Ran, cậu nói:

-Cô phiền phức thật đó, làm gì mà kiểm soát tôi dữ vậy chứ. Mau xuống nhà đi để tôi còn ngủ nữa chứ

-Ơ, được rồi. Cậu mà trễ giờ học là tôi không chịu trách nhiệm đâu nha!

-Rồi rồi, tôi biết rồi
ĐỌC XONG CHO MK Ý KIẾNvui

3
14 tháng 8 2017

cũng hay đấy

14 tháng 8 2017

àk, mk đọc truyện này rồi, hay phết, ở wattpad đúng ko bn, có nhìu truyện kiểu này lémvuiyeu