K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

21 tháng 12 2021

Tham khảo thôi nha!!

Vài tháng qua là một điều gì đó chưa từng có, và tôi hy vọng, điều mà chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại. COVID-19 là một loại virus khủng khiếp đang gây ra rất nhiều thiệt hại cho toàn thế giới theo những cách vô hạn. Những thiệt hại về nhân mạng và sức khỏe là đáng sợ, và những thiệt hại về tài chính cho các cá nhân, công ty và quốc gia là một câu chuyện chưa được kể hết.

Cũng quan trọng như vậy, tôi muốn đề cập đến một số điều khác mà tôi thấy cũng quan trọng không kém. Thế giới hoạt động cân bằng, và chúng ta nhận thấy điều tốt và điều xấu, khi chúng ta gắn nhãn chúng, thường đan xen với nhau. Hơn bất cứ điều gì, trải nghiệm COVID-19 đã dạy tôi rằng có nhiều điều tốt trên thế giới hơn là điều xấu. Vâng, COVID-19 thật kinh khủng, nhưng nó cũng đã đưa chúng ta đến với nhau theo những cách không ngờ. Hoa Kỳ, so với các quốc gia khác, là người nghiện công việc. Tôi nói điều này với lòng trắc ẩn và quý mến, nhưng sự thật cũng vậy. Chúng tôi làm việc chăm chỉ và đó là điều đáng tự hào, nhưng trong 50 năm qua, chúng tôi đã mất những gì?

Vài tháng qua buộc chúng tôi phải lùi lại một bước và suy ngẫm. Lúc đầu, điều đó thật đáng sợ và đau đớn đối với rất nhiều người, nhưng tất cả chúng ta đã thay đổi theo những cách tinh tế nhất và không quá tinh tế. Tôi đã theo dõi những thay đổi này và nó khiến tôi tự hào về cộng đồng, tiểu bang, quốc gia và thế giới của chúng ta. Trong một thời gian rất ngắn, chúng tôi đã điều chỉnh và thay đổi khóa học nhiều lần. Một số người mong muốn mọi thứ trở lại bình thường, nhưng tôi hy vọng mọi thứ không bao giờ trở lại bình thường.

Trước COVID-19, bạn có thường xuyên đi bộ trên đường mòn và tìm thấy những thông điệp tích cực, đầy hy vọng trên vỉa hè không? Bạn có thấy những viên đá được vẽ bằng những từ tử tế không? Tôi không nhớ là đã thấy điều đó trước đây. Bây giờ, tôi thấy nó thường xuyên trên đường đi bộ và nó mang lại cho tôi niềm vui. Mọi người đang làm mặt nạ cho người khác, thường chỉ vì lòng tốt và sự quan tâm. Khi nào bạn nhớ lại rằng xảy ra trên quy mô rộng như vậy trước đây? Tôi thực sự không.

Tại nơi làm việc, thông thường trong các cuộc gọi Nhóm của chúng tôi, bạn sẽ nghe tất cả chúng tôi hỏi nhau về cách chúng tôi đang làm và thực sự có ý nghĩa như vậy! Tôi đang thấy mọi người kết nối lại, đó là điều chúng tôi đã mất trong vài thập kỷ qua. Mọi người đang dành thời gian cho gia đình, nấu những bữa ăn thực sự một lần nữa và chia sẻ. Những cử chỉ đơn giản này đang tác động đến sức khỏe thể chất và cảm xúc của chúng ta theo những cách tích cực. Một số người đang bắt đầu những sở thích mới, hoặc học lại những điều mới. Đây là cuộc sống, và nó là tốt!

Đầu sự nghiệp, tôi đọc cuốn Tìm kiếm ý nghĩa của Man Man, của Viktor Frankl. Hầu hết các loại tư vấn của chúng tôi đã đọc nó. Tôi sẽ thừa nhận, tôi không phải là cố vấn điển hình và tôi không bị ràng buộc nhiều với cảm xúc. Tôi là một INTJVì vậy, có bạn đi. Dù sao, cuốn sách này là về sự lựa chọn của chúng tôi. Đối với những người không biết, Viktor Frankl đã sống sót qua nhiều trại tập trung của Đức Quốc xã trong Thế chiến II. Ông sống mỗi ngày trong nhiều năm không chắc chắn. Qua trải nghiệm đó anh nhận ra mình có một lựa chọn. Ngay cả khi bị giam cầm, anh ta có quyền tự do và sức mạnh của chính mình và anh ta nhận ra rằng anh ta có thể chọn cách tiếp cận mỗi ngày. Tất cả chúng ta đứng dậy và quyết định cách chúng ta nhìn thế giới hàng ngày. Anh ta tìm kiếm ý nghĩa trong từng việc nhỏ anh ta làm mỗi ngày, và điều đó đã giải thoát anh ta khỏi nhà tù vật lý nơi anh ta sống.

Tôi không dám so sánh bất kỳ điều gì chúng ta hiện đang đối phó, với kinh nghiệm của anh ấy. Tuy nhiên, tôi đã học được rất nhiều từ thông điệp mà anh ấy truyền tải trong bài viết của mình.

Có những người sẽ chọn sự diệt vong và u ám và sợ hãi, nhưng cũng có những người vươn lên chọn ý nghĩa trong những trải nghiệm khó khăn mà chúng ta chịu đựng và nổi lên ở phía bên kia với sự phát triển mới vì nó. Quan điểm của tôi cho tất cả những điều này là chúng ta với tư cách là cộng đồng, tiểu bang và quốc gia, đã lấy ra vẻ đẹp, từ một tình huống đáng buồn khác. Bạn có thể dành một chút thời gian để nhìn vào đó, mỉm cười và tiến về phía trước và tiến về phía trước trong các cuộc chiến hiện tại của cuộc sống.

14 tháng 12 2021

Đã lâu lắm rồi em chưa đc về quê. Ôi sao mà nhớ da diết những chuỗi ngày vui vẻ bên gia đình, nhớ những bữa cơm bên gian bếp nhỏ, những người bn thân quen, những vòng tay ấm áp của gia đình. Nhớ lắm nhưng em ko về đc bởi dịch Covid-19 đang hoành hành trên đất nước ta!

     Đợt dịch đầu tiên bắt đầu từ tết nguyên đán năm 2020. Cứ nghĩ thời gian trôi qua rồi những con virut sẽ dần tan biến theo thời gian. Nhưng ko, em đã lầm những con virut này lây lan rất nhanh và tốc độ sinh trưởng cũng rất cao khiến cho hàng trăm triệu người thiệt mạng. Giờ đây những con virut Corona ko chỉ như trước mà chúng đã có khả năng sinh trưởng cũng như độ nguy hiểm gấp trăm lần trước, nó có tên gọi là SARS-CoV-2. Những bác sĩ hết lòng vì dân vì nước, luôn sẵn sàng đứng ra đứng ra đấu tranh chống lại những con virut chết người. Mong sao mọi người luôn đoàn kết, cùng chung tay đẩy lùi dịch bệnh.

       Em xin chúc các cô chú chiến sĩ, những người làm bác sĩ thật nhiều  sức khỏe mong sao cô chú luôn bình an giúp đỡ mn trong đợt dich này!

 

 

14 tháng 12 2021

Tham khảo:

Đề 2:

Trong gia đình, người tôi yêu quý nhất chính là ông nội. Tuy rằng hiện tại ông đã không còn nữa, nhưng ông đã dạy cho tôi rất nhiều bài học quý giá để tôi trưởng thành hơn.

Nhà tôi có một khu vườn rất rộng lớn. Khu vườn được ông chăm sóc nên cây cối quanh năm đều xanh tốt. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Mỗi buổi sáng, ông thường ra vườn chăm sóc cây cối. Lúc đó, tôi lại chạy theo ông để đòi được tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông còn dạy tôi cách lắng nghe âm thanh của khu vườn nữa. Bạn phải nhắm mắt và cảm nhận từng sự chuyển động để thấy được những điều kỳ diệu. Tiếng gió thổi rì rào qua từng cánh lá. Tiếng chim hót ríu rít vang vọng cả khu vườn. Tiếng trái cây đung đưa theo nhịp… Không chỉ vậy, ông còn dạy cho tôi về cách chăm sóc các loại cây trong vườn: những loại cây ăn quả như nhãn, ổi, cam; hay những loại cây cảnh như: hoa lan, hoa hồng… Đó là những bài học mà tôi chẳng thể nhớ được hết, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe ông nói.

Mỗi lần tưới cây xong xuôi, ông cháu tôi lại mang ghế ra ngồi dưới vườn cây. Ông sẽ kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện hay. Đó không phải là những truyện cổ tích mà bà thường hay kể, mà là chuyện về cuộc sống của chính ông thời xưa. Tôi chăm chú lắng nghe, cảm nhận câu chuyện của ông. Cuộc sống thời xưa vất vả. Mỗi khi ngồi nghe ông kể, nhìn thấy đôi mắt hiền từ của ông dường như đang nhớ lại một thời đã xa.

Ông nội yêu quý của cháu!

Cháu là Bi – cháu trai bé nhỏ nghịch ngợm của ông đây ạ.

Không giống mọi năm, năm qua cháu được về thăm ông bà đúng một lần bởi đại dịch Covid-19 hoành hành. Mặc dù thông qua công nghệ hiện đại, cháu vẫn nhìn thấy ông hằng ngày qua trò chuyện trực tuyến nhưng điều đó không khiến cháu bớt nhớ khuôn mặt hiền hậu và giọng nói trầm ấm của ông.

Cháu thích mê được về quê để được ông đưa đi chơi, đi thả diều, đi đào giun câu cá hay khám phá ti tỉ thứ cây trong vườn. Thế nhưng, dù vậy, anh em cháu và bố mẹ vẫn không thể về quê thường xuyên như trước bởi đại dịch Covid-19 đang reo rắc nguy hiểm khắp nơi.

Dịch bệnh này đã trở thành nỗi ám ảnh với người dân thế giới trong suốt năm 2020 bởi khả năng lây lan chóng mặt, cướp đi sinh mạng của hàng triệu người mà hiện nay vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Nước ta cũng đã có hơn 1000 người nhiễm phải Covid-19, nhưng thật may là nhà nước đã nhanh chóng có những biện pháp ngăn ngừa, cách ly để kiểm soát tình hình dịch bệnh. Nhờ vậy mà cuộc sống của chúng ta cơ bản vẫn ổn định và an toàn.

Điều tuyệt vời hơn nữa là Việt Nam chúng ta còn tự mình điều chế được vắc-xin Covid-19 và đang trong giai đoạn tiêm thử nghiệm trên người. Cháu hy vọng loại vắc-xin này sẽ góp phần to lớn vào việc đẩy lùi tiến tới chấm dứt đại dịch.

Mấy hôm nay cháu nghe bố mẹ nói ông bị ốm mệt nên cháu rất lo lắng, chỉ muốn về quê thăm ông ngay lập tức. Cháu rất thương ông nhưng cháu đang cố gắng tuân thủ theo những yêu cầu, lời khuyên của ngành y tế rằng phải hạn chế tối đa việc di chuyển, tập trung nơi đông người trong thời gian này. Cháu vẫn đeo khẩu trang, rửa tay sát khuẩn thường xuyên khi đi học và nhắc nhở em gái cũng làm như thế. Tất cả chúng ta cần đồng lòng thực hiện các biện pháp phòng ngừa thì mới tăng cơ hội chiến thắng dịch bệnh phải không ông?

Vậy nên ở nơi quê nhà, cháu mong ông chịu khó ăn uống đúng giờ, nghỉ ngơi nhiều hơn để mau khỏi ốm. Việc giữ gìn sức khỏe đặc biệt quan trọng để phòng ngừa dịch bệnh đấy ông ạ.

Cháu hy vọng dịch bệnh Covid-19 sẽ lắng xuống để cháu được về với ông trong dịp Tết Nguyên đán sắp tới. Ông sẽ cho cháu đi mua cành đào rực rỡ và dạy cháu cách gói bánh chưng nữa nhé!

Cháu trai yêu quý của ông

26 tháng 9 2022

Trong thời buổi ngày nay cả nước đã phải sống chung với dịch bệnh rồi. Thời gian dịch bệnh bùng phát mạnh mẽ xã hội giãn cánh, con người không được ra ngoài khii không cần thiết. Có nhiều hộ gia đình là F0 còn bị cách ly ở những nơi khác nhau. Tỉ lệ người chết dâng cao trong thời gian dịch bùng phát. Em còn nhớ như in ngày hôm ấy. Một buổi sáng trong ngày giãn cách em thấy những dòng người đó chính lầ những chú bộ đội, những cô y tá, những bác sỹ phải hành quân đi đến từng nhà để test covid. Đặc biệt alf những y bác sỹ phải mặc những bộ đồ bảo hộ rất nóng. Em rất thương họ. Những anh hùng áo trắng đã âm thầm cống hiến cho đất nước. Họ mặc cả gia đình xông pha vào tâm dịch. Làm việc mỗi ngày mười mấy hai mươi tiếng có hôm phải làm xuyên đêm. Em chỉ mong dịch bệnh mau qua đi để chúng ta trở lại những ngày bình thường. Trả lại cho chúng ta một đất nước phồn vinh, nhộp nhịp và đầy ắp tình thương. Cuối bài em chỉ muốn dành lời chúc đến tất cả những người đang ở tuyến đầu chống dịch, những chú bồ đội, công an nhưng cán bộ đang phải đương đầu với dịch bệnh. Mong rằng mọi người sẽ luôn khỏe mạnh nhé. 

4 tháng 1 2022

Đề 3:

 

Cuộc sống hiện đại cuốn chúng ta vào guồng quay cùng sự phát triển nhộn nhịp khiến ta đôi khi buông lơi những mối quan hệ tưởng chừng như rất quan trọng trong một khoảng thời gian nào đó. Chỉ đến khi gặp lại họ, một cách tình cờ, ta mới thấy bản thân đã mất đi những gì.

 

Chuyến đi ấy là phần thưởng mà bố mẹ dành cho tôi sau một năm dài nỗ lực học tập khi thành công đỗ vào một trường cấp 2 trọng điểm của tỉnh với điểm số khá cao.

Chuyến đi được diễn ra vào giữa tháng 7, gia đình tôi quyết định trốn ánh nắng chói chang của mùa hè đất Bắc để đến với không khí trong trẻo, mát mẻ của Đà Lạt. Trước khi ghé Đà Lạt, cả gia đình tôi bay đến Nha Trang để thăm một vài người bạn của bố. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cảm giác đi máy bay. Nhìn từ cửa sổ, những đám mây trắng trẻo, bồng bềnh chưa bao giờ gần tôi đến thế. Cứ ngỡ như có thể vươn tay ra mà chạm vào chúng, mà cảm nhận chúng một cách trọn vẹn nhất. Bay đến Nha Trang, chúng tôi được thiết đãi rất nhiều thứ đặc sản miền Trung như bánh canh, hải sản, bánh xèo,… Nha Trang cũng là một vùng đất mới lạ nhưng nó vẫn đem đến cho tôi cảm giác thân thuộc bởi tôi cũng được sinh ra ở vùng biển. Những thứ như hải sản, cát trắng, biển xanh,… đều khá quen thuộc đồi với tôi. Vậy nên điều tôi háo hức nhất vẫn là chuyến đi đến Đà Lạt sau 2 ngày lưu lại nơi này.

Nhà tôi thuê một chiếc taxi để trải nghiệm đường rừng từ Nha Trang đến Đà Lạt. Đường rừng chưa được cải thiện nhiều, đường rất gồ ghề khó đi. Nhưng bỏ qua những trở ngại ấy, tôi đắm chìm vào những cánh rừng bạt ngạt, xanh mướt. Gần đến Đà Lạt rừng càng dày đặc, không khí cũng dễ chịu hơn. Tôi còn nghe thấy cả tiếng chim lảnh lót hót vang khu rừng đem lại cảm giác bình yên chưa từng có. Ở thành phố bây giờ rất khó kiếm tiếng chim hót vì chúng bị chiếm hết những ngôi nhà xanh để xây dựng đô thị, nhà cao tầng, chung cư… Tôi thích Đà Lạt cũng vì cái lẽ đó. Tôi thích khung cảnh bình yên và nhẹ nhàng.

Cả nhà tôi dành 3 ngày để ở lại Đà Lạt và trải nghiệm thành phố của tình yêu này. Chúng tôi đi thăm vườn hoa, trải nghiệm chợ đêm Đà Lạt và thử đi ngựa rồi đi xe đạp quanh thành phố. Đà Lạt yên bình và nhẹ nhàng lắm. Ở Đà Lạt, chúng tôi được trải nghiệm cái mà người ta gọi là “một ngày bốn mùa”. Sáng như mùa xuân, trưa như mùa hè, chiều mang hơi thở mùa thu và tối lạnh như chớm đông. Tối nào tôi cũng đòi bố mẹ đến chợ đêm vì tôi yêu thích trải nghiệm ẩm thực nơi đây với sữa chua dâu, sữa đậu, bánh canh, bánh tráng nướng,… Nhưng có một trải nghiệm mà tôi không thể quên, đó là gặp được bạn cũ của mình ở đó. Ánh là người bạn thân thời câp 2 của tôi. Chúng tôi đã trải qua 4 năm cấp 2 với biết bao trải nghiệm cùng nhau từ vui đến buồn. Chúng tôi đã từng hứa sẽ trở thành bạn thân cho đến mãi về sau. Vậy mà cuối cùng, Ánh lại không đỗ vào ngôi trường mơ ước của chúng tôi. Còn tôi, khi vào môi trường mới và có chút áp lực về việc phải giữ vững phong độ học tập, vô tình đã quên mất người bạn ấu thơ này. Cho đến khi bất ngờ gặp Ánh tại hội chợ, cô bạn cũng đi du lịch ở đây vào dịp này, tôi chợt sững người lại. Chúng tôi nhìn nhau rất lâu trước khi có thể mở lời chào nhau. Mọi thứ trở nên gượng gạo, ngượng ngùng cứ như thể những con người mới quen nhau lần đầu. Cuối cùng, bọn tôi xin phép bố mẹ để cùng đi với nhau một lúc. Chúng tôi ngồi lại, kể cho nhau nghe về cuộc sống trong thời gian vừa rồi. Ánh có nói một câu khiến tôi rất đau lòng “Tớ thấy cậu vui vẻ với những người bạn mới quá nên tớ ngại làm phiền cậu”. Ôi chữ “phiền”! Tôi đâu có ngờ được sự vô tâm của mình đã khiến bạn mình đau lòng như thế. Tôi ân hận vô cùng vì sự việc ấy. Chúng tôi đã ngồi bên nhau rất lâu, nói với nhau những điều giấu trong lòng và quyết định làm hòa. Kết thúc chuyến đi, chúng tôi về cùng nhau và từ đó vẫn giữ mối quan hệ thân thiết đến bây giờ.   

Chuyến đi vừa rồi đã mang lại cho tôi nhiều điều. Nó mang lại những giây phút giải trí thoải mái sau quãng thời gian học tập căng thẳng. Nó mang lại những kiến thức về văn hóa, địa lí,… về vùng đất mới. Nhưng đặc biệt, nó tìm lại cho tôi một tình bạn đẹp. Tôi nhận ra rằng: Không có điều gì có thể phá vỡ tình bạn ngoài sự vô tâm của bản thân. Tôi mong muốn có được nhiều thời gian hơn với Ánh, có thể là trong một chuyến đi mới, để có thể lưu giữ tình bạn này. Mong rằng tất cả mọi người hãy quan tâm hơn đến những người xung quanh mình để không phải hối hận như tôi đã từng.

 

19 tháng 12 2021

vậy cho mình xem tham khảo được không

11 tháng 1 2022

TK:

quê hương tôi, nơi từng là “vùng đỏ”, nhưng nhờ những bước đi vững chắc, sáng suốt của các ban lãnh đạo thành phố, Thủ Dầu Một đã từng bước “xanh hóa vùng đỏ” sau ba tháng gian nan chống dịch. Giờ đây, cuộc sống của người dân trên địa bàn thành phố đã bắt đầu khởi sắc khi dần trở lại trạng thái bình thường từ ngày 15/9. Đó là một tín hiệu rất đáng mừng, tôi luôn thầm cảm ơn sự hy sinh thầm lặng cũng như sự quyết tâm, quyết liệt đẩy lùi dịch Covid của các chiến sĩ “áo trắng”, các chú công an, bộ đội, các anh dân quân tự vệ, các bạn tình nguyện viên, các bác tổ trưởng và những bạn đồng nghiệp của tôi. Họ cũng chỉ là một con người bình thường như chúng ta, nhưng sao từng hành động từng suy nghĩ lại phi thường đến như vậy! Khi đối đầu với chủng virus nguy hiểm, những chiến sĩ “áo trắng” của ta luôn giữ một cái “ đầu lạnh” với một “tinh thần thép” để quyết tâm tiêu diệt tận gốc của virus này. Còn khi đối diện với bệnh nhân nhiễm virus Corona, các chiến sĩ “áo trắng” luôn sử dụng sự mềm mỏng, tình yêu thương pha chút dí dỏm để động viên cũng như trấn an tinh thần để bệnh nhân nhanh chóng hồi phục. Tôi đã không cầm được nước mắt khi xem hình ảnh những chiến sĩ trực tại các chốt kiểm dịch, họ phải ăn vội gói mì, hay cái bánh để tiếp tục nhiệm vụ của mình. Người dân Việt Nam mình là vậy đó, ý chí kiên định mạnh mẽ vô cùng, khó khăn thế nào cũng vượt qua được. Thật tự hào là người dân đất Việt!

Bên cạnh sự hi sinh của những chiến sĩ tuyến đầu, tôi còn biết ơn và khâm phục những mạnh thường quân tại địa phương mình, những con người có tấm lòng cao cả, đã không ngại dịch bệnh, không ngại khó khăn, đích thân đến từng dãy trọ trao tận tay những nhu yếu phẩm cần thiết. Món quà người dân nhận, có thể không lớn nhưng nó chứa đựng đầy sự ấm áp và tình người, chỉ vậy thôi cũng đủ để chúng ta ấm lòng, cùng vượt qua đại dịch.

Giờ đây, tuy nhịp sống dần trở lại bình thường nhưng chúng ta phải luôn chấp hành nghiêm túc các quy định của các ban lãnh đạo thành phố, tỉnh và nhà nước ban hành. Dù biết sẽ có một số người dân buồn phiền về những quy định, chỉ thị nghiêm ngặt của thành phố hay nhà nước, nhưng chúng ta phải hiểu rằng, họ làm vậy là vì lí do gì? Không phải vì muốn tốt cho người dân hay sao? Không phải vì đảm bảo an toàn cho người dân hay sao? Nhờ thực hiện tốt những quy định, chỉ thị nghiêm ngặt đó, đất Thủ đã từ vùng đỏ chuyển thành vùng xanh. Vì vậy, tôi mong rằng chúng ta hay luôn sáng suốt và vững tin vào sự lãnh đạo của các cấp chính quyền, Đảng và Nhà nước.

Đại dịch Covid – 19 đã khiến chúng ta mất mát quá nhiều, nhưng đừng vì điều đó mà gục ngã buông xuôi. Hãy mạnh mẽ, suy nghĩ đến những điều tích cực, mọi u tối sẽ biến mất.

“Hãy hướng về phía mặt trời, bóng tối sẽ ngả sau lưng bạn.”

11 tháng 1 2022

bn lấy ở mạng à.

 

9 tháng 1 2022

Tham khảo

Kỳ nghỉ hè năm ngoái, tôi đã đến Vịnh Hạ Long với gia đình. Lâu lắm rồi tôi mới có một kỳ nghỉ hè thoải mái như vậy. Để chuẩn bị cho chuyến đi này, tôi đã bắt đầu thu xếp quần áo, đồ ăn ... từ hôm trước. Xe khởi hành lúc 5 giờ 30 sáng, nhà tôi đã có mặt tại điểm tập kết từ lúc 5 giờ. Cứ tưởng mình đến sớm nhất, không ngờ nhiều gia đình khác cũng đến trước. Bố xách túi du lịch to, mẹ xách đồ ăn, chị Mi xách ba lô nhỏ. Trên con đường từ Hà Nội đến Quảng Ninh, trước mắt tôi là một bức tranh hùng vĩ đầy cảm xúc. Xe uốn lượn qua cây cầu và núi đá nhỏ, sau hơn 1 giờ đoàn du lịch bắt đầu xuống và đi thuyền tham quan động. Treo mình từ vòm đá cao nhất đến cầu vồng nhiều màu sắc xen lẫn thạch nhũ, tôi nghe nói hang đẹp nhất là hang Đầu Gỗ. Đây là cung điện có nhiều gian phòng vặn vẹo, chỉ có một giọt nước từ trên cao rơi xuống từ thạch nhũ cũng đủ để phá tan sự tĩnh lặng.
Sáng nay tôi và gia đình vừa đi thăm hang, mọi người nhanh tay chụp những bức hình cảnh đẹp nơi đây rồi vội vã lên xe về khách sạn. Đoàn người xuống xe lấy hành lý, chờ trưởng đoàn liên hệ phòng chờ, xung quanh chỉ có mấy đứa nhỏ cấp hai, cấp ba, chạy loanh quanh trong vườn hoa. CònMi nghịch ngợm nhất đang đuổi theo bạn bè, thỉnh thoảng lại được mẹ nhắc nhở nhưng mi không nghe, chỉ thích chơi với bạn và chạy lung tung. Chà! Chợ Hạ Long sầm uất hơn cả Hà Nội. Ngay từ đầu chợ hàng loạt quầy bán dưa hấu, cá tôm, thịt... được xếp bày hàng chào khách. Nhưng gian tôm, cá là gian đông nhất vì ở đây phần lớn khách du lịch muốn mua quà nhân dịp đi nghỉ mát. Em và mẹ quan sát hàng quần áo trẻ em cạnh quầy bánh kẹo thì khá đông người mua nhất là những bác phụ huynh mua cho con mình mặc. Có hai em chạy lăng nhăng nên bị mẹ mắng, thấy vậy em liền bảo mẹ phải trông bé Mi cẩn thận kẻo lại bị lạc. Buổi tối, những chiếc đèn thắp sáng mọi nơi, em cùng mẹ và bé Mi ra ăn chè ở quán, cạnh khách sạn nơi mà gia đình em đang ở. Còn bố thì đọc báo, xem tivi ở phong nghỉ. Thời gian trôi qua, đoàn bắt đầu trở về Hà Nội.
Sức hấp dẫn của Vịnh Hạ Long khiến nó trở thành điểm đến quanh năm của du khách trong và ngoài nước. Mọi người đến đây tham quan, nghỉ ngơi, tắm biển… Ai cũng cảm thấy sảng khoái và mãn nguyện trước vẻ đẹp kì quan của thế giới.

9 tháng 1 2022

còn bài khác nx hk bn