K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

22 tháng 2 2022

bài nào 

22 tháng 2 2022

hành trình j

18 tháng 3 2023

tớ giúp 1 chút ở phần thân bài về cây hoa hồng thôi nhé:

khi tớ mới sinh ra, tớ chỉ là 1 cái cây bé tí, có mấy chiếc lá ở trên. lớn thêm 1 chút, bỗng tớ lại mọc gai ngay trên thân của mình, ôi...nhìn cứ sao sao í... sau 1 khoảng thời gian nữa, tớ lại có các cái nhụ ở trên đầu, có lẽ đó là hoa đấy! rồi cứ thế, tớ được Dan tưới cây, chăm sóc, sáng nào cậu ấy cũng ra nhìn tớ hết!

tới đây tớ bí rùi, cậu lm tiếp đi nha! "Dan" là tên cậu, cậu cũng có thể thay tên thật của cậu trong khi viết văn nha. 

18 tháng 3 2023

@Sajika Tớ cảm ơn nhiều ạa

23 tháng 3 2023

Để chọn một loài hoa tiêu biểu và xứng đáng nhất cho cuộc thi hoa toàn quốc, ban tổ chức chọn những loài hoa đẹp nhất để dự thi. Đối tượng được tham gia dự thi là các loài hoa như hoa Huệ, hoa Phong Lan, hoa Lay ơn, hoa Phăng, hoa Hướng Dương… và em là hoa Hồng Nhung. Mấy ngày trước hội thi em đã chuẩn bị rất kĩ như chăm sóc thật tỉ mỉ từng cánh hoa sao cho chúng thật đẹp, thật mềm mại. Cũng giống như em, các bạn khác cũng chăm chút rất tỉ mỉ cho mình.

Đêm trước hôm đi thi, em vô cùng hồi hộp, chỉ sợ mình sẽ không trả lời được những câu hỏi của ban giám khảo. Vốn nhút nhát, em rất ngại đứng trước chỗ đông người, thế nhưng em vẫn rất vui và mong chờ đến ngày mai. Buổi sáng hôm sau, em dậy thật sớm, ngắm lại bộ cánh của mình, em bước ra khỏi vườn với một chút lo âu xen lẫn nỗi hồi hộp.

Khi em đến nơi, cảnh tượng vô cùng lộng lẫy và tấp nập, trên sân khấu đèn được treo rực rỡ, phía sau cánh gà các chị hoa tham gia cuộc thi cũng đã đến đông đủ trông ai cũng xinh đẹp, kiều diễm. Chị hoa Huệ trắng muốt, dáng cao mềm mại, chị Phong Lan thướt tha trong bộ váy xoè màu hồng, chị Lay ơn cũng dịu dàng trong bộ váy hồng sang trọng, chị Hướng Dương rực rỡ trong bộ cánh màu vàng. Trên khuôn mặt các chị, đều nở những nụ cười thật tươi, thật duyên dáng. Tất cả trông như một rừng hoa rực rỡ và giữa rừng hoa ấy em thẹn thùng đứng nép sau các chị. Cuộc thi bắt đầu, chị hoa Hải Đường hôm nay là người dẫn chương trình. Sau khi nghe chị giới thiệu danh sách các thí sinh dự thi là đến phần thi thứ nhất: Phần thi sắc đẹp. Rồi đến phần thi thứ hai: Phần thi tài năng. Chắc là ban giám khảo đã rất vất vả khi chấm điểm vì em thấy ai cũng xinh đẹp và tài năng như nhau.

Sau hai ngày đắn đo suy nghĩ, cuối cùng ban giám khảo đã công bố danh sách thí sinh được chọn vào chung kết: Hồng Nhung, Hoa Nhài và Lan Tím. Em vô cùng bất ngờ và sung sướng trước kết quả này. Mọi người đến chúc mừng em rất đông. Và ngày hôm sau cuộc chọn một loài hoa đẹp nhất được bắt đầu. Cuộc thi hôm nay khiến em hồi hộp hơn nhiều.

Khi chị dẫn chương trình nói phần thi thứ nhất bắt đầu và em là thí sinh đầu tiên bước ra. Em hồi hộp và run quá nhưng khi đứng trước khán giả nhìn thấy ai có vẻ cũng ủng hộ và họ vỗ tay thật nhiều thì em đã đỡ run hơn và tự tin trình bày tốt phần thi của mình. Em bước ra chưa thật tự tin nhưng lại rất đặc trưng trong bộ đồ đỏ thẫm, mềm mại, mượt mà. Những chiếc váy xoè nhiều tầng nhịp nhàng theo bước chân của em. Vẻ đẹp của em cũng được khán giả rất cảm mến, vỗ tay reo mừng không ngớt.

Sau phần trình diễn của em là đến phần trình diễn của các chị còn lại; chị Phong Lan uyển chuyển trong chiếc áo tím truyền thống, ở chị toát ra vẻ đẹp đài các, kiêu sa của loài hoa quý, chị Hướng Dương tự tin trong chiếc áo màu vàng, trông chị toát ra đầy sức sống, chị hoa Nhài dịu dàng trong chiếc áo trắng? Tất cả đều đẹp đẽ duyên dáng và đáng yêu. Phần thi thứ nhất diễn ra khá suôn sẻ, khán giả tỏ ra rất hài lòng trước sắc đẹp của các thí sinh và họ luôn dành cho chúng em những tràng pháo tay ròn rã.

Màn thi “mùi hương quyến rũ” đến. Em vô cùng tự tin khi bước ra sân khấu, bước chân của em đi đến đâu, mùi hương nhẹ nhàng bay ra đến đó, mùi hương gợi cho người ta cảm giác ngọt ngào thoang thoảng bền lâu, còn chị hoa Huệ và chị hoa Nhài có mùi hương đậm đà quyến rũ. Quan trọng nhất đó là màn thi ứng xử. Câu hỏi thi năm nay được ban giám khảo đưa ra hóc búa vô cùng. Cả ba thí sinh đều phải cho biết “quan niệm của mình về sắc đẹp”.

Chị hoa Nhài trả lời lưu loát: Vẻ đẹp của loài hoa là ở sự quyến rũ. Loài hoa nào quyến rũ được con người tốt nhất, loài hoa ấy sẽ là đẹp nhất. Nghe có vẻ cũng có lý. Nhưng chị Lan Tím lại có một quan niệm khác: Loài hoa đẹp không chỉ đẹp về hình thức mà còn đẹp trong phẩm chất tâm hồn. ở đó hương và sắc hoà quyện với nhau rất khó phai.

Em lo lắng nhưng rồi cũng mạnh dạn trả lời: Loài hoa chúng ta có một sứ mệnh cao cả đó là làm đẹp cho đời. Vẻ đẹp ấy không chỉ ở hương và sắc. Điều quan trọng nữa là lúc nào cũng phải giữ được vẻ tinh khiết bền lâu.

Cả ba phần thi đã xong xuôi. Chúng em hồi hộp chờ đợi ban giám khảo công bố kết quả hội thi. Điều mong chờ đã đến với em khi từng lời của ban giám khảo là những lời ý nghĩa: Vẻ đẹp và hương sắc của ba thí sinh đều tuyệt mỹ nhưng quan niệm về cái đẹp của hoa Hồng được ban giám khảo đánh giá là hoàn thiện nhất. Cái đẹp trước hết phải là cái có ích. Hồng Nhung sẽ là chủ nhân của vương miện năm nay.

Em vô cùng ngỡ ngàng và xúc động bước lên sân khấu trong tiếng cổ vũ động viên của khán giả, của bạn bè và của cả gia đình. Em bước lên bục cao nhất và được nhận từ tay chị Huệ danh hiệu cao nhất chiếc vương miện. Vẻ đẹp của em càng rực rỡ hơn khi trên đầu em đội chiếc vương miện.

Em xúc động nói lời cảm ơn:

– Em thật may mắn khi được ban giám khảo tin tưởng giao cho em danh hiệu cao quý này. Vậy trước hết em xin bày tỏ lòng biết ơn tới ban giám khảo, và tiếp đó là lòng biết ơn đến mọi người, những người đã luôn ở bên em, động viên, chăm sóc em suốt những ngày qua. Em xin hứa sẽ giữ mãi vẻ đẹp ban đầu và đem lại cho nhân loại nhiều niềm vui và hạnh phúc hơn. Em xin chân thành cảm ơn.

Em vừa dứt lời, một tràng pháo tay nổ ran. Em thầm hứa sẽ không phụ lòng tin của bạn bè, người thân.

23 tháng 3 2023

bn cho mình gửi sắp đến thi học kì 2 rồi. đây là những món quà mà bn sẽ nhận đc:
1: áo quần
2: tiền
3: đc nhiều người yêu quý
4: may mắn cả
5: luôn vui vẻ trong cuộc sống
6: đc crush thích thầm
7: học giỏi
8: trở nên xinh đẹp
phật sẽ ban cho bn những điều này nếu cậu gửi tin nhắn này cho 25 người, sau 3 ngày bn sẽ có những đc điều đó. nếu bn ko gửi tin nhắn này cho 25 người thì bn sẽ luôn gặp xui xẻo, học kì 2 bn sẽ là học sinh yếu và bạn bè xa lánh( lời nguyền sẽ bắt đầu từ khi đọc) ( mình
 cũng bị ép);-;

15 tháng 2 2022

TK

Giữa sân trường Bình Minh, tôi là một cây bàng non mới nở. Xung quanh tôi có rất nhiều họ hàng nhà cây. Bên trái là chị Bằng lăng, bên phải là bác Phượng vĩ già nua. Đặc biệt tôi còn sống trong không khí học tập, vui chơi của các bạn học sinh. Tuy nhiên, nếu ngày ra đời của tôi vui sướng, hạnh phúc biết bao nhiêu thì giờ đây tôi lại đau đớn, rỉ máu bấy nhiêu. Tôi đã bị bẻ gãy.

Cuộc đời của tôi bắt đầu từ một trái bàng trên cây mẹ bàng ở một vùng núi xa xôi. Nhân một chuyến công tác, thầy hiệu trưởng đã đem tôi về ươm trồng ở trường Bình Minh này. Khi chia tay mẹ và các anh chị, tôi vừa buồn vừa vui. Buồn vì phải xa gia đình thân yêu của mình, vui vì tôi sẽ được khám phá một vùng đất mới. Ngày đầu tiên đến ngôi trường này, tôi được vun vào đất. Lúc đó xung quanh tôi chỉ là một màu tối tăm, không chút ánh sáng, chỉ cảm nhận được sự ấm áp mà đất mẹ truyền sang cho mình. Thời gian trôi qua. Bỗng, một ngày trên đầu tôi le lói một luồng ánh sáng, tôi đã cố vươn mình lên, tách khỏi lớp vỏ xù xì. Giây phút đầu tiên vươn mình ra khỏi mặt đất có lẽ là giây phút hạnh phúc và sung sướng nhất trong cuộc đời của tôi. Tất cả mọi người đều vui mừng khi tôi ra đời. Ông Mặt trời cười rạng rỡ, bác Phượng vĩ rất mừng đung đưa những cánh tay già nua của mình, chị Bằng lăng cười tươi với sắc hoa tím. Tôi cảm thấy mình như được sống trong vòng tay ấm áp của mẹ và anh chị em, không còn cảm giác rụt rè, cô đơn và lạ lẫm. Được sống trong vòng tay yêu thương của mọi người, chẳng mấy chốc tôi đã trở thành một cậu bàng non bụ bẫm với những chiếc lá xanh mơn mởn, đầy sức sống.

      Các bạn học sinh đã biết đến sự hiện diện của tôi. Một cô bạn học sinh đã reo lên sung sướng khi phát hiện ra tôi. Hằng ngày, vào giờ ra chơi, cô thường lấy nước tắm mát và chăm sóc tôi rất ân cần. Cô học sinh đó tên Ịà Mai. Cô và các bạn luôn có những buổi thảo luận sôi nổi bên cạnh tôi. Mặc dù chỉ là cây bàng non nhưng tôi cũng cảm nhận được sự chăm chỉ của các bạn học sinh đó. Tôi ước gì mình sẽ lớn thật nhanh để trở thành một chàng bàng với tán lá rợp mát để Mai và các bạn ngồi học bài được mát mẻ.

        Tuy nhiên, ngoài các bạn học sinh chăm chỉ đó còn nhiều bạn học sinh nghịch ngợm hay chơi những trò đá bóng, đuổi bắt… mà không chú ý gì đến sự non nớt của một cái cây như tôi. Ngày định mệnh trong cuộc đời tôi là ngày bầu trời u ám, tôi thấy lòng bất an nhưng không hiểu là có chuyện gì. Từ sáng, tôi không thấy Mai và các bạn đâu. Bỗng, từ xa, một nhóm học sinh nam hùng dũng tiến về phía tôi. Bạn cao nhất trong số đó nói rằng: “Cái Mai đã không cho chúng ta chép bài trong giờ kiểm tra Toán hôm nay, giờ chúng ta phải tìm cách trả thù”. Cả nhóm xì xào: “Đúng đấy! Đúng đấy!”. Tôi nghe và biết ngay rằng đó là những bạn lười học và nghịch ngợm trong lớp của Mai. Trong khi mọi người đang nghĩ kế thì một bạn nam mặc áo trắng reo lên: “A! Tớ nghĩ ra rồi. Cái Mai rất yêu quý và chăm sóc cây bàng non này. Giờ chúng ta hãy bẻ gãy nó để trả thù”. Nghe đến đây, cả người tôi run lẩy bẩy, tôi không tin được những điều mình vừa nghe thấy: “Bẻ gãy tôi ư? Thật vậy sao? Tôi sẽ chết ư? Chẳng lẽ cuộc đời tôi lại ngắn ngủi như vậy?…Trời ơi!”. Tôi choáng váng. Bác Phượng vĩ, chị Bằng lăng cố gắng can ngăn. Bác Phượng vĩ rung mình đưa những cánh tay già lên che chở cho tôi, chị Bằng lăng cố gắng hét lên. Nhưng dường như các bạn nam không để ý, một bạn nam to béo nhất tiến sát lại tôi, giơ tay lên. Tôi van xin, khóc lóc mà cậu bạn đó vẫn tóm lấy thân tôi, tim tôi đau nhói. Bây giờ một việc duy nhất tôi làm được lúc này là gồng hết sức lực để chống đỡ lại bàn tay to khỏe của cậu bạn kia. Nhưng dù thế nào đi nữa thì tôi cũng chỉ là một cây bàng non, không thể làm gì nổi trước sức mạnh của cậu bạn nam. Cậu bắt đầu bẻ thân làm tôi chảy máu, những giọt nước mắt tuôn trào. Không chỉ dừng lại ở đó, các bạn kia còn xúm lại bứt từng chiếc lá của tôi. Thân thể tôi đau đớn khôn cùng…Từ một cậu bàng non cành lá mơn mởn giờ đây tôi chỉ còn là một cái cây trơ trụi, rướm máu, ngã gục. Bên cạnh nỗi đau thể xác, trong lòng tôi đau đớn vô vàn vì thái độ thờ ơ, tàn nhẫn của các bạn nam kia. Tại sao các bạn lại không nghĩ đến tâm trạng của tôi, nỗi đớn đau của tôi? Các bạn đó đã không nghĩ đến quy định của nhà trường, không chịu học hành, chỉ biết quay cóp bài. Các bạn đó không nghĩ đến lợi ích mà tôi sẽ đem lại đó là bóng mát, bầu không khí trong lành cho ngôi trường này. Nếu mọi người đều như các bạn nam kia thì những cây xanh như tôi sẽ không còn cơ hội để sinh sống. Đến lúc đó, trái đất sẽ là một màu xám của bụi bẩn.

       Tôi cố gắng vươn mình nhưng có lẽ tất cả đã quá muộn, thân thể đau nhói, nhức buốt, tôi không thể sống được nữa. Tôi nhìn lại lần cuối khung cảnh quen thuộc, vĩnh biệt bác Phượng vĩ, chị Bằng lăng, vĩnh biệt các lớp học, vĩnh biệt cô bạn Mai tốt bụng… Hi vọng sau cái chết của tôi, các bạn nam sẽ hiểu ra sai lầm của mình, biết trân trọng loài cây chúng tôi, bảo vệ môi trường và học tập chăm chỉ hơn. Nếu được như thế tôi sẽ thấy được an ủi vì sự ra đi của mình không phải quá vô nghĩa…

15 tháng 2 2022

Tham khảo

 

 Giữa sân trường Bình Minh, tôi là một cây bàng non mới nở. Xung quanh tôi có rất nhiều họ hàng nhà cây. Bên trái là chị Bằng lăng, bên phải là bác Phượng vĩ già nua. Đặc biệt tôi còn sống trong không khí học tập, vui chơi của các bạn học sinh. Tuy nhiên, nếu ngày ra đời của tôi vui sướng, hạnh phúc biết bao nhiêu thì giờ đây tôi lại đau đớn, rỉ máu bấy nhiêu. Tôi đã bị bẻ gãy.

Cuộc đời của tôi bắt đầu từ một trái bàng trên cây mẹ bàng ở một vùng núi xa xôi. Nhân một chuyến công tác, thầy hiệu trưởng đã đem tôi về ươm trồng ở trường Bình Minh này. Khi chia tay mẹ và các anh chị, tôi vừa buồn vừa vui. Buồn vì phải xa gia đình thân yêu của mình, vui vì tôi sẽ được khám phá một vùng đất mới. Ngày đầu tiên đến ngôi trường này, tôi được vun vào đất. Lúc đó xung quanh tôi chỉ là một màu tối tăm, không chút ánh sáng, chỉ cảm nhận được sự ấm áp mà đất mẹ truyền sang cho mình. Thời gian trôi qua. Bỗng, một ngày trên đầu tôi le lói một luồng ánh sáng, tôi đã cố vươn mình lên, tách khỏi lớp vỏ xù xì. Giây phút đầu tiên vươn mình ra khỏi mặt đất có lẽ là giây phút hạnh phúc và sung sướng nhất trong cuộc đời của tôi. Tất cả mọi người đều vui mừng khi tôi ra đời. Ông Mặt trời cười rạng rỡ, bác Phượng vĩ rất mừng đung đưa những cánh tay già nua của mình, chị Bằng lăng cười tươi với sắc hoa tím. Tôi cảm thấy mình như được sống trong vòng tay ấm áp của mẹ và anh chị em, không còn cảm giác rụt rè, cô đơn và lạ lẫm. Được sống trong vòng tay yêu thương của mọi người, chẳng mấy chốc tôi đã trở thành một cậu bàng non bụ bẫm với những chiếc lá xanh mơn mởn, đầy sức sống.

      Các bạn học sinh đã biết đến sự hiện diện của tôi. Một cô bạn học sinh đã reo lên sung sướng khi phát hiện ra tôi. Hằng ngày, vào giờ ra chơi, cô thường lấy nước tắm mát và chăm sóc tôi rất ân cần. Cô học sinh đó tên Ịà Mai. Cô và các bạn luôn có những buổi thảo luận sôi nổi bên cạnh tôi. Mặc dù chỉ là cây bàng non nhưng tôi cũng cảm nhận được sự chăm chỉ của các bạn học sinh đó. Tôi ước gì mình sẽ lớn thật nhanh để trở thành một chàng bàng với tán lá rợp mát để Mai và các bạn ngồi học bài được mát mẻ.

        Tuy nhiên, ngoài các bạn học sinh chăm chỉ đó còn nhiều bạn học sinh nghịch ngợm hay chơi những trò đá bóng, đuổi bắt… mà không chú ý gì đến sự non nớt của một cái cây như tôi. Ngày định mệnh trong cuộc đời tôi là ngày bầu trời u ám, tôi thấy lòng bất an nhưng không hiểu là có chuyện gì. Từ sáng, tôi không thấy Mai và các bạn đâu. Bỗng, từ xa, một nhóm học sinh nam hùng dũng tiến về phía tôi. Bạn cao nhất trong số đó nói rằng: “Cái Mai đã không cho chúng ta chép bài trong giờ kiểm tra Toán hôm nay, giờ chúng ta phải tìm cách trả thù”. Cả nhóm xì xào: “Đúng đấy! Đúng đấy!”. Tôi nghe và biết ngay rằng đó là những bạn lười học và nghịch ngợm trong lớp của Mai. Trong khi mọi người đang nghĩ kế thì một bạn nam mặc áo trắng reo lên: “A! Tớ nghĩ ra rồi. Cái Mai rất yêu quý và chăm sóc cây bàng non này. Giờ chúng ta hãy bẻ gãy nó để trả thù”. Nghe đến đây, cả người tôi run lẩy bẩy, tôi không tin được những điều mình vừa nghe thấy: “Bẻ gãy tôi ư? Thật vậy sao? Tôi sẽ chết ư? Chẳng lẽ cuộc đời tôi lại ngắn ngủi như vậy?…Trời ơi!”. Tôi choáng váng. Bác Phượng vĩ, chị Bằng lăng cố gắng can ngăn. Bác Phượng vĩ rung mình đưa những cánh tay già lên che chở cho tôi, chị Bằng lăng cố gắng hét lên. Nhưng dường như các bạn nam không để ý, một bạn nam to béo nhất tiến sát lại tôi, giơ tay lên. Tôi van xin, khóc lóc mà cậu bạn đó vẫn tóm lấy thân tôi, tim tôi đau nhói. Bây giờ một việc duy nhất tôi làm được lúc này là gồng hết sức lực để chống đỡ lại bàn tay to khỏe của cậu bạn kia. Nhưng dù thế nào đi nữa thì tôi cũng chỉ là một cây bàng non, không thể làm gì nổi trước sức mạnh của cậu bạn nam. Cậu bắt đầu bẻ thân làm tôi chảy máu, những giọt nước mắt tuôn trào. Không chỉ dừng lại ở đó, các bạn kia còn xúm lại bứt từng chiếc lá của tôi. Thân thể tôi đau đớn khôn cùng…Từ một cậu bàng non cành lá mơn mởn giờ đây tôi chỉ còn là một cái cây trơ trụi, rướm máu, ngã gục. Bên cạnh nỗi đau thể xác, trong lòng tôi đau đớn vô vàn vì thái độ thờ ơ, tàn nhẫn của các bạn nam kia. Tại sao các bạn lại không nghĩ đến tâm trạng của tôi, nỗi đớn đau của tôi? Các bạn đó đã không nghĩ đến quy định của nhà trường, không chịu học hành, chỉ biết quay cóp bài. Các bạn đó không nghĩ đến lợi ích mà tôi sẽ đem lại đó là bóng mát, bầu không khí trong lành cho ngôi trường này. Nếu mọi người đều như các bạn nam kia thì những cây xanh như tôi sẽ không còn cơ hội để sinh sống. Đến lúc đó, trái đất sẽ là một màu xám của bụi bẩn.

       Tôi cố gắng vươn mình nhưng có lẽ tất cả đã quá muộn, thân thể đau nhói, nhức buốt, tôi không thể sống được nữa. Tôi nhìn lại lần cuối khung cảnh quen thuộc, vĩnh biệt bác Phượng vĩ, chị Bằng lăng, vĩnh biệt các lớp học, vĩnh biệt cô bạn Mai tốt bụng… Hi vọng sau cái chết của tôi, các bạn nam sẽ hiểu ra sai lầm của mình, biết trân trọng loài cây chúng tôi, bảo vệ môi trường và học tập chăm chỉ hơn. Nếu được như thế tôi sẽ thấy được an ủi vì sự ra đi của mình không phải quá vô nghĩa…

17 tháng 6 2023

Chim én vui vẻ và háo hức trở về dự lễ hội mùa xuân. Đây là một hành trình đầy màu sắc và thú vị đối với chú chim én.

Khi chim én cất cánh lên bầu trời, nó cảm nhận sự thay đổi của thiên nhiên xung quanh. Cành cây bắt đầu nảy mầm, hoa đua nhau khoe sắc, và mùa xuân tươi đẹp đang lan tỏa khắp nơi. Những bông hoa rực rỡ mở ra trên đồng cỏ xanh mướt, mang theo hương thơm ngọt ngào. Chim én bay lượn qua những cánh đồng đầy hoa, tận hưởng cảm giác hòa mình vào khung cảnh tươi đẹp của mùa xuân.

Cuộc sống cũng bắt đầu thay đổi khi xuân về. Con người tràn đầy năng lượng và sự phấn khởi. Đường phố trở nên sôi động với tiếng cười và những tiếng nhạc vui tươi từ lễ hội mùa xuân. Chim én được chứng kiến sự hân hoan của con người, những nụ cười trẻ thơ và niềm vui tràn đầy trong không khí.

Trong lễ hội mùa xuân, chim én gặp gỡ và hòa mình vào đàn én đông đúc khác. Chúng cùng hát, nhảy múa trên bầu trời xanh, tạo nên một khung cảnh tuyệt vời và thú vị. Chim én cảm nhận được sự đoàn kết và tình yêu thương trong đàn én, và cùng nhau, chúng tạo nên một vũ điệu hài hòa trên bầu trời.

Hành trình trở về dự lễ hội mùa xuân của chim én không chỉ là một cuộc phiêu lưu đầy màu sắc, mà còn mang đến sự trìu mến và niềm vui trong trái tim. Chim én đã được trải nghiệm sự thay đổi của thiên nhiên và cảm nhận sức sống mới trong mùa xuân.

17 tháng 6 2023

cảm ơn bạn

5 tháng 11 2023

Xin chào các bạn, tôi là đám mây, một đám mây tò mò. Cũng chính vì tính tò mò nên một hôm, tôi quyết định đi phiêu
lưu một chuyến khắp đất nước Việt Nam. Khi chuyển bị đồ đạc, tôi vừa hào hứng lại vừa lo lắng. Vậy là tôi đã rủ những
đám mây khác đi theo mình. Nhưng chẳng có đám mây nào đồng ý nên tôi bèn đi một mình. May sao, có chị gió đã
đồng ý đi cùng tôi để giúp tôi di chuyển nhanh hơn. Nhờ sự trợ giúp của chị gió mà chuyến đi của tôi trở nên dễ dàng
hơn. Tôi đã bay đến hết thắng cảnh của Việt Nam, dãy Trường Sơn, dãy Hoàng Liên Sơn và các đồng quê. Tôi đã rất ngạc
nhiên khi thấy sông Hồng vì nó quá khổng lồ, tôi phải đi gần một tiếng mới xong. Tôi đã thấy những tòa nhà cao chọc
trời. Tôi đã đâm vào một toàn nhà nhưng thật may vì tôi là đám mây nên không sao hết. Tôi đã đi qua những đồng quê
và tôi đã thấy những cánh đồng lúa rộng bát ngát, những ngọn núi hùng vĩ, những cánh có bay lả... Nhưng có những
đồng quê lại không được đẹp như vậy vì bị hạn hán.. Vậy là tôi đã giúp họ bằng cách dải mưa xuống. Tôi rất vui vì đã
giúp được rất nhiều người. Tôi đã đi qua cả những khu rừng rộng mênh mông tưởng chừng như vô tận. Không khí ở đây
vô cùng mát mẻ, không giống như ở thành phố. Có lần, tôi đi qua những nhà máy và tôi đã phải chạy đi ngay lập tức vì
không khí ở đó quá ô nhiễm. Tôi đã đi chuyến đi kì thú này trong suốt ba ngày và khi tôi về, tôi đã biết được đất nước
Việt Nam thật đẹp, đẹp hơn tôi nghĩ rất nhiều. Khi tôi trở về, các bạn mây chạy ra, hỏi tôi rất nhiều câu hỏi, điển hình
như:" Cậu có mang quà gì về không, nước Việt Nam có đẹp không". Khi tôi trả lời hết, các bạn mây thấy rất thích thú và
các bạn nói rằng:"Nước Việt Nam đẹp như vậy, chắc một ngày nào đó mình cũng phải đi phiêu lưu thôi!"

11 tháng 11 2023

Xin chào các bạn, tôi là đám mây, một đám mây tò mò. Cũng chính vì tính tò mò nên một hôm, tôi quyết định đi phiêu lưu một chuyến khắp đất nước Việt Nam. Khi chuyển bị đồ đạc, tôi vừa hào hứng lại vừa lo lắng. Vậy là tôi đã rủ những đám mây khác đi theo mình. Nhưng chẳng có đám mây nào đồng ý nên tôi bèn đi một mình. May sao, có chị gió đã đồng ý đi cùng tôi để giúp tôi di chuyển nhanh hơn. Nhờ sự trợ giúp của chị gió mà chuyến đi của tôi trở nên dễ dàng hơn. Tôi đã bay đến hết thắng cảnh của Việt Nam, dãy Trường Sơn, dãy Hoàng Liên Sơn và các đồng quê. Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy sông Hồng vì nó quá khổng lồ, tôi phải đi gần một tiếng mới xong. Tôi đã thấy những tòa nhà cao chọc trời. Tôi đã đâm vào một toà nhà nhưng thật may vì tôi là đám mây nên không sao hết. Tôi đã đi qua những đồng quê và tôi đã thấy những cánh đồng lúa rộng bát ngát, những ngọn núi hùng vĩ, những cánh cò bay lả... Nhưng có những đồng quê lại không được đẹp như vậy vì bị hạn hán.. Vậy là tôi đã giúp họ bằng cách dải mưa xuống. Tôi rất vui vì đã giúp được rất nhiều người. Tôi đã đi qua cả những khu rừng rộng mênh mông tưởng chừng như vô tận. Không khí ở đây vô cùng mát mẻ, không giống như ở thành phố. Có lần, tôi đi qua những nhà máy và tôi đã phải chạy đi ngay lập tức vì không khí ở đó quá ô nhiễm. Tôi đã đi chuyến đi kì thú này trong suốt ba ngày và khi tôi về, tôi đã biết được đất nước Việt Nam thật đẹp, đẹp hơn tôi nghĩ rất nhiều. Khi tôi trở về, các bạn mây chạy ra, hỏi tôi rất nhiều câu hỏi, điển hình như:" Cậu có mang quà gì về không, nước Việt Nam có đẹp không". Khi tôi trả lời hết, các bạn mây thấy rất thích thú và các bạn nói rằng:"Nước Việt Nam đẹp như vậy, chắc một ngày nào đó mình cũng phải đi phiêu lưu thôi!"

mình sửa lại câu trả lời :)  
9 tháng 4 2022

TL TK 

Từ nhỏ,tôi luôn ao ước được rong ruổi cả ngày ở thế giới bên ngoài.Hôm nay,tôi đã có thể thực hiện ước mơ ấy.

Vào một buổi sáng đẹp trời,tôi cùng bầy đàn bay ra ngoài tổ.Qua một cánh đồng lúa,chúng tôi tới một vùng đất hoa màu.Nơi ấy có nhiều loài hoa rực rỡ sắc màu.Hoa hướng dương to lớn  với những cánh hoa chi chít vàng óng.Sau đó,chúng tôi bay tới khu rừng rậm rạp.Bay qua những bụi chuối,rừng hoa ban với những bông hoa trắng muốt và xinh đẹp.Qua cánh rừng ấy,bầy ong chúng tôi bay ra biển.Mùi muối mặn lẫn trong khong khí thật đặc biệt.Hàng cây dừa cao vút với những tàu dừa lớn và xanh tươi.Chúng tôi bay xa hơn nữa.Tới một quần đảo to lớn và hùng vĩ.Có hàng đê chắn sóng chắc chắn bằng xi măng.Người dân trên đảo khá lương thiện và thích trồng hoa.Trung tâm quần đảo có một khu vườn hoa sặc sỡ như hoa hồng,hoa lan,hoa thạch thảo,...Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình này vào buổi chiều.Tôi cùng em tôi rong ruổi xem một số vườn hoa lớn của đảo.Sau đó lại bay về rừng kiếm mật.Chim chóc vui đùa ca hát rất say mê.Ánh nắng hoàng hôn đã lên,mặt trời sắp lặn và đàn ong lại bay về tổ.Sau một ngày đi khám phá,túi mật của tôi căng tràn mật ngọt từ mẹ thiên nhiên ban tặng.

Ai ai trong bầy cũng cảm thấy chuyến đi rất thú vị và vui vẻ.Tôi sẽ không bao giờ quên được kỷ niệm đẹp đẽ này.